*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7ần này, Mân Việt ngây ngẩn, đưa mắt hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “Làm sao Thái tử biết những mũi tên này tới gần chúng ta sẽ tự rơi xuống?” Lạc Tử Dạ nhìn hắn, mở miệng nói: “Bằng hiểu biết về cơ quan!”
Nghe âm thanh kia, nàng lập tức biết là chuyện gì xảy ra, cũng biết tầm bắn của những mũi tên kia có thể xa bao nhiêu
Nhìn những mũi tên rơi trên mặt đất và rơi bên chân bọn họ, Lạc Tử Dạ nhếch môi, mở miệng nói: “Ngươi có phát hiện không, vừa rồi chúng ta mới đi tới đây...”
Nói tới chỗ này, nàng dừng lại.
Sau khi nhìn mấy lần, Mân Việt mở miệng nói: “Chỗ ngài và ta đứng vừa vặn chỉ có thể chứa hai người! Xem ra lão thái thái đó thật sự chỉ cho phép hai người đi lên, có thêm người3nào nữa lúc này cũng sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ!”
“Không sai! Nhất là những mũi tên này không phải dùng cung tên bắn ra mà là nỏ
Lực sát thương mạnh mẽ, nếu bọn họ thật sự đi theo, không chừng là chỉ có đi chứ không có về!” Lạc Tử Dạ gật đầu
Lần này cũng mừng vì mình lo rằng sẽ chọc giận người trông coi đảo cho nên không dẫn nhiều người lên, nếu không nhất định sẽ có không ít người phải chết! Cũng khó trách lúc ấy trên tấm bảng kia viết một câu, nếu như khăng khăng muốn dẫn nhiều người đi lên theo thì “hậu quả tự gánh lấy”
Đây coi như là lễ ra mắt đầu tiên của người trông coi đảo dành cho bọn họ, cũng làm tâm tình Lạc Tử Dạ và Mân Việt thêm nặng nề và càng thận trọng hơn
Xem1ra, đảo này thật sự không đơn giản! Sau khi ổn định tâm trạng, bọn họ tiếp tục đi về phía trước
Tuy không đến nỗi quá căng thẳng nhưng hai người cũng tương đối cẩn thận, liên tục nghe ngóng động tĩnh bốn phía, e sợ sẽ lập tức gặp phải tình huống như vậy
Mà tình hình sau đó lại là sóng yên gió lặng
Bọn họ đi thẳng vào bên trong đảo, trên đường cây cối xanh um tươi tốt, chim bay hoa nở, khiển Lạc Tử Dạ cảm thấy hai người bọn họ không giống như ra ngoài mạo hiểm tìm đồ mà giống như đi chơi hơn
Phong cảnh này thật sự đẹp không thể tả, nếu cầm máy ảnh, khỏi cần tìm góc độ, tùy tiện chụp một bức cũng là cảnh đẹp.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng không dám thật sự cho rằng mình đang đi du ngoạn
Ước8chừng đi được gần nửa tiếng, hai người lại nhìn thấy một tấm bảng
Trên tấm bảng viết một câu: “Sống chết, thiện ác chỉ cách nhau một suy nghĩ.” Chỉ có một câu đó, khiến Man Việt và Lạc Tử Dạ nhìn nhau.
Hai người cũng không rõ lắm lời này có ý gì, nhưng con đường phía trước nhất định không dễ đi, hơn nữa sẽ lập tức xuất hiện vấn đề là chuyện chắc chắn
Sống chết cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ, huống gì những thứ khác? Mân Việt nhíu mày, nhớ tới trận tên phía trước
Lúc này nhìn thấy tấm bảng kia, trong lòng hắn cũng hơi lo âu, lo rằng con đường phía trước lại có cạm bẫy gì
Vì vậy hắn dứt khoát nói: “Thái tử điện hạ, hay là ngài chờ thuộc hạ ở chỗ này trước
Thuộc hạ tới đoạn đường phía trước dò đường?”