*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi mà thực lực mạnh mẽ đến một cảnh giới nhất định, thì dù đang làm việc khác cũng vẫn có thể dùng nội lực để khống chế người khác! Vành tại Lạc Tử Dạ khẽ nhúc nhích, đằng sau lưng có tiếng người nào đó đang cởi quần áo khiến cho trong lòng nàng càng cuống hơn! Nàng không ngừng chửi rủa tên đoạn tụ chết tiệt Phượng Vô Trù trong lòng. Cái tên lạnh lùng giả, lưu manh thứ thiệt này nữa, lúc làm chuyện cầm thú lại thuận tay thuận chân thế kia...
“Soạt----” Cũng không biết vì lực hút của cơn gió này quá mạnh mẽ, khiến nàng đã bắt đầu có cảm giác không kiên trì được. Hay là vì trong lòng nàng mải mê mắng chửi nguyền2rủa tên khốn kiếp này quá, nên bị phân tán tinh lực! Thế nên, cánh tay ôm chặt lấy cây cột của nàng đã bị kéo rời ra vài phần, cũng hơi bị hút ngược lại về phía sau... Điều này khiến nàng sợ đến mức sắp rơi nước mắt, hoàn toàn không biết nếu nàng mà rơi vào tay hắn thật, quần bị hắn lột ra thật, để Phượng Vô Trù biết được nàng không phải đàn ông, thì hắn sẽ đối phó nàng như thế nào! Nghĩ vậy, toàn cơ thể nàng đều như sắp vỡ nát, đúng là dùng hết sức bình sinh, cố gắng di chuyển về phía trước nửa phân, tiếp tục ngân ngấn lệ ôm chặt lấy cây cột nhà!
Thế nhưng, chiếc quần lót trên cổ6chân, lại hoàn toàn không có được sự kiên cường của nàng. Sau khi treo ở cổ chân nàng lắc lư bay lên bay xuống theo gió một vài lần, liền vội vàng nói bye bye với nàng! Nó cứ thể bay tuột ra, thậm chí còn quấn vài vòng trên không trung như để thể hiện sự vô cùng của mình vậy, rồi sau đó mới rơi xuống một góc khuất trong đại điện!
Điều này khiến nước mắt của Lạc Tử Dạ lại càng dâng trào hơn... Sau này có đi gặp Phượng Vô Trù, nhất định phải mặc thêm vài cái quần đông xuân nữa! Do đó, Lạc Tử Dạ chỉ còn lại đúng một cái tiết khố nhỏ, bao lấy phần mông của mình! Khổ sở bị thổi bay3phấp phới trên không trung... Nhưng vì quần lót đã bị hút bay mất rồi, cùng với tư thể hiện giờ của nàng là đang treo song song với mặt đất, nên tất cả quần áo trên người nàng đều rủ xuống vuông góc với sàn nhà... Vì vậy... dù cho nàng có mặc tiết khổ, nhưng nhìn thể này lại cũng coi như một dạng cảnh tượng đầy xuân sắc... Đôi chân trắng như tuyết, thon dài, làn da nõn nà mịn màng, cứ thế lộ rõ mồn một trên không trung. Đứng từ xa nhìn lại thế này, hoàn toàn không nhìn thấy một chút tì vết hay vết sẹo nào. Vì thế, nó cũng có nghĩa là, vô cùng nhẵn nhụi, nuột nà.
Đương nhiên, nếu như tư thế của9nàng lúc này không buồn cười như vậy, nếu như cái mông đang được bọc trong tiết khổ cùng với cái đùi trơn bóng kia không bay lơ lửng trên không trung, thì có lẽ Nhiếp chính vương điện hạ cũng sẽ có tâm trạng mà thưởng thức cảnh đẹp này. Nhưng giờ nhìn dáng vẻ khôi hài của nàng, còn có thái độ cứng cỏi ôm chặt cây cột thể chết không chịu buông tay ấy, khiến cho đôi mày rậm của hắn bắt đầu hơi nhíu lại, không hiểu sao lại có cảm giác... Muốn cười!
Lạc Tử Dạ cũng biết nếu cứ ôm cột nhà mà bay tới bay lui thế này thực ra cũng không phải là một cách hay. Chỉ thêm một lúc nữa thôi, có lẽ nàng4sẽ không thể nào tiếp tục đối phó được nữa! Cho nên, nàng nhất định phải nghĩ cách để giải quyết mới được...
Những biện pháp của nàng còn chưa kịp nghĩ ra, nàng đã chợt nghe thấy tiếng nước vang lên sau lưng mình. Là âm thanh có người ra khỏi mặt nước. Hiển nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ đã không còn đủ kiên nhẫn chờ nàng không chịu nổi sức tàn phá của cơn cuồng phong này mà buông tay ra nữa, nên định chủ động ra tay rồi!
Tim Lạc Tử Dạ đập thót cả lên, lắng nghe tiếng bước chân kia. Mà nàng cũng không quên rằng không lâu trước đây, chính nàng còn nghe thấy cả tiếng hắn cởi quần áo nữa. Lúc này, Lạc Tử Dạ sợ đến trắng bệch mặt mũi, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng cũng hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao tên khốn này đã dùng nhiều nội lực đến như thế để hút năng suýt bay tán loạn trong gió, mà giờ vẫn còn có thể bước đi một cách thoải mái, tự nhiên như vậy! Thực lực mạnh đến mức này thì nàng cũng ngất mất thôi!
Còn chưa kịp ngất, nàng lại bỗng cảm giác được ngọn gió kia đã ngừng lại. Cuối cùng cái chân phiêu lãng trên không trung của nàng cũng có thể đặt xuống đất. Nàng đang định chạy, thì đột nhiên bị giữ chặt lại! Toàn thân bị ép sát vào cây cột nhà. Lạc Tử Dạ áp mặt trước vào cây cột, còn sau lưng thì bị hắn đè! Chen vào chính giữa làm nhân Oreo, chỉ tiếc chẳng có ai cung cấp sữa bò để nhúng xuống nhúng xuống, liêm nào liêm nào...
Thế nhưng, loại ý tưởng nhúng rồi liếm rất khó hiểu của nàng vừa xuất hiện, trên cổ lại bỗng có cảm giác ẩm ướt lướt qua.
Đó là lưỡi của hắn, xẹt qua cổ nàng, còn là liếm thực sự. Cử chỉ này của hắn cũng không phải đang ve vãn, mà lại như quân vương Ma giới đang định thưởng thức món ăn ngon lành được dâng lên trước mặt hắn vậy! Lạc Tử Dạ rùng mình, toàn thân khẽ run lên, cảm giác như sắp tè ra quần đến nơi rồi! Mà tiếp sau đó, nàng lập tức cảm nhận được dục vọng của hắn, lúc này đang ngông nghênh kể sát vào phần eo lưng của nàng!
Cánh tay như sắt của hắn vắt ngang trên cây cột nhà. Nàng cắn răng cổ đè nén sự run rẩy của mình, quay đầu nhìn một cái, rồi nuốt nước miếng!
Cánh tay kia thon dài, tráng kiện, càng tôn lên sự mạnh mẽ của thân hình khôi ngô lạ kỳ của hắn. Không cần phải tự thể nghiệm, cũng có thể biết được đôi cánh tay kia sẽ có sức bùng phát như thế nào. Mà nếu được đôi tay như thế ôm lấy, thì sẽ có cảm giác như thế nào! Điều này khiến trái tim vốn đã đập rất nhanh của nàng giờ lại càng không thể ngừng lại được!
Bởi vì, hiện giờ nàng đã ý thức được rằng, hắn thật sự không mặc quần áo. Tim của nàng nhất thời đập như sấm nổ, là lo lắng, là sợ hãi, nhưng ở sâu thẳm trong lòng nàng, không ngờ lại còn có một chút kích động nữa. Một người đàn ông tuấn tú đến vượt xa cả thần ma trong đất trời, lúc này không mặc quần áo đứng sau lưng nàng. Liệu nàng có nên quay đầu nhìn lén một cái trước rồi mới nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào không...?
Nàng còn chưa kịp nghĩ xong, chiếc áo bào đã sớm ướt sũng trên người nàng đột nhiên bị hắn xé toạc ra! Lạc Tử Dạ run rẩy, bất chợt hồi tỉnh lại từ trong cơn mơ tưởng về cơ thể của hắn. Lúc này, tâm lý của nàng bắt đầu giằng co kịch liệt, nàng cắn răng phẫn nộ mắng: “Phượng Vô Trù, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?! Ông đây đắc tội gì ngươi chứ? Loại chuyện như thế này, ta cảm thấy vẫn nên là người tình ta nguyện sẽ tốt hơn, hiểu không hả? Ngươi định cưỡng bức ta sao?” Câu nói của nàng vừa dứt, kết hợp với động tác giãy giụa của nàng lúc này, càng kích động cơn phẫn nộ và ngọn lửa tà ác vẫn chưa được dập tắt trong lòng hắn!
Hắn bỗng đưa tay ra, xoay người nàng lại, làm cho nàng đối diện với hắn. Vào khoảnh khắc bị cưỡng chế xoay người đó, nàng sửng sốt nhìn hắn. Hiện giờ, gương mặt của hắn rất căng thẳng, nếp nhăn và vẻ khống chế giữa hai lông mày lột tả rõ rằng hắn đang cổ đè nén lửa giận. Mà đôi mắt ma mị phiếm vẫn vàng kia lại nhìn nàng như thiêu như đốt, cũng như muốn vò nát nàng ra vậy!
Đây là một gương mặt thoạt nhìn thì vô cùng lạnh lùng, nhưng lại vẫn hút hồn như thường.
Mà tư thể của hắn lúc này, cũng giống như tượng thần Hy Lạp. Tỉ lệ vàng hoàn hảo, trong vẻ khôi ngô cường tráng, lại lộ ra vẻ quyến rũ và gợi cảm, hoang dại và phóng túng, cùng với... tính xâm lược rất nồng đậm, khiến cho trái tim của người ta run lên, phút chốc cảm thấy da đầu tê dại, chỉ muốn quay đầu mà chạy trối chết!
Nếu có thể điên cuồng chạy trốn được, thì chắc chắn nàng sẽ chạy một cách điên cuồng! Nhưng lúc này, nàng đang bị hắn đặt giữa hắn và cây cột nhà, không thể cựa quậy được! Mà song hành cùng với sự tức giận và lo lắng sốt ruột của nàng hiện giờ, là khuôn mặt tuấn tú và phẫn nộ của hắn!
Lạc Tử Dạ thò tay định đẩy hắn ra, nhưng hai cổ tay lại đều bị hắn đột ngột túm lấy, ghim chặt lên phía trên đỉnh đầu!
Hành động này khiến nàng khẽ nhíu mày, xương cổ tay cũng bị bóp đến phát đau! Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phát hỏa, mỗi lưỡi đã bị người ta cuốn lấy, mà luồng khí vờn quanh người nàng cũng đã sớm không còn như nội tức nữa, mà lại giống như ma khí được luyện hóa từ giới yêu ma ra, khiến cho người ta run rẩy đến không kiềm chế được, cũng sợ đến nổi da gà, hơi lạnh từ từ toát ra từ gan bàn chân.
Đôi mắt phượng của nàng trợn trừng lên, đầu óc như trống rỗng, vô thức nhìn hắn, đối diện với đôi mắt sáng rực như thiêu như đốt của hắn.
Vừa hôn xong, giọng nói ma mị đẩy ngạo mạn và phẫn nộ của hắn lập tức vang lên. Hơi thở của hắn lúc này đã dần nặng nề hơn, đôi mắt phiếm vẫn vàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Hắn đưa tay ra, siết lấy cằm nàng, trầm giọng nói: “Cô đã buông lỏng cho người quá lâu rồi! Lạc Tử Dạ, nói cho cô biết, là ai cho ngươi lá gan khiến người viết hết tên của tất cả các mỹ nam lên cây Nhân Duyên, chỉ riêng Cô là ngươi không viết?”
“Hả?” Lạc Tử Dạ vốn vô cùng khó chịu vì năm lần bảy lượt bị hắn siết cằm, lúc này còn khống chế cả người nàng nữa. Nhưng vừa nghe xong câu này, nàng thoáng sững người, Phượng Vô Trù nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ...?
Nàng nghĩ thế, bèn hỏi thẳng ra miệng: “Nhiếp chính vương điện hạ, ý của ngài... chẳng lẽ là hy vọng gia viết tên ngươi sao?” Đầu óc của hắn vẫn còn bình thường đấy chứ?! Nàng còn nhớ, lúc ấy tất cả các mỹ nam bị nàng viết vào danh sách đều mang vẻ mặt thống khổ, chỉ muốn lao tới mà xé nát tấm vải đó ra thôi. Vậy mà tên này lại đứng đây so đo chuyện đó, hắn không sao đây chứ hả?!
Câu hỏi này của nàng, lại khiến Nhiếp chính vương điện hạ bị á khẩu. Hắn khựng lại một chút, nhìn Lạc Tử Dạ một lúc lâu. Cuối cùng, giọng nói bá đạo uy nghiêm mới từ từ vang lên: “Không phải là Cô hy vọng, mà là người vốn phải tình nguyện viết chứ!”
Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ thực sự rất muốn chửi hắn một trận. Vì cái quái gì mà nàng lại phải tình nguyện muốn viết nào? Có người nào bá đạo đến mức này không?! Nàng viết hay không viết là quyền tự do của nàng, liên quan quái gì tới hắn?! Thế nhưng, tình huống hiện giờ rõ ràng không ổn đối với nàng, nếu tiếp tục khiêu khích sẽ chỉ chọc giận Phượng Vô Trù thêm, khiến sự tình sẽ càng phát triển theo hướng không thể khống chế được!
Vì vậy, nàng lập tức trả lời một cách trải lương tâm: “À, là thế này. Bản Thái tử thấy khi bản Thái tử viết tên của những người khác lên, họ có vẻ đều không vui gì cho lắm. Để tránh khiến cho ngài nhìn thấy rồi cũng không vui, nên gia mới không dám viết tên ngài ấy mà!”
“Ừm? Vậy... là ai nói cái câu “Nếu kết nhân duyên với Cô, thì thà đi nhảy xuống sông Hoàng Phổ ấy nhỉ?” Hắn bỗng ghé sát mặt vào, trong ánh mắt lóe lên chút nghiền ngẫm suy tư, còn có chút vẻ đẹp của sự hà khắc. Đương nhiên hắn biết thừa Lạc Tử Dạ đang nói trái với lòng mình, nhưng hắn cũng không vội vạch trần y, nói thẳng mình không tin y, mà chỉ nhắc lại những lời chính tên tiểu tử này đã nói!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, không ngờ những lời này cũng bị hắn nghe thấy! Nàng cố phì cười, gạt đi: “Sông Hoàng Phổ cái gì chứ, Nhiếp chính vương điện hạ, có phải ngài nghe nhầm rồi không? Hay là hiểu nhầm gì rồi? Trên đời này có sông Hoàng Phổ thông nào? Không có, căn bản là không có. Thế nên điều này cũng chứng tỏ rằng ta sẽ không nhảy mà!” Sông Hoàng Phổ là ở Thượng Hải của Trung Quốc được không?! Nàng không tin cổ đại cũng có nó! Mấy lời ngụy biện này của nàng khiến ánh mắt hắn lạnh hơn vài phần. Hiển nhiên, theo quan điểm của vị Nhiếp chính vương điện hạ, trước giờ chưa từng cho phép người khác mạo phạm sự uy nghiêm bá đạo của mình này, thì những lời Lạc Tử Dạ vừa nói chỉ là ngụy biện. Thái độ và ngôn từ không thể nói thật đó đã cực kỳ chọc giận hắn! Dưới cơn giận dữ, hắn đột ngột thò tay xuống dưới. Giọng nói ma mị hàm chứa sự cảnh cáo và không vui, hắn bật cười giễu cợt, trầm giọng nói: “Có lẽ là, nhất định phải cho ngươi một bài học mang tính thực chất, người mới hiểu được rằng, khi đối diện với Cô, người bắt buộc phải nói thật!”
Vừa nói, tay hắn cũng đã thò xuống dưới tiết khổ của nàng rồi. Lạc Tử Dạ sợ đến trắng bệch cả mặt, hai tay hoảng loạn định vùng thoát khỏi tay hắn. Thế nhưng! Hắn chợt dùng sức tắm thật chặt lấy cổ tay nàng. Hiển nhiên là hành vi cố gắng vùng vẫy hòng tránh thoát hẳn, khiêu chiến quyền uy của hắn đã khiến hắn vô cùng phẫn nộ. Đôi mắt ma mị trừng trừng nhìn nàng, lực tay cũng một lần nữa siết chặt thêm!
Hứng chịu luồng lực này, Lạc Tử Dạ cảm giác cổ tay mình đau nhức không thôi, mi tâm cũng bất giác nhíu chặt lại vì đau đớn!
Nhưng, khoảnh khắc nhìn thấy mi tâm của nàng nhíu lại vì đau, cơn giận vốn đang ngập tràn trong lòng hắn, lại một lần nữa bị hắn cực lực khống chế này! Hơn nữa, vì khống chế cơn phẫn nộ quá khó khăn, lại cũng khiến vết nhăn giữa hai lông mày của hắn càng sâu thêm một chút, hai đầu lông mày cũng nhướng lên rất cao! Mà lực tay cũng buông lỏng hơn... Lạc Tử Dạ, là người đầu tiên có thể chọc giận hắn đến mức này, cũng là người đầu tiên khiến hắn phải cực lực khống chế lửa giận như thế này. Và... cũng là một người duy nhất khiến hắn không kịp chờ đợi, chỉ muốn chiếm hữu lấy, dù cho đối phương là một người đàn ông. Nhưng bất luận y là nam hay nữ, hắn đều không quan tâm, cũng đều không muốn buông tay!
Từ trước đến giờ, phàm là những gì hắn muốn có được, thì đều chưa từng khách sáo! Thế nên, hiện giờ hắn muốn chiếm hữu y, đương nhiên hắn cũng sẽ không kìm nén. Hắn khom người về phía trước, lực khống chế cổ tay nàng nhẹ hơn một chút. Vẻ đau đớn trên mặt nàng cũng dần dịu đi. Hiện giờ cái tên này đã cực kỳ giận dữ, nàng tin rằng với cá tính của Phượng Vô Trù, thì lúc này cũng rất có khả năng sẽ bóp gãy cổ tay nàng!
Ấy vậy mà hắn lại không hề làm thể, ngược lại còn buông lỏng tay, giảm bớt lực đi. Điều này khiến nàng hơi kinh ngạc!
Có điều, còn chưa kịp ngạc nhiên xong, thì nàng đã cảm thấy tiết khổ của mình bị hắn kéo lên, sắp bị cởi ra luôn rồi! Nàng lập tức phát điên lên, lại tiếp tục vùng vẫy dữ dội. Thế nhưng, Nhiếp chính vương điện hạ hiểu nhầm ý của nàng khi vùng vẫy như vậy, hắn chợt bịt kín môi của nàng. Giọng nói ma mị hàm chứa chút an ủi cực kỳ hiếm có, nói: “Cô sẽ dịu dàng một chút!”
Dịu dàng, dịu dàng cái cục cứt ấy!!! Lạc Tử Dạ phát hiện ra tay của mình đã không có cách nào sử dụng nữa rồi, bèn vội thúc chân lên một cái! Hắn nhất thời không cảnh giác, sắc mặt chợt tái xanh đi, né tránh được nửa phần! Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì hắn đã bị thúc trúng rồi! Vì thế, tay hắn cũng bị trượt đi nửa phần, không lột tiết khố của nàng xuống được...
Mà cũng ngay khi hắn bị thất thủ, Lạc Tử Dạ bỗng lao về phía trước, cắn một cái vào trước ngực hắn!
Hắn giật mình, bàn tay khống chế cổ tay nàng cũng hơi lỏng ra! Lạc Tử Dạ lập tức vùng vẫy, lại một lần nữa trượt được ra ngoài như con cá chạch. Hiện giờ trungy của nàng đã bị hắn kéo đến lỏng lẻo hết cả rồi, nửa người dưới chỉ còn lại có cái tiết khổ. Đã trong trạng thái quần áo xộc xệch thế này mà còn phải thục mạng chạy trốn, Lạc Tử Dạ cảm thấy cuộc đời của mình thật quá khốn khổ!
Nhìn trước ngực mình bị nàng cắn vẫn còn lưu lại vết nước bọt kia, Nhiếp chính vương điện hạ thoáng sững sờ mất một lúc. Nhìn theo bóng lưng bán mạng chạy trốn của nàng, hắn chợt cười lạnh. Muốn chạy à?!