Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 910: Chàng đẹp trai, cho ta sờ tay nhé (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không khó nhìn ra được chàng đẹp trai mặc áo đen này nhất định là có ý với cô gái này, chỉ có điều, nhìn vẻ mặt cô gái và ánh mắt ngẫu nhiên liếc về phía người đàn ông áo đen kia..

Giống như là chàng có lòng mà nàng không có ý

Nhìn qua chính là một câu chuyện tình đau khổ! Xuất phát từ sự đồng tình với người đàn ông này, còn cả vẻ mặt bất mãn này của hắn, Lạc Tử Dạ nhíu mày cười tà, trên khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ không đứng đắn: “Chậc chậc chậc, muốn đánh nhau với gia hả? Không sợ gia cởi quần ngươi ư?”

“Láo xược!” Người đàn ông kia trầm giọng gầm lên, hiển nhiên đã tức giận

Vừa rồi lúc bọn họ cách rất xa,3nàng đã nhìn thấy người đàn ông này ra tay, Lạc Tử Dạ tự nhiên cũng biết đối phương là một cao thủ tuyệt đỉnh

Với võ công của hắn bây giờ, nàng có đánh lại hay không còn chưa biết, vì vậy nàng lập tức tránh ra sau lưng cô gái kia, tao nhã thì thầm bên tai nàng: “Trái tim nhỏ bé ơi, gia sợ quá, người giúp ta ngăn hắn lại đi, bằng không gia mà chết thì hồ ly nhỏ trong bụng hổ ly nhà ngươi sẽ chết mất...”

Bụng của cục lông nhỏ tròn tròn phình lên như vậy tám chín phần là có con.

Bọn họ lời qua tiếng lại như vậy cả buổi, lại chỉ có duy nhất một người có vẻ mặt trước sau không thay đổi, sắc mặt hờ hững1trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như chuyện trước mắt không liên quan gì tới hắn

Tuy hắn không nói câu nào nhưng vẫn không cách nào xóa nhòa sự tồn tại của hắn, thậm chí còn khiến người ta không kìm lòng được muốn ngắm nhìn hắn nhiều hơn.

Vì vậy Lạc Tử Dạ vẫn luôn len lén liếc trộm hắn.

Mà ở bên kia, Lộ Nhi và Đáp Đáp trông thấy Quả Quả đã quay đầu đi vào khoang thuyền tìm cuốn tập nhỏ kia

Vì vậy các nàng vội nhảy lên thuyền đối phương, mở miệng nói: “Chủ nhân, đừng quậy nữa! Tuy rằng chúng ta không dám tố cáo, nhưng mà Quả Quả thì khác!”

Lạc Tử Dạ nghiêng đầu, nhìn thấy trên sàn thuyền không thấy bóng dáng con chim nhỏ phá phách kia đâu, nàng8biết rõ nó có thể làm ra những chuyện gì

Lúc này nàng cũng không làm ầm ĩ nữa, cúi đầu nhìn thoáng qua con hồ ly trên mặt đất, bế xốc nó lên

Ngay lúc đó, người đàn ông áo trắng im lặng một mực không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, lại giống như một khúc ca êm tai lúc ẩn lúc hiện giữa ngàn mây, thản nhiên nói: “Ngươi trúng cổ độc?” “Ồ, là cao thủ? Sao ngươi lại biết?” Ánh mắt Lạc Tử Dạ lập tức nhìn sang

Khi trước, nàng đánh nhau với Võ Hạng Dương thì bị trúng cổ độc, cho tới bây giờ vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn, luôn cản trở nàng sử vận nội lực

Nhưng nàng cho rằng cô độc kia đã sắp bị9loại bỏ hoàn toàn, nhiều lắm cũng chỉ hai ba ngày, không phải chuyện to tát.

Mân Việt và Đạm Đài Dục Đường đều nói cổ độc này sẽ không thể tự mình loại bỏ, không có thuốc giải.

Nhưng nàng vừa dứt lời, ngón tay sạch sẽ đến dường như trong suốt như ngọc của người đàn ông áo trắng kia với vào trong tay áo, không biết định lấy gì

Lạc Tử Dạ hết sức nhiệt tình xông tới, vươn tay sờ vào trong tay áo đối phương: “Này, ngươi muốn lấy cái gì vậy, để gia giúp ngươi lây!”

Tên này có thể nhìn ra cổ độc trong người mình, chắc chắn không đơn giản, không chừng trong tay áo có không ít thứ tốt

Cho dù không có được, liếc mắt nhìn qua cũng chẳng phải là7tốt sao? Nhưng mà hành động mạo phạm này của nàng lại khiến vẻ mặt Bách Lý Cẩn Thần thay đổi

Hắn vung tay áo lên, một luồng khí mạnh mẽ truyền đi suýt chút nữa đẩy Lạc Tử Dạ rơi xuống nước! Lộ Nhi và Đáp Đáp bị dọa sợ, vội kéo Lạc Tử Dạ lại

Lạc Tử Dạ lúc này cũng hơi lúng túng, không nghĩ tới tính tình của cái tên này lại tệ không khác gì Phượng Vô Trù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.