*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7ũng vào thời khắc này, bỗng có một thanh kiếm phóng tới trên mặt biển, tiếp theo có một người từ trên thuyền nhảy lên ngự kiếm mà đi
Mũi chân giẫm lên thân kiếm, vớt từ dưới biển lên một vật gì đó có hình tròn
Người đó vớt xong liền trở lại khoang thuyền!
Một giây kia, người nọ dáng vẻ nhanh nhẹn, tư thái nhẹ nhàng phiêu dật
Tuy không thấy rõ mặt mũi của người nọ, nhưng chỉ riêng phần khí phách này, dáng vẻ này cũng đủ khiến lòng người dậy sóng! Điều đó khiến cho đám người Lạc Tử Dạ không khỏi nhìn đi nhìn lại mấy lần
Bọn họ bị đợt sóng biển này giày vò cũng đã được nửa canh giờ
Mân Việt thấy thuyền sắp đến gần thuyền của bọn họ, mở miệng nói: “Thái Tử! Vẫn chưa biết rõ đối phương là địch hay là bạn,3lát nữa gặp bọn họ thì nên cẩn thận một chút, đừng tiết lộ quá nhiều chuyện.” Hắn thừa biết tính cách háo sắc của Lạc Tử Dạ, điều khiển hắn lo lắng nhất là lát nữa nếu Lạc Tử Dạ trông thấy trai đẹp trên con thuyền đối diện, nếu nàng không kiềm lòng được liền tuôn hết tất cả mọi thứ, mười tám đời tổ tông ra, cuối cùng gây ra chuyện gì đó thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
Có điều, hắn cũng không lo Lạc Tử Dạ sẽ làm chuyện gì có lỗi với Vương, vì nhìn chung nàng đối với trai đẹp chỉ là yêu thích nhiều hơn một chút mà thôi
Lạc Tử Dạ liếc hắn: “Cái này còn cần ngươi nói hả?”
Mặc dù nàng thấy trai đẹp là cảm thấy lâng lâng trên mây, nhưng vẫn có chừng mực được chưa? Mân Việt cúi1đầu lui về sau một bước
Lộ Nhi mở miệng nói: “Thái Tử, không phải bây giờ chúng ta phải đi đảo Thiên Lãng sao? Nghe nói, người canh giữ ở đảo đó gọi là lão thái thái, bằng không thì để lát nữa nô tỳ xưng là lão thái thái mê hoặc bọn họ!” “Ừ!” Lạc Tử Dạ không có ý kiến gì về chuyện này
Bây giờ dù bọn họ có muốn hay không cũng phải ra đằng sau bãi đá ngầm kia mới có thể tránh được sóng dữ
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Lạc Tử Dạ mơ hồ có dự cảm rằng trên con thuyền kia sẽ có người mà nàng muốn gặp
Cảm giác này không sao nói rõ được nhưng rất chân thật
Nghĩ đến việc sắp gặp trai đẹp, Lạc Tử Dạ sửa sang vạt áo cho đàng hoàng
Lạc Tử Dạ đứng bên cạnh khoang thuyền,8phất cây quạt ra vẻ anh tuấn phóng khoáng
Mân Việt tinh mắt nhìn thấy bên thuyền kia có một cục lông tròn, hình như là một con hồ ly
Hắn nhìn một lượt rồi đứng bên cạnh Lạc Tử Dạ nói một câu: “Hình như con hồ ly kia rơi xuống nước quá lâu, đang hấp hối
Cần phải có cỏ Bách Linh mới có thể cứu được!” “Cỏ Bách Linh? Chỗ chúng ta có thứ đó không?” Lạc Tử Dạ quay đầu lại hỏi.
Mân Việt gật đầu: “Có! Trong phủ Nhiếp chính vương có vài cây, nhưng mà bình thường chẳng mấy khi dùng thứ này, vì vậy thuộc hạ cũng không mang theo!” Lạc Tử Dạ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hai người đang nói thì thuyền của bọn họ đã áp sát vào
Lạc Tử Dạ mỉm cười, vẻ mặt lả lơi, trong tay cầm một cây quạt màu vàng,9đứng ở đầu thuyền tạo dáng
Nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang ra vẻ này của nàng, bọn họ đúng là không tài nào thể liên tưởng đến bộ dạng chật vật vừa rồi khi nàng cùng thay buồm với họ vài phút trước.
Chuyện Lạc Tử Dạ thích khoe khoang ra vẻ lại sĩ diện không phải là chuyện bí mật gì, nhất là khi trên con thuyền đối diện có trai đẹp, biểu hiện của nàng như vậy thật sự quá bình thường.
Vì vậy, khóe miệng mọi người chỉ có thể giật giật vài cái rồi từ từ bình tĩnh lại, đứng sau lưng làm nền cho nàng đàng hoàng.