*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3rên đường đi, Lạc Tử Dạ gặp Thượng Quan Bằng
Võ công của Thượng Quan Băng phải nói là rất tốt, nhưng mà nàng ở cách đó không xa nghênh ngang đi đến trước mặt đối phương, vậy mà đối phương hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt kia lại nhìn chằm chằm vào vương trướng của Phượng Vô Trù
Lạc Tử Dạ dừng bước, liếc nhìn nàng
Nhìn tới nhìn lui, nàng phát hiện ánh mắt kia lại dán lên người Diệm Liệt đang canh cửa.
Lúc này Diễm Liệt đứng bên ngoài, không biết là đang bàn giao chuyện gì với những người kia.
Mà ánh mắt của cô nhóc Thượng Quan Bằng kia khi nhìn đối phương quả thật hơi ngây dại
Lạc Tử Dạ đi đến trước mặt nàng, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ
Thoáng cái, Thượng Quan Băng đã lập tức lại3tinh thần, còn giật bắn người, mở miệng nói: “Thái..
Thái tử điện hạ, sao ngài tới đây?” “Ngắm trai tới say mê luôn hả?” Lạc Tử Dạ trêu nàng một câu, lại nói thêm: “Diêm Liệt nợ tiền của ngươi không trả? Nên ngươi cứ giương mắt nhìn chằm chằm hắn như thế à.” Không nghĩ tới lời bông đùa này của nàng khiến mặt của Thượng Quan Băng đỏ lên.
Thượng Quan Bằng là nữ hiệp trên giang hồ, tuy có chút xấu hổ nhưng tính tình cũng khá thẳng thắn, vì vậy nàng mở miệng nói: “Thái tử, hình như quan hệ giữa ngài và Nhiếp chính vương điện hạ không tệ, vậy ngài cũng biết chút gì đó về Diêm Liệt chứ?”
“Đúng vậy!” Lạc Tử Dạ gật đầu, chẳng lẽ thật sự là nợ tiền không trả?
Hay là...
Thượng Quan Bằng cúi đầu, bình thường nàng cũng được xem1như là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng trong lòng thì rất ngốc nghếch, lúc này lại xấu hổ kéo kéo ống tay áo của mình, mở miệng nói: “Vậy..
Vậy hắn còn có người trong lòng chưa?”
“Khụ...” Lạc Tử Dạ quay đầu lại liếc nhìn Diêm Liệt rồi lại liếc Thượng Quan Bằng
Được rồi, thật ra Diêm Liệt trông cũng rất đẹp trai, ngoại hình có thể sánh ngang với tên đẹp trai như Minh Dận Thanh đấy, chỉ là đứng ở bên cạnh Phượng Vô Trù mới hơi nhạt nhòa mà thôi
Vì vậy không phải không có các cô nương mới lớn có thể xuyên thấu qua quầng sáng của Phượng Vô Trù, nhìn thấy được vẻ anh tuấn của Diêm Liệt.
Thấy Lạc Tử Dạ ho khan, Thượng Quan Bằng lập tức sốt ruột: “Chẳng lẽ đã có rồi?” Vấn đề này thật đúng là hỏi khó Lạc Tử6Dạ.
Nàng nói: “Vấn đề có hay không, gia thật sự không biết, dù sao gia cũng không thân quen gì lắm với con giun đũa trong bụng hắn
Có điều, hôn sự của hắn và Vân Tiêu Náo đã được bộ Hộ ghi lại, cũng được phụ hoàng cho phép
Lúc ấy chẳng qua là kế sách tạm thời cứu Vân Tiêu Náo, nhưng trong lòng Diễm Liệt rốt cuộc nghĩ như thế nào thì gia không rõ lắm, chẳng qua là gia cảm thấy hình như hắn có ý với Vân Tiểu Náo!”
Thượng Quan Băng nghe xong lời này, mắt trợn trắng
“Vậy Náo Náo có thích hắn không?” Mấy ngày nay quan hệ giữa hai người rất tốt, bình thường nàng đều gọi Vân Tiêu Náo là Náo Náo.
Lạc Tử Dạ sờ mũi: “Lúc trước thì nàng ấy thích gia, nhưng mà các ngươi cũng biết gia là một kẻ đồng4tính, bây giờ nàng thích hay không thích ai, có lẽ phải tự ngươi đi hỏi! Nhưng mà, rốt cuộc người nhìn trúng chỗ nào trên người Diêm Liệt vậy hả? Bình thường hẳn luôn bày ra gương mặt người chết, hợp cạ với Phượng Vô Trù, ở cùng với người như vậy, sau này không chừng bị hắn kỳ thị, gia cảm thấy người cần phải suy nghĩ lại cho thật tốt!”
Nàng mới vừa bị ánh mắt khinh miệt của Phượng Vô Trù kỳ thị, vì vậy bây giờ nhìn Diêm Liệt cũng không quá vừa mắt.