*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngươi hỏi người ta có bẫy không? Cho dù có bẫy thì người ta sẽ nói ra chắc? Không biết rốt cuộc Lạc Tử Dạ đang nghĩ gì nữa
Nhiếp chính vương điện hạ cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ma quỷ hơi híp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng vàng, đó là dấu hiệu của sự nguy hiểm
Hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ đang tự tìm đường chết và cả người đứng đối diện nàng! Ánh mắt Hiên Thương Mặc Trần cũng sa sầm
Nhưng khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười nho nhã, giống như tâm trạng hắn không hề dao động
Thân Đồ Diệm nghe nàng hỏi vậy, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại bật cười, trong nụ cười kia tràn đầy vẻ dò3xét và nghiền ngẫm.
Hắn nhướng mày nói: “Không có! Nhưng bản vương rất tò mò “bẫy” trong lời nói của Thái tử có thể là cái gì?” “Ví dụ như sau khi bản Thái tử sờ ngươi, ngươi đòi bản Thái tử chịu trách nhiệm, từ nay về sau người cứ ăn vạ bản Thái tử chẳng hạn
Dù sao bản Thái tử đẹp trai phóng khoáng là điều ai ai cũng biết, nếu người sinh lòng yêu mến, sau khi bản Thái tử sờ ngươi, ngươi đòi bản Thái tử cưới người, như vậy chẳng phải là bản Thái tử quả thiệt thòi sao?” Lạc Tử Dạ chớp mắt, vẻ mặt phải nói là vô cùng đứng đắn.
Thân Đồ Diệm: “..
Ngươi tưởng ông đây giống đám đàn bà Trung Nguyên các ngươi đấy à? Sờ xong1còn phải chịu trách nhiệm?” “Ngươi đã nói vậy thì gia yên tâm rồi!” Lạc Tử Dạ nói xong câu này, lập tức đi thẳng tới chỗ hắn, dáng vẻ rất thô bỉ.
Lạc Tử Dạ càng đến gần, Thân Đồ Diệm càng cảm thấy cả người không được tự nhiên
Bởi vì vẻ mặt Lạc Tử Dạ thật sự quá dâm dê, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng lúc trước của hắn! Hắn vốn tưởng là nếu mình thật sự để cho tên nhãi này sờ mình thì y sẽ cảm thấy khó xử
Nhưng nhìn dáng vẻ kia của y, hình như y thật sự muốn sờ, hơn nữa còn cực kỳ mong chờ, cực kỳ khát khao là đằng khác
“Vương.” Diệm Liệt nghiêng đầu nhìn sang Nhiếp chính vương điện hạ, trong lòng thầm lo6lắng cho Lạc Tử Dạ, cũng sầu lo thay Nhiếp chính vương điện hạ
Lúc này, sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ sa sầm, trên gương mặt đẹp trai như thần như ma kia xuất hiện vết nhăn giữa hai đầu lông mày
Đây là biểu hiện của sự tức giận
Hắn sải bước đi thẳng về phía trước, người chưa lên tiếng mà khí thể ma quỷ đã dẫn đầu.
Khí thế này làm cho người ta cảm thấy áp lực gấp bội phần, khiến người ta hận không thể lập tức quỳ dưới chân hắn, đồng thời khiến những người vây xem xung quanh dần cảm thấy nguy hiểm! Mọi người lần lượt nghiêng đầu nhìn sang, sau đó tự giác lui sang hai bên để nhường đường cho hắn.
Mà lúc Hiến Thương Mặc Trần nhìn thấy4Phượng Vô Trù, hắn khẽ thở phào một hơi
Phượng Vô Trù ở đây, hiển nhiên Lạc Tử Dạ sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều
Về phần hắn, với thân phận Hiến Thương Mặc Trần, hắn không có tư cách nói này nói kia xen vào việc của Lạc Tử Dạ.
Hầu hết mọi người đều phát hiện Phượng Vô Trù đã đến
Nhất là vị Công chúa mà Thân Đồ Diệm dẫn theo kia, đôi mắt nàng ta lập tức sáng lên.
Nhưng hai kẻ trong cuộc lại chưa hề hay biết
Lúc này trai đẹp đang ở ngay trước mắt, thật sự là Lạc Tử Dạ khó lòng chú ý đến mấy việc này
Còn Thân Đồ Diệm, hiện giờ trong lòng hắn đang hoảng hốt, đồng thời hắn còn đang mải suy nghĩ xem rốt cuộc là quyết định của mình3có đúng đắn hay không, cho nên hắn cũng không chú ý tới Phượng Vô Trù đang từ bên phải đi đến
Sau khi Lạc Tử Dạ đi đến trước mặt Thân Đồ Diệm, nàng lập tức duỗi tay
Bàn tay phải sắp chạm vào vạt áo đối phương, ánh mắt thô bỉ liếc nhìn lồng ngực hắn
Thân Đồ Diệm chợt có kích động muốn lập tức lùi về phía sau! Lẽ nào Lạc Tử Dạ định sờ thật? Nhưng lúc nãy hắn đã nói là cho y sờ, nếu bây giờ hắn quay đầu chạy mất thì thật sự quá mất mặt!