*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Trong lòng Cô tự có tính toán!” Hắn đưa tay day ấn đường, giữa trán hiện vẻ giận dữ, nói: “Bên Phượng Minh còn có người muốn ra tay với Lạc Tử Dạ, thực sự không phải vì Lạc Tử Dạ thì cũng là vì Doanh Tần!”
Trên đời này có rất nhiều người muốn Doanh Tần chết chứ không chỉ riêng một mình Minh Dận Thanh
Nhưng có lẽ thời gian này, Minh Dận Thanh có quá nhiều hoài nghi đối với Doanh Tẩn nên đã dẫn tới những thể lực khác ở Phượng Minh nghi ngờ, cân nhắc về Doanh Tân.
Lạc Tử Dạ định đi ra biển xin thuốc cho Doanh Tần, tất nhiên sẽ chọc đến những người này.
Diễm Liệt nghe đến đó,3thở dài nói: “Có điều, nếu như ngài đã nhúng tay vào chuyện này, chắc hẳn người bên Phương Minh cũng sẽ kiềm chế lại, không dám tùy tiện ra tay với Thái tử!” Hắn vừa nói ra lời này, trong đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù hiện ra vẻ tàn ác, nói bằng giọng lạnh trầm: “Tóm lại, những kẻ này thiếu dạy dỗ đây mà!” “Thuộc hạ đã rõ!” Diêm Liệt gật đầu
Vì vậy không cần phải tra xét Tu La môn nữa, nhưng phải điều tra xem là người nào tìm Tu La môn làm chuyện này, cũng phải dạy bảo lại người giật dây bên Phượng Minh
Sau khi đáp lại một câu, hắn lại nói: “Có điều, Thái1tử đi thăm Doanh Tần rồi, sao...?”
Sao giống như ngài không tức giận vậy? Sắc mặt khó coi thật, nhưng so với lúc trước khi Lạc Tử Dạ thân thiết với Doanh Tần thì bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn vừa nói như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cầm lấy bầu rượu, rót vào trong cái ly đúc bằng đồng.
Giọng nói ma mị hòa cùng âm thanh rót rượu, vang lên giống như câu thần chú của tể tư thời viễn cổ, một khi đọc lên nhất định sẽ ứng nghiệm
Hắn chậm rãi nói: “Hôm nay đi, ngày sau nàng sẽ giữ khoảng cách với Doanh Tần
Hơn nữa nàng sẽ nhanh chóng trở về thôi
Tất nhiên Cô sẽ để cho nàng đi!”
Thanh Thành, nói chính6xác là Võ Thanh Thành
Thực sự không phải là một người dễ đối phó!
Diêm Liệt ngẩn ngơ, còn có chỗ không hiểu
Nhưng hắn không lên tiếng
Nểu Vương đã nói như vậy thì cứ cho là thể đi! Hắn nhớ lại trước đó, lúc Vương biết Lạc Tử Dạ đến lều trại của Doanh Tần, đã cho người chờ ở trước lều của Thái tử...
Chuyện này..
Quả nhiên, lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Lạc Tử Dạ đã trở về.
Thấy lúc trước tên Phượng Vô Trù khốn nạn kia không để cho nàng đến thăm Doanh Tần, cho nên sau khi nàng trở về cũng không đi tìm Phượng Vô Trù mà đi thẳng về lều của mình
Vừa mới đến cửa, nàng đã gặp người4của Phượng Vô Trù, đối phương mở miệng nói: “Thái tử, Vương mời ngài đến vương trướng của ngài ấy!”.
Quả nhiên Vương đoán không sai, Thái tử thật sự về thẳng lều của mình
Lạc Tử Dạ liếc hắn rồi mỉm cười thân thiện, sau đó phun ra hai chữ: “Không đi!” “Được! Nếu ngài không đi, vậy thuộc hạ về trước
Vương cũng nói là nếu hôm nay ngài không đi, ngày mai có chuyện gì thì đừng có van xin ngài ấy!” Người nọ cũng dễ nói chuyện, nói xong lời này còn khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.
Lạc Tử Dạ đứng tại chỗ trong chốc lát.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, nàng xùy một tiếng khinh thường: “Ngươi nói cho3hắn biết, không xin thì không xin! Gia định bắt đầu từ hôm nay sẽ tự lực cánh sinh
Đừng nói là ngày mai có chuyện cầu xin hắn, từ nay trở đi gia cũng không có việc gì cầu xin hắn
Ngươi để cho hắn tự mình đắc ý đi, nhìn xem có phải gia không có hắn thì sẽ không sống được hay không?” Chuyện Tu La môn không nói với nàng, còn bảo nàng muốn biết thì đi mà hỏi Doanh Tần.
Bây giờ còn uy hiếp nàng như vậy, nàng lại muốn xem thử, có phải thật sự là nàng không có hắn thì không thể sống tốt không! Nàng vừa nói ra lời này, người nọ quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: “Thái tử, ngài vẫn nên suy nghĩ lại cho cẩn thận đi
Vương nói, trước tới hôm nay, lúc nào ngời nghĩ xong thì đi tìm ngài ấy vẫn kịp!” Nói xong, hắn liền rời đi!