*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng chợt dừng lại khi nói đến đây, sau đó tiếp tục: “Hôm nay đệ đã phá quy tắc khi bọn họ đi vào rồi, nếu như ngày mai đệ lại..
Vậy thì đệ đừng trách tỷ tỷ không để ý tới tình cảm!” “Trẫm còn không biết hoàng tỷ định đối phó với nàng như thế nào vào ngày mai nữa là, sao trẫm lại có năng lực nhúng tay vào chứ? Xin hoàng tỷ yên tâm!” Hắn nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói ẩn chứa ý cười
Cô gái kia rốt cuộc cũng thỏa mãn, xoay người bước đi
Chẳng qua nàng chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo ôn hòa của hắn truyền đến từ phía sau: “Hoàng tỷ, mắt của tỷ đã sớm khỏi hẳn rồi đúng không?”
“Đệ không cần quan tâm đến việc này!” Giọng nói của3nàng chợt trở nên sắc bén, sau đó nàng nhanh chóng tiếp tục: “Thay vì lo chuyện của ta, chi bằng đệ tự lo lấy chuyện của mình đi
Đệ thân là Hoàng đế Hiển Thương, hơn nữa đã hơn hai mươi tuổi, cũng nên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề con cái của mình đi!”
Nghe nàng nói thế, khóe môi đang mỉm cười của hắn chợt cứng đờ.
Hình như cô gái kia bắt đầu thích nói chuyện, nàng thậm chí còn bổ sung thêm: “Tuy rằng việc không gần nữ sắc có thể giúp dưỡng sinh, nhưng mà kìm nén trong một thời gian dài cũng không tốt cho đệ đâu!”
Nàng nói xong câu này liền rời đi.
Khóe miệng Hiền Thương Mặc Trần giật giật, hoàn toàn không ngờ rằng hoàng tỷ lại có thể nói ra lời như thế
Sau khi cô gái kia rời1đi, Mặc Tử Uyển chậm rãi đi đến bên cạnh Hiển Thương Mặc Trần, đồng thời nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy lời nói Trưởng công chúa rất có lý
Thân là một người đàn ông bình thường, việc chưa từng chạm vào bất cứ cô gái nào trong hơn hai mươi năm qua quả thật không thể nào chấp nhận nổi
Vừa nãy ở trong phòng, rõ ràng là ngài có cơ hội ra tay với Lạc Tử Dạ đúng không? Vì sao ngài không..
Chẳng lẽ ngài...?”
Mặc Tử Uyên tự nói đến đây, cuối cùng mới lấy lại tinh thần.
Hắn đột nhiên vươn tay che kín miệng của mình, Hiến Thương Mặc Trần cũng nhìn sang hắn
Sắc mặt đen thui của hắn ta khiến cho da đầu của Mặc Tử Uyển tê dại
Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên một bề tôi như8hắn trống thấy nét mặt luôn ôn hòa nhã nhặn của quân vương tối sầm như vậy
Hắn đang nghĩ, liệu mình có nên quỳ xuống nhận tội hay không...
Dù sao lời nói vừa rồi của hắn quả thật là đang chất vấn Hoàng đế bệ hạ có “được” hay không.
Nói như thế nào thì đây đều là tội mất đầu
Chẳng qua Hiến Thương Mặc Trần chỉ dùng gương mặt đen thui nhìn Mặc Tử Uyên, làm cho hắn ta hiểu rõ sai lầm của mình, đồng thời nhanh chóng ngậm miệng lại rồi thu hồi tầm mắt của mình chứ không làm ra hành động gì khác
Hắn ôn hòa nói: “Trẫm rất tốt, ngươi không cần quan tâm!”.
“Khụ..
Vâng! Thần đáng chết!” Tất nhiên Mặc Tử Uyên nghe ra vẻ không vui trong giọng nói của Hiến Thương Mặc Trần, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy đáng9tiếc cho bệ hạ
Ban nãy bệ hạ có cơ hội tốt như vậy nhưng lại không biết nắm bắt, cũng không biết sau này có còn cơ hội tốt như vậy hay không nữa
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc sau khi nói xong đề tài đó, hắn nói: “Bệ hạ, vừa nãy Trưởng công chúa không đi vào, sợ là Trưởng công chúa không nghĩ đến ngài thật sự sẽ làm thể
Có điều, nếu như ngày mai Trưởng công chúa biết chuyện này thì ngài.”
Thành thật mà nói, tính tình của Trưởng công chúa giống y hệt như tiên hoàng
Đảo Thiên Lãng là vùng đất đã lưu truyền nhiều đời của hoàng thất Hiện Thương, đây là một bí mật, người bên ngoài không hề biết
Dược Vương của mấy trăm năm trước chính là một vị tổ tiên trong hoàng thất Hiện7Thương
Trên đảo Thiên Lãng có một quy tắc là để vương không thể thừa kế đảo Thiên Lãng, cho dù ngươi là Hoàng đế Hiển Thương thì khi bước lên hòn đảo này, vẫn phải nghe theo người giữ đảo.