Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 952: Gia vẫn còn đôi lời trăng trối (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn cảm thấy có lẽ lúc này mình nên nghe theo đề nghị của Lạc Tử Dạ: học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày

Nếu y thuật của hắn tốt hơn một chút thì có lẽ lúc này đối mặt với khó khăn, hắn sẽ không bất lực đến vậy!

Hắn thở dài: “Thái tử, thuộc hạ không giải được độc cho ngài, tin rằng ngay cả lão thái thái cũng không thể

Bởi vì ngài đã uống thuốc độc trước..

Nếu ngài chết, tất nhiên thuộc hạ không thể trở về phục lệnh(*) mà sẽ tự vẫn tại đây! Bảo vệ ngài là nhiệm vụ mà Vương đã giao cho thuộc hạ

Ngài mất mạng có nghĩa là thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ không còn mặt mũi nào mà trở về nữa, lại càng không còn mặt mũi nào gặp Vương! Vì thế cho3nên, ngài cần gì phải làm như vậy?”

(*) Phục lệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.

Bất kể Thái tử chết hay là hắn bỏ mạng thì cuối cùng hắn cũng phải chết

Vậy thì chi bằng để hắn uống hết cả hai ly rượu kia!

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ cuống cuồng nhìn hắn, mở miệng nói: “Mân Việt, ngươi không thể chết, người vẫn còn một nhiệm vụ nữa

Ngươi phải mang hoa sen yêu về đại lục Huyền Ngự, chờ Bách Lý Cẩn Thần giúp gia chữa trị cho Doanh Tần

Nếu người chết thì không ai giúp gia làm chuyện này, vậy thì hôm nay gia phải chết một cách vô ích rồi! Gia sẽ chết không nhắm mắt đó ngươi có hiểu không? Hơn nữa, chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi

Ngươi trung thành tận tâm với Phượng1Vô Trù, cho dù một ngày nào đó người phải chết thì cũng nên chết vì hắn chứ không cần phải chết vì gia”

Nàng nói xong, vẻ mặt Mân Việt hơi biến đổi nhưng vẫn không đáp lời

Nét mặt hắn đanh lại, dường như đang kìm nén tâm trạng

Hắn nhìn chòng chọc vào lão thái thái, cười lạnh một tiếng: “Kể từ ngày hôm nay, đảo Thiên Lãng chính là kẻ địch của phủ Nhiếp chính vương trên đại lục Huyên Ngự

Mong lão thái thái tự giải quyết cho tốt!” Hiển nhiên câu nói này của hắn là lời cảnh cáo nồng nặc mùi khiêu chiến

Hiên Thương Mặc Trần nghe xong, cánh môi mỏng mấp máy, mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Lạc Tử Dạ, hình như hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng

Sau đó hắn cứ nhìn lão8thái thái chằm chằm.

Hình như lão thái thái bị lời nói của Mân Việt chọc cười

Nàng chế nhạo: “Trên đảo Thiên Lãng đầy rẫy cơ quan, cho dù là phủ Nhiếp chính vương các ngươi và đội hộ vệ Vương Kỳ trong truyền thuyết kia lợi hại đến cỡ nào, e rằng cũng bó tay bất lực thôi.”

“Chẳng cần đến hộ vệ Vương Kỵ, chỉ cần một mình Vương cũng đủ để khiến các ngươi chết không có chỗ chôn rồi!” Mân Việt cười lạnh, lại cảnh cáo thêm một câu nữa.

Lão thái thái biển sắc, đột nhiên nhìn về phía Mẩn Việt: “Sao cơ, ý ngươi là ngươi không muốn sống rời đảo Thiên Lãng mà lại muốn ta giết người diệt khẩu ngay bây giờ?”

Mắt nàng đã bị bằng vải quấn quanh nên hiển nhiên không thể nhìn thấy Mân Việt và ngược9lại, Mân Việt cũng không thể nhìn thấy ánh mắt nàng

Tuy nhiên, mặc dù đã cách một tầng bằng vải, hắn vẫn có thể tưởng tượng được ánh mắt sắc bén của nàng lúc này

Cặp mắt hắn tối sầm, hắn cười lạnh lùng: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tốt nhất là hãy giết ta để bịt miệng đi!”

Hắn đang cảnh cáo lão thái thái, đồng thời cũng đang khiêu khích đối phương ra tay với mình.

Nhiệm vụ bảo vệ Thái tử đã thất bại, hắn không còn mặt mũi nào mà trở về gặp Vương, chi bằng cử chết ở đây, chôn theo Thái tử! Nếu bọn họ không trở về, tự nhiên Vương sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp theo Vương nhất định sẽ báo thù cho bọn họ

Còn vấn đề nếu bọn họ bỏ mạng ở đây, thuốc của Doanh7Tần phải xử lý thế nào...

Ngại quá đi, quan hệ giữa phủ Nhiếp chính vương bọn họ và Doanh Tần luôn căng thẳng, thật ra hắn chẳng quan tâm Doanh Tần sống hay chết đâu

Lão thái thái đột nhiên nổi giận lôi đình, dường như định ra tay

Lạc Tử Dạ vội kéo Mân Việt ra sau lưng mình, đồng thời lên tiếng: “Gia đã thực hiện theo yêu cầu của lão thái thái rồi, cho nên bây giờ đã đến lúc các hạ thực hiện lời hứa

Đứa nhỏ Mân Việt này vốn đầu óc ẩm ương từ bé rồi, thường ngày hắn cũng hay nói bậy nói bạ, không biết diễn đạt

Ngài đừng so đo với hắn nhé!” Mân Việt đầu óc ẩm ương từ bé: “...”

Khóe miệng lão thái thái hơi run rẩy, vốn dĩ năng định ra tay nhưng rốt cuộc lúc này cũng dừng lại

Cùng lúc, ngoài cửa có một người hầu chậm rãi đi vào

Trên tay nàng ta bưng một cái khay, trên khay có một bông hoa sen, ngoài ra còn có một tờ giấy

Lão thái thái nhìn sang rồi nói: “Trên tờ giấy kia có viết cách sử dụng hoa sen yêu

Ta đã giao đồ cho các ngươi rồi, bây giờ các ngươi có thể đi!” Lạc Tử Dạ nhìn thấy đồ mới thở phào một hơi.

Nàng đưa mắt nhìn Mân Việt, chợt nhớ lại chuyện kiếp trước, vào lúc nàng sắp tắt thở đã để lại đôi lời trăng trối nhắc nhở mọi người không nên chạm vào đường dây cao thế

Đời này nàng còn chưa lăn lộn được mấy ngày, ấy thế mà lại sắp ngỏm củ tỏi rồi

Đương nhiên là lúc này nàng muốn tranh thủ thời gian trắng trối đôi lời, nếu không thì chẳng phải quá lãng phí cơ hội chết lần hai à, có đúng không? Nàng nắm tay Mân Việt, nói: “Gia vẫn còn đôi lời trăng trồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.