Nhất Tâm Chi Cách

Chương 10



Phòng VIP của bệnh viện tuy rằng diện tích không nhỏ nhưng trong một lúc cũng không thể chứa rất nhiều người. Triệu Thâm ngồi ở bên giường bệnh, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng có bóng người tối om, bọn họ bàn luận chuyện trên trời dưới biển, cái gì di chúc, bất động sản, cổ phiếu, quỹ ủy thác, những chuyện này hắn đều hiểu được nhưng không muốn nghe.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh quả thật tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn ra được bà đã từng rất xinh đẹp. Mỹ nhân có già đi da mặt có nhăn nheo nhưng cốt cách đường nét gương mặt vẫn hoàn mỹ, mưa gió không tổn hại. Đây là lần đầu tiên Triệu Thâm thấy bà suy yếu như vậy, quanh năm suốt tháng uy nghiêm chỉ còn sót lại trên mặt hai vết nhăn nơi mi tâm hằn sâu theo năm tháng, thần thái như nến tàn trong gió.

Nhìn thấy bà nói từng câu càng ngày càng không rõ, Triệu Thâm thở dài, nói với những người khác: “Mẹ tôi đã mệt mỏi, hãy để cho bà nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì tôi đều có thể toàn quyền xử lý.”

Người phụ nữ dùng hết khí lực gật đầu, người người đều nhìn bà. Người phụ nữ suy nhược bất kham này lúc trước đã từng nắm giữ quyền lực tuyệt đối, làm cho bọn họ đều phải cúi đầu nghe theo.

Triệu Thâm lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi. Bọn họ mỗi một người đều có biểu tình nham hiểm, ánh mắt cảnh giác, nếu như đến gần e rằng có thể nghe thấy được hơi thở dục vọng vĩnh viễn không bao giờ thoả mãn. Đây là khí tức của động vật hoang dã trong rừng rậm muốn tranh đoạt thức ăn. Kên kên muốn cướp thức ăn phải chờ đến khi con mồi tử vong, còn con người một khắc cũng chờ không được, muốn cướp thịt từ người sống để thỏa mãn tham dục.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người. Triệu Thâm cúi đầu không chớp mắt nhìn mẹ mình, bà cũng mở to hai mắt nhìn lại hắn. Phòng bệnh cách âm rất tốt, ngay cả tiếng nước nhỏ xuống từ bình truyền dịch cũng nghe vô cùng rõ ràng, thời gian ngưng đọng trong tiếng tí tách kia như đưa người về quá khứ.

“Mẹ…” Hắn gọi ra cái từ đã lâu không gọi, phát âm cũng rất trúc trắc.

“Con đã là người trưởng thành rồi…” Người phụ nữ cố gắng vừa nói vừa thở, nhưng âm điệu vẫn nhất quán sục sôi: “Mẹ sẽ bày sẵn một con đường cho con…”

“Dạ.” Hắn nhẹ giọng đáp lời.

“Con là con của mẹ… Con trai… Con không thể thua…”

“Dạ.” Hắn tránh né ánh mắt cuồng nhiệt của bà, đó là một đôi mắt nghiêm khắc như sấm sét bổ vào người hắn. Từ nhỏ đến lớn, cả ngày lẫn đêm mà đem hắn nướng ở trên lửa nướng.

“Lời của mẹ nói… Con đều phải… Nhớ kỹ… Nhớ kỹ…”

“Dạ” Hắn lập tức lên tiếng.

________________

Quê hương của Chu Duật Minh khí trời hơn nửa đều ôn hòa. Đây là thành phố du lịch với những con đường rợp bóng cây đan xen với những dòng kênh uốn lượn, kết hợp với sắc trời trong vắt xanh biếc như lưu ly. Nhưng hôm nay cậu men theo ký ức tìm về thì trời lại mưa to như trút nước, trên đường đều là bùn đất, khung cảnh âm âm u u, khác xa với dĩ vãng. Cậu và Thư Vân Kỳ hai người bảy loan tám nhiễu, phí hết nữa ngày mới tìm tới được khu biệt thự bên dưới ngọn núi.

“Nơi này chính là nơi cha ruột của Lộ Lộ ở?” Thư Vân Kỳ nhẹ giọng hỏi. Chu Duật Minh mím chặt đôi môi, gật đầu.

Khu nhà này xây dựng theo kiểu lâm viên xưa của Trung Quốc, có nước chảy qua cầu nhỏ, đường đi lót sỏi trắng, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người rất có phong cách. Người đàn ông đó xuất thân gia đình thư hương là sinh viên loại giỏi, tự cho là thanh cao, nhưng thương hải chìm nổi cũng lộ ra bản chất, bất quá chỉ là một gã đàn ông trung niên hèn mọn tham lam.

Khi còn bé Chu Duật Minh đã từng rất thích người chú này. Ông ta là ông chủ của cha cậu nhưng không có làm cao, đối đãi với những đứa bé như cậu cũng rất thân thiết. Mãi đến tận năm ấy khi em gái bị bệnh, lúc ở bệnh viện truyền máu mới lộ ra sự thật, cậu nghe thấy cha mẹ cãi vã đánh nhau mới rõ ràng chân tướng.

Cha mẹ cậu đều xuất thân từ gia đình nghèo khổ, phiêu bạt đến thành phố lớn thề phải cố gắng cùng nhau dùng hết sức mình để được đứng vững. Nhưng không ngờ tai bay vạ gió, bọn họ sơn cùng thủy tận, bất đắc dĩ tìm tới người bạn học dòng dõi bạc triệu trước đây để xin giúp đỡ, vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng cái người kia bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong là sắc quỷ thối rữa, thừa dịp lúc này đưa ra một sự giao dịch. Nhưng sau khi kết thúc mọi việc, gã lại vẫn như trước lén lút duy trì quan hệ ám muội với người mẹ xinh đẹp của cậu, vì vậy em gái của cậu không được vẻ vang mà sinh ra.

Lúc đó cậu trốn ở trong tủ áo, thân thể nho nhỏ co lại giống như một con mèo, nghe thấy cha mình gào thét, mẹ thì rít gào, đồ vật đẹp đẽ trong phòng từ khăn trải bàn, ấm trà ly tách, bức tranh trên tường,.. đều bị vứt bỏ đập phá..ào ào ào. Pháo đài tuổi thơ hạnh phúc trong lòng bị những tạp âm sắc nhọn cao vút từng chút từng chút phá vỡ, cậu nghe những âm thanh đổ nát vỡ vụn, có rất nhiều thứ trong một khắc không thể ngừng mà đi đến diệc vong.

Cuối cùng cậu chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ nện vào phát ra âm thanh trầm đục, rồi máu chảy, rồi mẹ của cậu ngã trên mặt đất cuồng loạn mà kêu khóc, che đầu của mình, tới tới lui lui chỉ nói một câu: “Ban đầu là ông muốn tôi đi. Đây nên là báo ứng của ông.”

Rất nhiều năm sau Chu Duật Minh vẫn nghĩ, nếu như lúc đó cậu mở cửa tủ đi ra ngoài, có phải sẽ có một số việc không phát sinh? Nhưng cậu sợ sệt, sợ đến tận xương.

Việc này huyên náo rất lớn. Hai vợ chồng chưa hoàn tất thủ tục ly hôn thì trước hết đã thành kẻ thù. Cha của Chu Duật Minh chỉ muốn giữ một đứa con ruột, nhưng mẹ cậu hận ông sâu nhất, đến chết cũng không buông tay. Mọi việc xuất phát từ đứa con gái nhưng Chu Ảnh Lộ từ đầu đến cuối cũng không biết được những chuyện này cũng bởi vì mình.

Một ngày kia bọn họ lái xe về nhà xử lý bất động sản, đường núi quanh co, tà dương nặng nề mà lặn sau đỉnh núi, bầu trời chuyển thành một màu da cam làm tầm nhìn phía trước như được nhuộm một vầng sáng vàng óng ánh. Chu Duật Minh ngồi ở hàng ghế sau, cậu biết đây là lần cuối cùng đi với cha mẹ, đôi mắt đong đầy nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng. Phía trước cha mẹ còn đang cãi vã, nào là chiếc xe này là chiếc xe đầu tiên của hai vợ chồng, năm tháng khó khăn hai người vẫn luôn đồng cam cộng khổ, là ai đã dùng một kim đâm thấy máu, là ai thiếu nợ ai, tính toán từng ly từng tí.

Cuộc cãi vã càng ngày càng lớn tiếng, cha của cậu bắt đầu lôi kéo tóc của mẹ, cậu thấy rõ ràng người mẹ đã từng ôn nhu xinh đẹp nho nhã từ từ biến hình, liều mạng vung tay đẩy người ra. Bà bắt được một bên vô-lăng, trên môi nở một nụ cười điên cuồng, sau đó bắt đầu chuyển động.

Bọn họ ở trong xe chửi rủa rít gào rồi thẳng tắp rơi xuống núi.

Chu Duật Minh hít sâu một hơi, không được tự nhiên liếc nhìn biệt thự kia một cái, vẫn dứt khoát kiên quyết đi vào.

Ngày đó cậu gặp may, vừa vặn đụng gã đàn ông kia vừa ra khỏi cửa. Gã không chỉ có cùng một nhóm máu với Chu Ảnh Lộ mà đôi mắt trong veo tỏa sáng cũng giống nhau, nhưng dù sao gã cũng già rồi, đôi mắt theo thời gian cũng đã vẩn đục.

Lúc đầu gã không nhận ra Chu Duật Minh, nghe cậu giải thích ý đồ đến tìm, vẻ mặt gã lập tức thay đổi như là bị ác quỷ tới lấy mạng.

Không, hắn run rẩy rồi hít sâu một hơi, một lát sau ngữ khí càng thêm kiên định, tôi không có con gái, các cậu đi đi.

Trong nhất thời mũi của Chu Duật Minh cay không chịu nổi, giằng co một lúc thấy gã nhìn đồng hồ muốn vội vã rời đi, đầu óc cậu nóng lên, thẳng tắp mà quỳ xuống.

Thư Vân Kỳ ngạc nhiên nhìn cậu, một câu nói cũng không nói mà cùng cậu quỳ xuống. Mặt đất cứng rắn như đá ma sát đầu gối hai người, Thư Vân Kỳ lặng lẽ đưa tay ra ôm lấy cậu, lòng bàn tay ấm áp ôm thân thể lạnh lẽo của cậu.

Người đàn ông kia tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, không biết trong đó có mấy phần phẫn nộ, mấy phần xấu hổ. Gã há mồm muốn gọi người, lúc này một thanh âm lành lạnh như kim loại sắc bén đâm tới: “Chuyện gì xảy ra?”

Gã sợ đến hồn phi phách tán: “Triệu thiếu, ngài, ngài đã tới?”

Cảnh tượng này thật làm người lúng túng. Triệu Thâm đứng ở phía xa xa với một thân y phục mới mẻ sạch sẽ, hắn bước đi trên con đường trải đá xanh, dáng người kiên cường như xuân tùng. Chu Duật Minh quỳ gối dưới đất, những đám cỏ trên sườn núi chi chít như mũi kim đâm vào da thịt, đất thì như vũng bùn muốn lôi kéo cậu xuống, làm cậu không đứng lên nổi, như một cành khô bị bẻ gãy. Lúc cậu nhìn thấy Triệu Thâm không phải là không có kinh ngạc, nhưng cậu quá mệt mỏi, không còn thừa khí lực đi lưu ý người khác.

Triệu Thâm cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước liếc cậu một cái, rồi ánh mắt lập tức đóng ở trên người Thư Vân Kỳ. Hắn trợn tròn trong đôi mắt hừng hực lửa, có lẽ là sôi sục tức giận, cũng có lẽ là ngạc nhiên.

Người đàn ông kia phục hồi tinh thần, ngược lại cũng rất khôn khéo, cố gắng nghiêm mặt rồi cười bồi, nói: “Trong thời gian ngắn chú không thể hiểu hết, tất cả đứng lên nói chuyện rõ ràng đi.”

Lông mày Triệu Thâm nhíu lại, sắc mặt như che đậy một tầng sương lạnh. Nét mặt hắn vốn đã thâm trầm, khi nghiêm mặt thì vừa uy phong lại vừa đẹp đẽ, mà giữa hai lông mày sát khí cũng vô thức mà tỏa ra. Hắn không coi mình là người ngoài, nhìn lướt qua liền hạ lệnh, cho tôi một lời giải thích.

Người đàn ông kia đã từng lấy uy thế hiển hách của mình mà đem cha mẹ Chu Duật Minh đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Nhưng ở trước mặt Triệu Thâm hiển quý như vậy chẳng qua chỉ là cỏ dại rác rưởi. Triệu Thâm mới vừa tiếp nhận sản nghiệp của mẹ mình, nên gã vắt hết sức suy nghĩ để lấy lòng này vị chủ mới bất thường này, nịnh nọt vô cùng. Chu Duật Minh nhìn gã khép nép đứng trước mặt một thanh niên bằng tuổi con mình, hư tình giả ý mà cười, vẻ mặt bóng loáng, trong mắt tinh quang lấp loé tất cả đều là tính kế.

Trong đầu Chu Duật Minh đột nhiên trống rỗng. Cậu hận người đàn ông kia, dục vọng của gã như bóng tối mạnh mẽ bao phủ toàn bộ tuổi ấu thơ của cậu, mà gã đàn ông thấp kém hèn mọn trước mắt này dường như không phải cùng một người. Người này đã không đáng để cậu hận. Cậu chỉ cảm thấy buồn nôn, trong bụng có cái gì cuồn cuộn lên, có lẽ vết thương trong lòng năm xưa đã chảy máu.

Triệu Thâm nghe chuyện xấu xa đó ghét bỏ mà khoát tay áo một cái, lập tức muốn gã đi giúp bọn họ. Việc này không nên chậm trễ, Chu Duật Minh thở ra một hơi liền chuẩn bị xuất phát. Triệu Thâm không có ngăn cản, cũng không bắt chuyện, chỉ trầm mặc nhìn bóng lưng Thư Vân Kỳ. Thư Vân Kỳ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, dưới ánh nắng mơ hồ có thể thấy được đường nét thân thể gầy gò ưu mỹ, hắn dùng ánh mắt như muốn phác hoạ những đường nét đó.

Thư Vân Kỳ lễ phép cảm ơn hắn. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Thư Vân Kỳ rốt cục nói: “Chuyện của mẹ anh tôi cũng nghe nói, nguyện cho bà bình an mạnh khỏe, anh cũng phải chăm sóc chính mình.” Triệu Thâm trong lòng co quắp một chút, nói: “Mẹ cũng đã bị bệnh rất lâu, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Thư Vân Kỳ xem thường, dùng lời nói nhỏ nhẹ mà nói với hắn: “Anh thay đổi rất nhiều, đã không còn là trẻ con. Nhưng đã là người lớn thì không cần lúc nào cũng cậy mạnh.”

Triệu Thâm nói một cách lạnh lùng: “Tôi cậy mạnh cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện câu trả lời của hắn rất ấu trĩ, như là phô trương thanh thế, ngữ khí của bọn từ lâu đã như thế, đã lâu chưa từng thân mật.

Triệu Thâm ngậm miệng lại, Thư Vân Kỳ nghe tiếng nở nụ cười, nụ cười như ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của Triệu Thâm, như là ánh dương quang mỏng manh vào ngày đông chiếu vào tầng băng lạnh, làm hiện ra thiên tư vạn ảnh. Lần thứ hai anh cúi đầu thật sâu, trịnh trọng nói, cảm ơn. Đôi môi Triệu Thâm giật giật, còn chưa kịp nói cái gì, Thư Vân Kỳ đã nói với hắn câu tạm biệt.

Bóng lưng của hai người đã dần xa. Triệu Thâm lặng lẽ đè trước ngực của mình, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót kịch liệt rồi lập tức tĩnh lặng, vui vẻ trong lòng hắn chưa kịp dâng lên cũng thuận theo mà thất lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.