*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3uy cho cùng thì điều kiện hiện tại mình đưa ra cũng không đáng để Lạc Tử Dạ đùa như vậy!
Hắn vừa hỏi ra câu này, Lạc Tử Dạ nhún nhún vai, nói: “Ngươi nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc của gia đi, giống nói đùa lắm à?”
Mọi người: “.”
Nàng rõ ràng là híp cặp mắt đào hoa lại, thô bỉ quan sát Thân Đồ Diệm
Ánh mắt quả thực là vừa sáng lấp lánh lại vừa sâu thẳm, nhưng đó hoàn toàn là biểu hiện của nội tâm không trong sáng, còn cả nụ cười mỉm trên môi kia nữa, trong nụ cười lộ ra mấy phần gian trá và khát vọng, xin hỏi nghiêm túc ở đâu?
Thân Đồ Diệm nghe tới đây lại cười
Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc, mở miệng nói: “Được! Ông đây đồng3ý với ngươi!” Lời này vừa cất lên, toàn bộ xôn xao
Tất cả mọi người đều kinh hãi đánh giá hai người, bọn họ cảm thấy hai người này chắc chắn là điên rồi
Không biết có nên tìm y tới bốc thuốc cho từng người bọn họ hay không
Thuốc chữa não tàn và thuốc phát dục.
Hiến Thương Mặc Trần là người đầu tiên tỏ vẻ không đồng ý, Thân Đồ Diệm vừa mới dứt lời, hắn lập tức tiến tới, mở miệng nói: “Bản vương cho rằng trận cá cược này không thể diễn ra!” “Tại sao?” Thân Đồ Diệm quay đầu qua nhìn đối phương
Đôi mắt như ưng sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn đó mang theo mấy phần tra xét và đánh giá, đó là đang quan sát thực lực đối phương.
Hắn nói xong ba chữ đó, Hiên Thương Mặc Trần lập tức1đáp: “Vương tử Thần Đồ không cảm thấy nếu thật sự muốn đánh cược trận này thì thật sự cược quá lớn rồi sao? Vương tử Thân Đồ người cảm thấy bản thân mình có thể thua không?”
Hắn vừa hỏi, tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả bản thân Thân Đồ Diệm cũng hơi sửng sốt
Dừng một lát, hắn nhướng mày: “Không thua được!”
Vừa nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ, trong giọng nói mang ba phần nghiền ngẫm, bảy phần ngạo mạn: “Nhưng Thân Đồ Diệm ta chắc chắn không thua!” Bốn chữ cuối cùng vô cùng vang dội, mạnh mẽ hùng hồn.
Chính là tỏ rõ, hôm nay hắn chắc chắn đánh cược với Lạc Tử Dạ rồi! Cho dù thua không chịu nổi nhưng vẫn muốn đánh cược, bởi vì bản thân tuyệt đối sẽ không thua!
“Vậy nếu lỡ như6thua thì sao?” Hiên Thương Mặc Trần từ từ bình tĩnh lại, đôi môi cũng khôi phục nụ cười vô cùng nho nhã kia, khiến người ta khó đoán ra sự dao động trong tâm tư của hắn
Sau khi Thân Đồ Diệm nghe xong câu này, ánh mắt bỗng chuyển lạnh, lộ ra vài phần u ám.
Hắn nhìn Hiến Thương Mặc Trần chằm chằm, gằn từng chữ một, gần như là đang cảnh cáo: “Không-có-lỡ-nha! Bản vương khuyên các hạ đừng xen vào việc của người khác nữa, dù sao trên đời này người có thể nhàn rỗi quản chuyện Chuẩn Cách Nhĩ ta cũng không có mấy ai!”
Thân Đồ Diệm tức giận cũng không quá khó hiểu, hơn nữa có thể coi như hợp tình hợp lý
Dù sao những người đàn ông trên đại mạc đều nóng máu, ai chịu nổi chuyện còn chưa bắt đầu4đánh nhau, bỗng dưng có một thằng nhóc không biết chui ra từ chỗ nào mà cứ liên tục hỏi mình rằng nếu người thua thì thế nào? Lỡ như người thua thì sao? Ngươi thật sự thua thì sao?