*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngửi thấy mùi thịt, nó bèn nhảy tới
Mọi người đểu ở đây nướng cá, nó ở bên cạnh dò xét, đi tới đi lui, giơ cánh ra, chờ sau khi có người nướng xong rồi sẽ đưa cá nướng tới tay nó.
Nhưng nó đi tới đi lui nửa ngày, mọi người nướng cá xong cũng tự ăn, không một ai để ý đến nó! Lạc Tử Dạ ngồi trên boong thuyền ăn cá nướng, khóe mắt liếc thấy Quả Quả đang nóng nảy, nàng cũng không nhiều lời, trực tiếp cầm cá ăn, đã thể khi ăn thỉnh thoảng chép chép miệng, cảm thán: “Thật là thơm!”
Quả gia phồng mặt chim, giọng the thé không vui nói: “Quả gia thì sao? Quả gia, Quả gia cũng đói...” “Hôm nay tất cả3những người hỗ trợ đều có cá, chúng ta đã chia xong! Lúc làm việc giả vờ ngất xỉu, lúc ăn cơm lại mò tới, chim như vậy chúng ta không hoan nghênh, cũng không có gì cho ngươi ăn! Trước khi người lên thuyền, không phải Phượng Vô Trù cho người rất nhiều trái cây để người thành tâm ra sức vì hắn viết xấu về gia trong sổ sao? Ngươi đi mà ăn trái cây hắn cho ngươi đi, bọn ta đây sẽ không chia cá cho ngươi đâu!”
Lạc Tử Dạ nói xong câu này, lại gặm một miếng cá
Hơn nữa nàng còn bưng mâm cá mà miệng chim của Quả Quả sắp duỗi tới ra thật xa, rời khỏi phạm vi tầm mắt của Quả Quả..
Quả Quả quay1đầu nhìn chòng chọc bọc quần áo mang theo, ngày thường nó cảm thấy những trái cây ở bên trong rất ngon, nhưng trên cõi đời này, nói chung thứ vĩnh viễn không có được mới là tốt nhất
Vì vậy sau khi so sánh một lát, nó phát hiện những trái cây kia so với cá trong tay Lạc Tử Dạ trước mặt căn bản không thể so sánh được!
Nó liếm mặt, nhìn Lạc Tử Dạ, cười khặc khặc, nụ cười rất chi là nịnh nọt.
Lạc Tử Dạ không nói chuyện với nó, chỉ tự ngồi ăn, hơn nữa còn lớn tiếng dặn dò một câu: “Con chim tham sống sợ chết như Quả Quả, lát nữa các ngươi không ăn hết cá thì có vứt đi cũng đừng cho nó8ăn, đây là lệnh của gia, nghe rõ chưa?”
Hiện tại ở trên chiếc thuyền này, Lạc Tử Dạ mới là lớn nhất.
Tất cả mọi người nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Nghe rõ rồi!”
Quả Quả chỉ mặc một bộ đồ chim sáo mỏ ngà(*), mặt chim vốn đen, lúc này nghe vậy muốn làm động tác đen mặt cũng không làm được, chỉ trợn tròn mắt tiếp tục nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm.
(*) Sáo mỏ ngà: tên gọi khác ở Việt Nam là sáo đen, tên khoa học là Agridotheres cristatellus, là một loài chim thuộc họ Sturridae, bên Trung Quốc gọi là bát ca, còn vài biệt danh khác nữa.
Lạc Tử Dạ còn cực kỳ sốt sắng chỉ vào bọc đồ của Quả Quả, mở miệng nói: “Mau!9Nhanh đi ghi lại, nói là bởi vì trên đường người anh dũng can đảm ghi lại hành động có lỗi với chủ nhân người của Lạc Tử Dạ, gặp phải sự trả thù của Lạc Tử Dạ, Lạc Tử Dạ không cho ngươi cá ăn
Hơn nữa mấy ngày tiếp theo Lạc Tử Dạ sẽ còn không cho người ăn cơm, để người ngày ngày gặm trái cây mình mang tới, để một con chim như Quả gia đói tới mức gầy hơn cả hoa vàng(**).
(*) Điểu bỉ hoàng hoa sấu: câu này xuất phát từ câu nhân bỉ hoàng hoa sấu, trong tác phẩm “Túy hoa âm” của Lý Thanh Chiếu
Quả Quả run lên
Những thứ nó mang tới không phải là cơm ăn mà là quà vặt
Nếu Lạc Tử Dạ7thật sự không cho nó ăn, những ngày kế tiếp sợ rằng nó đích thực sẽ gầy hơn hoa
Nó lại đổi hướng, đi tới trước mặt Lạc Tử Dạ, nhìn chằm chằm nàng!