*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cho nên nàng không cần nói ra mấy lời cao siêu này miễn cho người ta chê cười.
Vì vậy nàng đáp lại: “Vậy gia sẽ không khách sáo đâu! Cụng ly vì hôm nay gia có thể gặp gỡ và trở thành bạn tốt của Nữ hoàng Mạc Bắc!” “Cụng ly!” Đạm Đài Hoàng cũng nâng ly, nhưng đồ uống của hai người đều là trà
Hoàng Phủ Hiên đứng bên cạnh một hồi, thấy Đạm Đài Hoàng không còn điều gì căn dặn, hắn đành liếc Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt đầy cảnh cáo rồi xoay người trở về khoang thuyền.
Lạc Tử Dạ nhìn ánh mắt kia của hắn, biết là đối phương đang dùng ánh mắt cảnh cáo mình không được vô lễ với Đạm Đài Hoàng
Thật ra trong lòng nàng muốn vô lễ với Hoàng Phủ Hiến cơ, có điều hắn lại không biết mục3tiêu thật sự trong lòng nàng
Nàng nhìn theo hắn vào trong khoang thuyền, đột nhiên cảm thấy hơi thông cảm cho Đạm Đài Hoàng: “Ngươi ra ngoài một chuyển mà có một ngọn núi băng to lớn và một ngọn núi tuyết khổng lồ đi cùng như thế, ngươi có lạnh không?”
Tất nhiên “ngọn núi băng to lớn” ám chỉ Hoàng Phủ Hiến.
Và hiển nhiên “ngọn núi tuyết khổng lồ” chỉ Bách Lý Cẩn Thần.
Hình như hai người này đều không thích nói chuyện, chẳng biết cuộc sống của Đạm Đài Hoàng có nhàm chán hay không
Đạm Đài Hoàng nháy mắt: “Ta mới gặp Hoàng Phủ Hiện cách đây không lâu, còn Bách Lý Cẩn Thần là người Quân Kinh Lan phái đến bảo vệ ta
Không phải lúc nào ta cũng ở cạnh bọn họ, cũng chỉ nhàm chán vài ngày mà thôi, ta sắp được về nhà1rồi!” “Hì..” Lạc Tử Dạ khẽ mỉm cười nhưng không nói gì
Hai người ngước mắt nhìn vùng tiếp giáp giữa trời và biển, trò chuyện đến tận lúc mặt trời sắp ló dạng, chỗ đường chân trời lấp ló một tia nắng ban mai
Lạc Từ Dạ nhìn về phương xa, đột nhiên hơi thất thần
Đạm Đài Hoàng sắp về đến nhà rồi.
Còn mình thì sao? Nàng đã rời đi nhiều ngày rồi, bây giờ Phượng Vô Trù đang làm gì nhỉ? Hắn có nhớ nàng không? Đạm Đài Hoàng thấy hình như nàng đang thất thần vì suy nghĩ chuyện gì đó nên không nói nữa
Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
*****
Mà lúc này, trên núi tuyết ở đại lục Huyên Ngự.
Nhiếp chính vương điện hạ vừa mới đến tập hợp với Mộc Tịch Nghiêu
Nàng đã đợi hắn trên đỉnh núi tuyết suốt mấy ngày8nay, trên người mặc áo khoác lông cáo, lạnh công đến nỗi cả người run lên bần bật
Lúc nhìn thấy hắn, cấu đầu tiên nàng hỏi chính là: “Sư huynh, chị dâu tha thứ cho huynh chưa? Huynh giải thích với y về hiểu lầm liên quan đến ta hay chưa?”
Nàng vừa nghĩ đã cảm thấy bản thân thật là thảm
Mấy ngày nay nàng chịu rét trên núi tuyết, lo lắng không biết dây xích bằng có tan hết hay không, chồn băng có chạy mất không, sư huynh có giải thích hiểu lầm với chị dâu hay không, chị dâu có thành kiến với mình hay không
Nàng cảm thấy mình tuyệt đối là vị sư muội đau khổ nhất trên đời.
Nàng nói xong thì hắt xì một hơi.
Lúc này Phượng Vô Trù đang đứng trong tuyết, trên người khoác áo choàng lông màu đen
Khuôn mặt đẹp trai9như thần như ma kia đanh lại
Trong người hắn có hàn độc, kỳ thật hắn không nên đến núi tuyết
Kể từ lúc đến gần nơi này, hắn đã cảm thấy luồng khí lạnh trong người bắt đầu rục rịch
Hiển nhiên lúc này cơ thể hắn không thoải mái cho lắm
Hắn nghe thấy câu hỏi của Mộc Tịch Nghiêu cũng chỉ cười giễu: “Muội không cần quan tâm đến chuyện này!” Rõ ràng là Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy vấn đề giữa hắn và Lạc Tử Dạ là bí mật nho nhỏ giữa hai người bọn họ, không cần phải nói với người ngoài
Mộc Tịch Nghiêu nghe hắn nói vậy, đoán chừng không có vấn đề gì nữa rồi
Nàng yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm
Tiếp đó, nàng chỉ vào ngọn núi ngay trước mặt bọn họ và nói: “Vòng qua chỗ này rồi đi thẳng về7phía trước mấy trăm mét nữa là đến hàng của chồn bằng
Chúng ta đi thôi!”