*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn cũng không biết nàng đang nói cái gì, trái lại nhận ra rằng Lạc Tử Dạ thường nói rất nhiều từ mà bọn họ nghe không hiểu, ví dụ như nịt ngực, ví dụ như quần thu, ví dụ như tòa soạn | báo, ví dụ như biên tập, phóng viên, vân vân.
Đây chẳng lẽ là bí mật trước đó nàng không nói cho hắn biết, đồng thời dự định đợi qua chuyện của Doanh Tần rồi mới nói với hắn sao? Lạc Tử Dạ nói xong mới phát hiện Phượng Vô Trù không đáp lời
Nàng nhanh chóng quay đầu cười trừ, tính đặt ý nghĩ này sang một bên trước đã
Có điều nàng không ngờ rằng mấy năm sau, ý tưởng đột nhiên3xuất hiện này lại có thể giúp nàng không ít việc trong tương lai! Nàng quay đầu liếc nhìn Phượng Vô Trù, hỏi hắn: “Chẳng phải người rất ghét Doanh Tần sao? Tại sao khi nãy ngươi lại hứa hẹn, bằng lòng hỗ trợ ta mời thần y vậy?”
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại ra vẻ cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt hắn vừa kiêu căng vừa khinh bỉ, giống như nàng là một con lợn vậy
Lạc Tử Dạ bị hắn nhìn tới mức nghẹn họng, suýt thì không thở nổi, thể mà hắn lại xoay người đi!
Mặt Lạc Tử Dạ tái xanh
Dáng vẻ đắc ý giống như được hai năm tám vạn của Phượng1Vô Trù thật sự làm cho người ta muốn giơ chân đá ngay lập tức
Nàng đi về phía trước, sắc mặt rất khó coi, bước chân của nàng nhanh hơn so với chân của hắn, chẳng mấy chốc đã thành công đi trước hắn
Nàng nói: “Quả nhiên tính cách của Doanh Tần khiến cho người ta yêu thích hơn ngươi!”
Tính cách của Doanh Tần giống như “tiểu thụ”, vậy nên hắn ta luôn làm cho người ta thương tiếc
Về phần Phượng Vô Trù này, chỉ cần hắn dùng ánh mắt khinh thường ấy nhìn người ta thôi là đủ để làm cho người ta tức giận suýt chết rồi! Vậy mà nàng lại cứ thiếu tự trọng như thế, hơn nữa trong xương nàng còn6có khuynh hướng thích bị hành hạ, bị khinh bỉ nên vẫn cứ coi trọng hơn
Được rồi, thật ra phần lớn thời gian hắn đều đối xử rất tốt với nàng!
Nghe nàng nói như thế, đôi mắt ma quỷ của hắn liền trở nên lạnh lẽo, ánh sáng màu vàng rực rỡ xẹt ngang đáy mắt
Vùng giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện nếp nhăn, hiển nhiên hắn đã tức giận.
Lạc Tử Dạ cũng không để ý hắn có tức giận hay không, nàng chợt nhớ lại một chuyện nghiêm túc: “Đúng rồi! Ngươi có biết Tu La môn là môn phái nào không, đang yên đang lành thế này, tại sao bọn họ lại muốn giết gia chứ?” Phượng Vô Trù nghe4thế liền cười một tiếng, hắn tiếp tục đi nhanh về phía trước mà không nói lời nào
Mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, nàng quay đầu liếc hắn: “Gia đang hỏi người đó, người câm à?”
Nàng hô to xong, hắn nghiêng đầu liếc nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú sánh ngang thần ma có một chút kiêu căng, một chút xem thường, thậm chí còn có nét đẹp cay nghiệt
Hắn lạnh lùng nói từng chữ từng chữ một: “Chẳng phải người yêu thích Doanh Tấn hơn Cô à? Ngươi đi hỏi hắn ta thì hơn!”
Hắn nói xong câu này liên tiếp tục rảo bước.
Tay áo màu đen mang theo một cơn gió lướt qua nàng
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, đứng tại chỗ3nhìn bóng lưng khôi ngô và mê hoặc đến lạ của hắn, qua một lúc vẫn không nói nên lời
Doanh Tần đã hôn mê rồi, nàng còn hỏi được cái gì nữa? Nàng lại quên mất, mặc dù tên này là một “để vương công”, nhưng mà có đôi khi hắn còn ngạo kiều(*) hơn cả “nữ vương thụ(**)” nữa.
(*) Ngạo kiều: thường chỉ người mặt ngoài lạnh lùng, cứng rắn nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, ôn nhu, gọi tắt là “trong nóng ngoài lạnh”.
(**) Đế vương công: là dạng công có tính cách bá đạo, khí thế áp bức người, thường chỉ huy, ra lệnh cho thụ hay bất kỳ người nào khác.
Nữ vương thụ: là kiểu thụ thường quen được nuông chiều, hay sai bảo người khác, tính tình rất kiêu căng.
Nàng đã rất câm nín rồi, vậy mà Quả gia cách đó không xa còn học theo Phượng Vô Trù, vung cánh lên một cách đầy sức sống: “Chẳng phải người yêu thích Doanh Tần hơn chủ nhân à..
Quả gia rất thích thật ra hắn, Quả gia thật ra rất thích hắn...”