*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ấy vậy mà hắn lại dám đánh nàng! Dám đánh bạn gái của mình luôn à? Hả? Lạc Tử Dạ cắn răng nói: “Vì sao không thể: Là do người vô duyên vô cớ đánh gia trước, gia không thể cắn lại à?”
Hiến Thương Mặc Trần ngồi tại chỗ nhìn một lát, cuối cùng lặng lẽ ôm trán rồi ra vẻ ung dung thản nhiên đi ra ngoài
Những người khác thấy hắn đi ra ngoài liền đi theo sau
Hai người này rõ ràng là mấy thanh niên mười lăm mười sáu tuổi đang yêu nhau, trêu chọc cãi nhau, bọn họ không dám ở lại đây nhìn nữa đâu, nhìn thêm cái nữa là chọc mù mắt chó của bọn họ mất.
Sau khi tất cả mọi người đều đi ra ngoài, ánh mắt của Nhiếp3chính vương điện hạ hơi lạnh, nét mặt cũng có phần tức giận và kiêu căng, hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Lạc Tử Dạ, nàng còn chưa biết mình sai ở đâu à?”
“Ông đây sai ở đâu chứ? Ngươi nói đi, nếu như ngươi có thể nói ra một đống giáp ất bình định mậu kỷ canh tân nhâm quý thì ông đây làm cháu của ngươi!” Mẹ nó!
Giáp ất bình định, còn có mậu kỷ canh tân nhâm quý? Nàng học thiên can địa chỉ tốt đó!
Nghe nàng nói như thế xong, cơn giận trong lòng hắn càng lớn hơn
Hắn đang định nói thì Lạc Tử Dạ lại tiếp tục: “Khốn kiếp! Ngươi không biết là không thể đánh vợ à? Ngươi không biết đàn ông đánh phụ nữ còn không bằng loài1cầm thú à? Phượng Cổ Trù, ta nói cho ngươi biết, người xem như đã có khuynh hướng bạo lực gia đình rồi đó, chúng ta chia tay! Ngươi đi tìm người khác đi, ông dây đi tìm một chàng đẹp trai khác!”
Hừ, nàng còn không trị được hắn à!
Hắn thế mà lại dám đánh mông của nàng, còn đánh ngay trước mặt mọi người nữa chứ! Ngày hôm nay nàng phải trị dứt điểm tác phong không đúng đắn này mới được!
“Nàng dám!” Hắn đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, gương mặt tuấn tú sánh ngang ma quân xanh mét vì tức giận.
Lạc Tử Dạ chống nạnh: “Ngươi xem thử xem ông đây có dám hay không?” Sau đó hai người đối mặt nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu6nhường ai.
Trong cơn tức giận, Phượng Vô Trù cắn lấy môi nàng
Lạc Tử Dạ tức giận tới mức tái cả mặt: “Khốn kiếp, lần nào cũng dùng chiêu này!”
Hắn hôn nàng, nàng cắn hắn
Hai người giằng co liên tục, cùng nhau hoàn thành nụ hôn “nồng nhiệt” dài đến mười phút cực tiêu chuẩn, môi của hắn còn bị nàng cắn ra máu.
Nhưng nhờ vào nụ hôn này mà hai kẻ đang nổi nóng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Hai người bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng mà khẳng định không vui vẻ gì! Lạc Tử Dạ chỉ vào mũi của Phượng Vô Trù rồi nói: “Phượng Vô Trù! Gia sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay đâu! Ngươi vậy mà lại dám đánh phụ nữ, dám đánh phụ nữ
Phượng Vô Trù, sao ngươi4không lên trời luôn đi? Chỉ còn thiếu việc mua cho ngươi một con khỉ để bay lên trời thổi đúng không?”
Đây rõ ràng là dáng vẻ của một người phụ nữ chanh chua đanh đá
Những người trong hang núi đã sớm đi ra xa với Hiên Thương Mặc Trần rồi, bọn họ không muốn nghe, cũng không nghe được.
Phượng Vô Trù nghe nàng tức giận mắng cả nửa buổi trời, rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao nàng lại tức giận
Hắn đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, dùng chất giọng lạnh lùng bình tĩnh nói: “Lạc Tử Dạ, hành vi này của Cô không tính là đánh ngươi!”
“Đây không phải là đánh thì là cái gì? Mông của ông đây đã tê rần rồi này, người xem đi, ngươi xem đi!”
Trong3lúc nổi nóng, nàng còn ngu xuẩn tới mức định lột quần xuống để cho hắn nhìn
Cũng may nàng lột đến phân nửa thì chợt nhớ ra điều gì đó nên không lột nữa! Chẳng qua nàng vẫn dùng gương mặt xanh mét nhìn hắn và nói: “Tóm lại, ngươi biết mình ra tay nặng, biết gia đau là được rồi!”