Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 901: Hình như ta thấy phía trước có trai đẹp (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng phát biểu một câu: “Tối nay có thể ăn hải sản rồi!” Mọi người đều bật cười

Gấp gáp múc nước cũng biến thành sung sướng múc nước

Mặc dù mọi người vẫn rất lo lắng cho sự an toàn tính mạng của mình, nhưng lo lắng cũng vô ích, tóm lại việc bọn họ có thể làm chỉ là múc nước, vậy còn không bằng điều chỉnh lại tâm trạng của mình

Lần này thuyền trưởng ngây ngốc luôn.

Dưới tình huống bình thường, lúc ra biển, người chưa từng trải qua sóng gió trên biển lúc này hẳn sẽ sợ không chịu nổi, thế nên ông đã rất kinh ngạc khi thấy mấy người này có thể bình tĩnh múc nước trong khi gặp nguy hiểm

Đồng thời, ông cảm thấy cực kỳ thán phục Lạc Tử Dạ

Có điều, bình tĩnh múc nước trong lúc nguy hiểm3cũng được thôi

Tại sao lúc sau bọn họ còn vừa nói vừa cười, âm thanh còn càng ngày càng lớn là thế nào? Điều này khiến ông cho rằng có phải mình căng thẳng thần kinh, lái thuyền nghiêm túc quá rồi không, rõ ràng hôm nay có thể vui vẻ thoải mái một ngày! Ông đang mãi suy nghĩ...

Phía sau truyền tới giọng nói của Lạc Tử Dạ: “Náo Náo, con cá này cho ngươi!”

“Cảm ơn Thái tử!” Vân Tiêu Náo cười vui sướng, động tác múc nước cũng không ngừng nghỉ

“Cái này cho ngươi.” Lạc Tử Dạ vừa nói vừa ném một con về phía Tiêu Sơ Cuồng

Tiêu Sơ Cuồng cũng lập tức gật đầu: “Đa tạ Thái tử!” Nói xong lời này, hắn lập tức nhìn Quả Quả bên cạnh, xem nó có ghi lại chuyện này hay không

Quay đầu qua, hắn1thấy Quả Quả nằm lăn trên boong thuyền như xác chết, thấy Quả Quả ngất xỉu rồi, hắn yên tâm! Mọi người cứ thể vén tay áo, vui vẻ múc nước cùng nhau

Thỉnh thoảng có sóng biển đánh vào người bọn họ, có người xui xẻo bị sóng cuốn xuống biển, người bên cạnh sẽ lập tức kéo người nọ an toàn trở lại thuyền.

Gió biển gào thét mấy canh giờ liền, trận sóng lớn này cuối cùng mới tính là bình ổn lại

Tuy vẻ mặt tất cả mọi người đều tươi vui nhưng trên mặt toàn là nước, quần áo ướt sũng, là mồ hôi hay là nước biển không ai phân rõ được! Đến đây, tất cả mọi người trên thuyền cũng không dám coi thường sức mạnh của tự nhiên nữa.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên boong tàu cũng toàn8vệt nước, lúc này thuyền trưởng lớn tiếng hô lên: “Không sao rồi! Gió yên sóng lặng rồi!”

Lạc Tử Dạ dẫn đầu xách cá biển đi về phía trước.

Vân Tiêu Náo chưa hết hoảng sợ, mở miệng nói: “May là thuyền của Nhiếp chính vương điện hạ đủ bền chắc, nếu không hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ lật thuyền giữa biển!”

Không lật thuyền giữa biển đúng là vì thuyền này bền chắc, nhưng ngươi cũng đừng chối bỏ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, ai lái thuyền thì lái thuyền, múc nước thì múc nước, chúng ta cùng nhau cố gắng!” Nói đến đây, Lạc Tử Dạ mỉm cười nhìn Vân Tiêu Náo.

Vân Tiêu Náo gật đầu một cái.

Đúng vậy, chính là nhờ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người!

Giống như một nhà thơ có tài văn chương, chỉ có9mình hắn có tài văn chương mà không có người thích thơ văn của hắn, cùng nhau giúp đỡ tuyên truyền, nhất trí khen ngợi, cung cấp vài trợ giúp thì có tài văn chương thế nào đi nữa cũng sẽ dễ bị mai một.

Đời người cũng giống như vậy, nếu ban đầu đã có trong tay một bộ bài tốt, vậy định sẵn là đường đi của bạn sẽ dễ dàng hơn so với người khác, nhưng cũng quyết không thể vì thế mà lười biếng

Một bộ bài tốt cần có nước đi tốt, cũng đừng cầm bài tốt mà lãng phí, đánh thua cả đời người

Giống như bọn họ hiện tại, cho dù là thuyền tốt nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy ngồi chờ sóng gió qua đi, tin rằng có thuyền này là nhất định sẽ không xảy ra7chuyện gì, phải không?

Lạc Tử Dạ nói một câu này cũng coi như khẳng định sự cố gắng và nỗ lực mà tất cả mọi người trên thuyền bỏ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.