*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các cô nương trước giờ đều có thiện cảm với chàng trai đã cứu mình, nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi để nghị: “Nếu ngươi đã không biết Vân Tiêu Náo nghĩ như thế nào, cũng không biết Diệm Liệt nghĩ ra sao, không bằng trước tiên người cứ đi hỏi Vân Tiêu Náo rồi mới cân nhắc đến việc có nên tìm Diêm Liệt bày tỏ lòng mình hay không?” Ý của Lạc Tử Dạ, cho rằng vẫn nên hỏi Vân Tiêu Náo trước thì tốt hơn.
Dù sao lúc này, tuy rằng Vân Tiêu Náo không ở cùng Diễm Liệt nhưng trên luật pháp thì nàng là thế tử hợp pháp của Diêm Liệt
Quan hệ giữa Thượng Quan Băng và Vân Tiêu Náo rất tốt, trước đó nếu như không biết rõ chuyện này,3về sau mâu thuẫn đến mức tỷ muội xích mích, vậy sẽ khó coi! Thượng Quan Băng nghe xong, gật đầu: “Thái tử nói đúng, vậy ta cáo lui trước
Đi hỏi xem ý của Vân Tiêu Náo! Nếu chỉ là mối hôn sự tạm thời, hai bên đều không có ý gì với nhau, ta cũng bằng lòng tranh thủ một phen
Nhưng nếu như hắn và Náo Náo đều có tình ý với nhau, dù ta có thích hắn cũng nhất định sẽ không xen ngang vào mối tình này!”
“Ừ, đi đi!” Lạc Tử Dạ gật đầu.
Thượng Quan Băng xoay người đi mất.
Lạc Tử Dạ cầm quạt trong tay, chắp tay nhìn nàng rời đi
Nàng lắc đầu, không biết vì sao nàng lại cảm thấy vấn đề này cuối cùng cũng sẽ rắc rối
Có điều tính1cách của Thượng Quan Băng như vậy, cũng không tệ
Nếu như đối phương đã có người bầu bạn, cho dù thích cũng sẽ buông tay, sẽ không lấy cái cớ vì yêu mà xen ngang vào chuyện của họ, làm những chuyện xấu xa
Con người ngay thẳng như vậy tự nhiên cũng khiến cho người ta ưa thích.
Sau khi nhìn một hồi, nàng đi đến lều của Doanh Tần thăm bệnh
Người của Phương Vô Trù đứng canh ở cửa cũng không ngăn nàng lại, để cho nàng đi vào
Lúc Thanh Thành trông thấy nàng thì vẻ mặt khó coi, trong mắt vẫn còn thái độ thù địch
Nhưng gã vẫn hỏi một câu: “Thái tử, sau này ngươi muốn ra biển, có cần giúp gì không?”
“Hình như ngươi không yên tâm về ta lắm nhỉ!” Lạc Tử6Dạ nhìn chằm chằm vào hắn, không đáp mà hỏi lại.
Thanh Thành thản nhiên nói: “Tất nhiên là không yên tâm về ngươi lắm, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ dốc sức làm tốt chuyện này
Chỉ cần có thể xin được sen yêu, cho dù là phải trả giá gì thì người nhất định sẽ không từ chối, vì vậy vấn đề cũng không đến nỗi nào
Huống chi, nếu ta không ở bên cạnh công tử thì ta cũng lo lắng, lo đám người xấu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn
Vì lo như vậy nên chỉ có thể để ngươi đi!”
Lạc Tử Dạ sờ mũi.
Trong lòng nàng biết đám người xấu mà gã lo lắng chắc chắn có Phượng Vô Trù trong đó.
Nàng gật đầu: “Nếu trừ việc để cho gia đi, không còn4lựa chọn nào khác thì không bằng ngươi yên tâm, chọn tin tưởng vào gia
Đừng có liếc xéo gia, dù sao gia cũng là một người yêu hòa bình thiết tha!”
Khóe miệng Thanh Thành giật giật, gã liếc nàng, hơi cạn lời
Gã lạnh lùng mở miệng: “Hình như bây giờ ngoài tin Thái tử ra thì không còn cách nào khác! Nhưng chuyện đã đến nước này, Thanh Thành có một yêu cầu quá đáng.” “Ngươi nói xem!” Nàng ít khi thấy bộ dáng Thanh Thành nghiêm túc như vậy, đành phải nghiêm chỉnh lại một chút.
Thanh Thành nhìn thoáng qua Doanh Tần đang hôn mê, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch như đóa anh đào rơi sắp lụi tàn
Gã dừng một chút, nhìn về phía Lạc Tử Dạ rồi nói: “Thanh Thành hy vọng rằng3nếu như Thái tử không đáp lại công tử bất cứ điều gì, Thái tử cũng không hứa hẹn được gì với công tử thì kiếp sau, xin Thái tử tránh xa công tử một chút, tốt nhất là đừng làm bạn nữa, Thanh Thành vô cùng cảm kích!”
Nói đến đây, gã lại quỳ một chân xuống đất, ôm quyền hành lễ với Lạc Tử Dạ
Bất kỳ chuyện gì có thể thương lượng, chỉ cần quỳ gối xuống, vậy sẽ không thương lượng được nữa
Đồng thời, bất kỳ vấn đề gì có thể dùng một lời là có thể từ chối được, sau khi đối phương quỳ xuống thì từ chối cũng không hay lăm!
Ánh mắt Lạc Tử Dạ phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Thanh Thành, không nói gì
Nàng và Doanh Tần là bạn tốt, hiển nhiên cũng không có chuyện người bên cạnh đối phương cảnh cáo hoặc là năn nỉ mình tránh xa một chút thì nàng sẽ thật sự không nói hai lời, lập tức cút ngay
Nàng nhìn chăm chăm vào Thanh Thành, gằn từng chữ một: “Ngươi đang làm khó ta, cũng đang ép gia phải tuyệt giao với bạn của mình!”
Vẻ mặt Thanh Thành nghiêm túc, nói: “Thực sự không phải là cố ý làm khó, thậm chí Thanh Thành còn biết ơn Thái tử, là bởi vì có Thái tử mà khoảng thời gian này công tử không hề say rượu
Thậm chí Thái tử bằng lòng ra biển xin thuốc để chữa bệnh cho công tử
Nhưng mà Thái tử, ngươi cũng thấy rồi đó
Bây giờ công tử thế nào? Ta không nói đến việc hiện tại ngài ấy đang trọng thương, bởi vì vết thương bên ngoài thì có thể trị hết, nhưng còn vết thương lòng thì sao? Nửa đời công tử lận đận, giờ đây tâm tư bị tổn thương, nếu không cũng sẽ không say rượu nhiều năm như vậy
Thanh Thành không hy vọng ngày sau Thái tử tạo cho công tử quá nhiều vết thương lòng, khiến ngài ấy không chịu được!”