*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cả người nàng giống như rơi vào biển hoa lan, xung quanh nàng đều là hoa lan, còn nàng ở ngay chính giữa chúng
Gió thổi lên, từng đóa hoa lan như sóng cuộn nhấp nhô
Từng đợt mùi hương kỳ dị bay vào mũi nàng, khiến cho mũi nàng hơi nóng lên, thân thể cũng nóng lên
Cảm giác nóng này không phải là loại khô nóng của dục vọng mà càng giống bị sốt, rất khó chịu.
Hắn thấy hai gò má của nàng hơi đỏ lên nên thử vươn tay đặt lên trán nàng, đúng là hơi nóng lên
Hắn rút tay về, khóe môi hơi cong lên, đây là tác dụng của Ngọc Lan Khuynh
Điều này làm cho hắn yên tâm, đôi mắt3ôn hòa của hắn đặt ở trên mặt và trên bộ ngực hơi phập phồng của nàng
Hắn đứng dậy, chợt cúi đầu như thể không khống chế nổi chính mình
Đôi môi mỏng của hắn sắp chạm đến đôi môi của nàng, nhưng mà..
Khi hắn đối mặt với đôi mắt nhắm chặt của nàng, hô hấp của hắn đột nhiên không còn nóng rực như trước
Hơn nữa hắn còn nín thở một lát để sự nóng nực bứt rứt trong cơ thể mình lắng lại thêm lần nữa
Cuối cùng, nụ hôn của hắn rơi lên trán nàng
Nụ hôn đó nhẹ nhàng như lông chim, tựa như hoàng tử khẽ hôn công chúa
Ngón tay thon dài như ngọc của hắn xoa xoa gò má1nàng, động tác đó vô cùng trân trọng, giống như hắn đang đối đãi với vật còn quý báu hơn cả ngọc tỷ của mình
Đến cuối cùng, ngón tay của hắn rút về, hắn kéo chăn mỏng bên cạnh lên đắp cho nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
Đàn ông trên đời này đều có một tính cách chung, đó chính là khó có thể kiềm chế chính mình khi đối mặt với người con gái mình thích
Việc không quan tâm đến đối phương mà chỉ muốn thỏa mãn dục vọng trong lòng mình gọi là thích, còn việc người đàn ông đó bắt đầu biết kiềm chế chính mình để không làm tổn thương người trong lòng lại gọi là yêu.
“Tử8Dạ..” Hắn nhẹ nhàng gọi ra cái tên ấy như thể chỉ đang cảm nhận âm tiết khi phát âm hai chữ này sẽ va chạm nhau như thế nào thôi.
Hai chữ này tựa như một cái lông chim mở ra cánh cửa lòng hắn, khiến cho tốc độ đập của trái tim hắn trở nên nhanh hơn
Cảm giác này giống như một người đang cẩn thận cạy mở cánh cửa lòng vốn đã đóng chặt của chính mình để biết đáy lòng mình đang cất giấu bóng hình ai, hơn nữa chỉ cần lén lút nhìn vào khe cửa liển khó có thể khống chế sự rung động của trái tim.
Ngón tay thon dài như ngọc của hắn lướt qua đôi9môi mình.
Hắn vừa nhớ tới nụ hôn trán khi nãy liền nhẹ nhàng cười, cài cửa lại rồi đi ra sân
Sau khi ra khỏi cửa, hắn mở cây quạt trong tay ra, bên trong quạt có giấu một đóa hoa lớn bằng móng tay
Hắn nhẹ nhàng vươn tay nghiền nát đóa hoa đó, sau đó ném cây quạt xuống hồ sen trong sân, sức ném lớn đến mức cây quạt cắm thẳng xuống đáy bùn, không thể nào tự nổi lên nữa.
Tiếp đó, hắn đi ra khỏi viện của Lạc Tử Dạ.
Hắn vừa mới đi khỏi sân và mở cửa ra Lạc Tử Dạ ra liền trông thấy một cô gái đang đứng quay lưng về phía mình, trên đôi mắt của7cô gái đó vẫn còn quấn vải
Nàng chắp tay sau lưng, giọng nói đột nhiên trở nên u ám và lạnh lẽo ngay sau khi nghe thấy tiếng bước chân: “Đệ đến đây làm gì?” Hình như hắn đã sớm biết mình sẽ gặp nàng ở đây nên nét mặt của hắn chẳng thay đổi chút nào, thậm chí trên khóe môi vẫn mang ý cười nhạt nhẽo
Hắn nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là đến thăm bạn mà thôi, nhưng mà nàng đã ngủ rồi
Thể nào, hoàng tử không ngủ được nên đi theo ta đến đây à?”
Hắn vừa dứt lời, nàng chợt xoay người lại.
Đôi mắt nàng bị vải che mất nên không ai có thể dò xét ánh mắt của nàng, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đường cong lạnh lùng và kiên định trên mặt của nàng thôi
Nàng lạnh lùng nói: “Chỉ đơn giản như vậy?” “Chỉ đơn giản như vậy, hoàng tỷ cho rằng ta còn có thể đến đây làm gì nữa?” Hắn hỏi ngược lại, mặt mày mỉm cười, dáng vẻ giống một người dễ tính.