*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ậy có phải đã nói rõ rằng hắn cảm thấy chuyện nàng muốn nhờ hắn còn nghiêm trọng hơn chuyện này nhiều?
Lần này trong lòng Lạc Tử Dạ bắt đầu luống cuống, lăn qua lộn lại trên giường nhỏ trằn trọc không ngủ được
Suy đi nghĩ lại, nàng cũng không nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng hai tay gối sau đầu, nằm ở trên giường, bắt tréo hai chân nhìn nóc giường suy tính hôi lâu.
Nàng cứ suy nghĩ, suy nghĩ như vậy.
Trời cũng đã sáng!
Sáng sớm, Lộ Nhi và Đáp Đáp ở ngoài cửa gọi nàng, nói đại diện bên đầu hàng đã bắt đầu chuẩn bị, bảo nàng mau dậy! Nàng đã thức trắng cả đêm, muốn dậy đương nhiên cũng chỉ là chuyện đặt mông là có thể ngồi dậy.
Mặc quần áo xong, chuẩn bị xong tất cả, nàng đeo3một đôi mắt thâm quầng trên mặt, vừa ngáp vừa ra ngoài cửa
Trên đường gặp Vương tử Hợp Tề, đối phương còn quan tâm nhìn nàng, lại mờ ám nhìn lều vải của Phượng Vô Trù ở xa xa
Tuy trong lòng hắn cảm thấy hơi khác thường nhưng vẫn hỏi nàng một câu: “Thái tử, thấy khí sắc ngươi không tốt, chẳng lẽ sinh hoạt ban đêm hôm qua rất phong phú?”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật
Tâm trạng của nàng vốn đã khó chịu do bị tên khốn Phượng Vô Trù kia phái người tới nói một câu không đâu, quấy nhiễu đến mức ngủ cũng không ngon, thằng nhóc này lại cứ mờ ám nhìn tới nhìn lui, nói nàng sinh hoạt ban đêm phong phú!
Nàng cắt ngang lời hắn: “Ta thấy sắc mặt người vô cùng tốt, nhìn là biết1tối hôm qua ngủ say sưa, khẳng định là cuộc sống không có sinh hoạt hài hòa kia rồi!”
Nói xong, nàng bước đi.
Hợp Tề: “...” Hắn sờ mũi, được rồi, là hắn lắm mồm
Thời buổi này, trêu đùa người khác đều bị người khác vặn lại! Hơn nữa còn là một mũi tên đâm trúng tim..
Hắn cũng mong có một cô gái diện mạo xinh đẹp như Lạc Tử Dạ tới làm phong phú sinh hoạt kia của hắn
Ở, phì phì..
nghĩ linh tinh gì vậy! Lúc Lạc Tử Dạ đến, Phượng Vô Trù còn chưa tới, đám người Lạc Túc Phong và Hiến Thương Mặc Trần cũng chưa tới.
Đài đầu hàng dụng thật cao, bên dưới là binh lính hai nước đứng, ở giữa để một cái đỉnh lớn, bên trong đỉnh đốt hương
Mà xung quanh đỉnh lớn là tám cái đỉnh nhỏ!
Chín6đỉnh tế trời, tiếp nhận đầu hàng.
thời đại này, bày chín chiếc đĩnh cử hành nghi thức mang ý nghĩa nhất ngôn cửu đỉnh(*), một khi lên tiếng đầu hàng thì tuyệt đối không đổi ý
(*) Nhất ngôn của đỉnh: Ý chỉ lời đã nói ra nặng tựa chín cái đỉnh, tựa nghìn cân.
Bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần dùng lúc tiến hành nghi thức, người phụ trách điều khiển nghi thức của Thiên Diệu, vụ sự của nước Nhung cũng đã đứng ngay ngắn
Người của hai bên bưng thẻ tre viết chữ cần dùng để tể trời trong tay, sắc mặt trang trọng nghiêm túc, dáng vẻ đứng đắn nghiêm cẩn.
Đám người Gia Trác Phong, An Khải Mộc cũng đã đến từ sớm, coi như khách, ngồi ở một bên
Lạc Tử Dạ đương nhiên cũng đến chỗ ngồi4của mình
Nàng vừa mới đặt mông ngồi xuống, cách đó không xa lập tức truyền tới tiếng vó ngựa, rất nhiều người tới
Toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang! Một người đàn ông cưỡi một con tuấn mã đi trước, trên người mặc quần áo trang sức đặc trưng nơi đại mạc
Tóc buông xõa một nửa, một nửa bên thành đuôi sam
Trên người hắn là một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ lửa, hắn giục ngựa đi tới, giống như ngọn lửa hừng hực nghịch nắng mà tới, lực trùng kích mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi!