Nhất Tâm Chi Cách

Chương 24



Trên sân thượng ánh nắng nhẹ nhàng lan tỏa tạo ra một cảm giác ấm áp, làn gió thổi tới mang theo một mùi hương nào đó rất ngọt ngào. Chu Duật Minh ngồi ở trên chiếc ghế màu trắng, tay cầm cốc trà lắc lắc. Ngón tay của cậu trắng hơn cả chiếc cốc bằng sứ trắng, từng tia nắng chiếu vào ly sứ như rót mật sáp. Trà đen từ ấm chuyển sang nguội lạnh, cậu vẫn chưa uống một ngụm. Đây là một buổi chiều rất yên tĩnh, cậu hy vọng mình có thể như đường ở trong cốc, chậm rãi hòa tan trong trà đen, ngọt ngào, ấm áp, yên tỉnh, không vì suy nghĩ bất cứ chuyện gì mà thống khổ.

Bất tri bất giác cậu dựa vào ghế rồi ngủ. Lúc tỉnh lại, trên vai có phủ thêm một cái áo khoác không thuộc về mình, cổ tay áo mềm mại quấn quanh hàm dưới, truyền đến khí tức đâm làm chóp mũi, là hương vị quen thuộc vừa khô mát vừa thanh lãnh. Triệu Thâm ngồi trên một cái ghế khác bên cạnh bàn, ánh chiều tà phủ trên người hắn, chiếu rọi rõ ràng ngũ quan sâu sắc của hắn, đôi mắt đen láy trước sau chỉ nhìn chăm chú vào Chu Duật Minh – một người. Hắn đã nhìn chăm chú rất lâu, nhìn dáng dấp hắn giống như muốn nhìn mãi mãi, muốn nhìn đến vô tận, không đừng được.

“Trở về cũng không đánh thức em?” Âm thanh của Chu Duật Minh có chút khó chịu. Cậu ngủ không có đẹp bị Triệu Thâm nhìn như vậy trong lòng dĩ nhiên sinh ra cảm giác ngượng ngùng. Triệu Thâm chỉ nhìn cậu cười, nụ cười kia ôn nhu hiếm thấy, phảng phất như qua một đêm những yêu oán quấn quýt si mê đều chưa từng sảy ra.

“Sợ đánh thức em.” Hắn nhẹ nhàng nói. Chu Duật Minh không nói gì lấy áo khoác trả lại hắn, quay người vào phòng. Dựa vào ánh sáng của cửa sổ sát đất cậu thoáng nhìn Triệu Thâm đem áo khoác có mùi cơ thể mình ôm vào trong ngực, hai tay căng thẳng, như dùng sức mà tiếp cận với khí tức từng vờn quanh qua quần áo của mình, sau đó mới đem áo khoác mặc vào.

Cả buổi tối Chu Duật Minh đều có chút thất thần. Trong lòng cậu lo sợ không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Lúc trước luôn cậu chống cự với hắn, giữa bọn họ cách như cách vạn năm sông băng, bây giờ đầu bên kia của Triệu Thâm băng cứng đã hòa tan, về phía cậu thì chỉ cần đưa tay ra thì băng tuyết cũng sẽ tiêu tan. Nhưng cậu không thể đưa tay ra, giữa bọn họ có một khoảng cách rất sâu một trời một vực. Dù cho giờ phút này cậu tứ cố vô thân, cực kỳ cần cánh tay kiên cố của hắn.

Lúc trước Chu Duật Minh ở trước mặt Triệu Thâm luôn cật lực không để cho mình rời xa hắn, chọc giận hắn, mà hôm nay cậu lại cật lực không để cho mình tới gần hắn. Cậu phát giác mình mềm yếu, nhưng cậu tình nguyện đem tất cả những thứ này quy tội cho thằng em đáng chết của Triệu Thâm, là y ép cậu đến cùng đường mạt lộ.

Bữa cơm này hai người đều ăn mất tập trung, ăn không biết vị. Triệu Thâm dùng cơm xong cũng không có đứng dậy, nhìn cậu trù trừ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Bây giờ em… Có dự định đi làm hay không?”

Chiếc đũa trong tay Chu Duật Minh bỗng nhiên run lên, lạnh lùng trả lời: “Anh cảm thấy em nên có tính toán gì?” Triệu Thâm yên lặng không nói, rất thù hận mình lỗ mãng. Trước đây hắn trông coi Chu Duật Minh rất nghiêm khắc, coi cậu như tù nhân trong lòng bàn tay của mình, cho tới bây giờ muốn buông tay cũng không biết nên làm từ đâu.

Không nói ra được, đầu lưỡi của hắn lăn lộn một vòng, cuối cùng lại nặng nề nuốt trở xuống bụng, rồi nặng nề đánh vào trong ngũ tạng lục phủ. Cuối cùng Triệu Thâm chỉ bỏ ra một nụ cười yếu ớt, nói cho cậu biết: “Trước tiên em đi đến công ty của anh làm một số việc công văn luyện tay nghề một chút, sau đó muốn đi nơi nào, có tính toán gì, trở lại nói cho anh biết Chỉ cần anh có thể làm, thì sẽ tận lực làm cho em.”

Sau đó, sau đó là bộ dạng gì? Hắn không biết. Chu Duật Minh cũng không biết. Cậu chỉ thẫn thờ gật gật đầu. Cậu hiện đang sợ tất cả thay đổi, phảng phất như chim sợ cành cong.

Bên ngoài chiếc lồng có tự do nhưng cũng có vô cùng vô tận nguy hiểm, còn có những đôi mắt như hổ rình mồi.

_____

Mấy ngày đầu đi làm công việc của cậu vô cùng thanh nhàn. Triệu Thâm không đành lòng để cho cậu mệt nhọc, giám đốc ít nhiều biết thân phận của cậu khác với tất cả mọi người, đối đãi cậu vừa ca tụng vừa lo sợ tát mét mặt mày. Đối với Chu Duật Minh mà nói đây giống như là một chức quan nhàn tản.

Mà chức quan nhàn tản cũng rất quý giá. Ngoài miệng cậu không nói nhưng trong lòng cũng hoài niệm những ngày trôi qua phong phú như vậy. Có mong đợi, có nhớ nhung, có thể làm cho cậu nhớ tới thuở thanh xuân nhiệt huyết nóng bỏng của mình.

Triệu Thâm một khi rảnh rỗi sẽ tự mình lái xe tới đón cậu. Chu Duật Minh không thích kiêu căng, nên xe thể thao được Triệu Thâm đổi thành xe bình thường với vẻ ngoài mộc mạc. Vừa tan tầm Chu Duật Minh ra khỏi văn phòng chen chúc giữa dòng người đông đúc cũng có thể nhìn thấy ở góc đường Triệu Thâm đang chờ cậu. Cửa sổ xe tối màu hạ xuống một góc, lộ ra dáng người Triệu Thâm ngồi ở bên trong giống như pho tượng, lặng yên ngồi ngay ngắn ở sau cửa xe chờ đợi cậu. Khuôn mặt của hắn không ngừng ẩn hiện giữa dòng người đi đường qua lại đông đúc, ánh mắt lại mang theo sức mạnh xuyên thấu tất cả trở ngại, thẳng tắp rơi vào trên người Chu Duật Minh. Chu Duật Minh cũng cực kỳ tự nhiên xuyên qua đoàn người đi về phía hắn, ngồi xuống ở vị trí phó lái cùng hắn trở về nhà. Xe của bảo vệ xa xa ở phía sau xe hai người như phong bế thiên địa. Làm cho hai người như những người bình thường tan tầm trên đường đi về nhà.

Chu Duật Minh là một người thích yên tĩnh lúc hai người ở chung thời gian trầm mặc kéo dài cũng sẽ không làm cậu cảm thấy dị dạng, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước thái độ của Triệu Thâm đối với cậu không phải lạnh như băng thì là mưa to gió lớn, sau này tự cậu đồng ý ở lại, mặc dù có hòa hoãn nhưng cũng trở nên vô cùng lúng túng và không ai lên tiếng.

Lúc nhìn nhau cậu vẫn như cũ có thể nhìn thấy giữa hai người vẫn có một bức tường chắn ngang. Là bức tường này làm cho hai người dù có đối mặt trò chuyện, lễ phép hàn huyên, cũng trước sau không có cách nào bước thêm một bước.

Liên tục mấy ngày Triệu Thâm không tới đón cậu, buổi tối gặp mặt cũng không đàm luận công việc của mình. Chu Duật Minh nhìn thấy giữa hai lông mày hắn uể oải nhíu chặt, cậu hiếu kỳ lại không dám hỏi. Ban đêm Triệu Thâm lục lọi ôm thân thể của cậu vội vàng xông vào cậu cũng không có kịch liệt chống cự. Hết thảy đều như một tia lửa nhỏ ẩn chứa bên trong, là sự yên lặng trước khi bão táp.

Tiếng gió là cậu nghe từ những người đồng nghiệp. Công ty Chu Duật Minh đang làm cũng coi như là sản nghiệp dưới cờ của Triệu Thâm, những tin tức bát quái liên quan đến lãnh đạo trên tầng cao cũng là tầng tầng lớp lớp. Chu Duật Minh nguyên bản đối với những tin tức ngầm này hoàn toàn không có hứng thú, nhưng khi cậu ở trong phòng giải khát nghe người ta nói đến hai người thừa kế của Triệu gia mấy ngày gần đây khí thế hừng hực tranh đấu, vẫn không tự chủ được mà dừng bước.

Người nói chuyện âm thanh còn rất trẻ, chắc chắn cũng là con ông cháu cha của một quan chức ở trên tầng cao phái xuống rèn luyện, tin tức khá là linh thông. Cậu ta gằn giọng, sinh động như thật nói về tình thế những ngày gần đây. Anh em nhà họ Triệu tranh đấu đã từ tối chuyển thành sáng, trên thương trường chém giết chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm. Cha của bọn họ thiên vị người em, vận dụng các mối quan hệ thế lực của mình lót đường, đối với Triệu Thâm thì luôn ép buộc, muốn hắn giao ra sản nghiệp dưới danh nghĩa của Triệu gia. Nhưng T thành là sân nhà của Triệu Thâm, thương trường cũng là chiến trường đều thuộc về hắn. Cha hắn giúp đỡ Triệu Khuyết từ trên tay hắn đoạt một số hợp đồng, Triệu Thâm liền tương kế tựu kế cho chút ngon ngọt, dụ Triệu Khuyết dùng giá cao mua mấy miếng đất không hề có giá trị buôn bán, tiếp nhận mấy công ty chỉ có cái xác trống rỗng. Chưa đợi Triệu Khuyết kịp phản ứng lại, hắn lại cùng bạn bè hợp mưu đem Triệu Khuyết kéo vào cạm bẫy thương mại phức tạp quỷ quyệt. Người nói chuyện kia nhìn có vẻ hả hê cười trộm, nói liên miên: “Nghe nói gần đây Triệu Khuyết đang bận đi khắp nơi liên hệ vì vấn đề tài chính là dây xích quan trọng, chắc phải nhọc lòng đây.”

Chu Duật Minh không tự chủ cũng nghe đến mê mẩn. Người bình thường đến cùng cũng không thể sánh bằng thành thạo, Triệu Thâm tốt nghiệp trường thương mại tốt nhất quốc nội, những người phụ tá nòng cốt cũng toàn là nhân tài, còn lịch sử làm giàu của Triệu Khuyết lại không sạch sẽ, thủ đoạn không minh bạch, chính diện giao phong đương nhiên không thắng được Triệu Thâm. Nhưng cậu nhớ trong mấy ngày nay Triệu Thâm luôn luôn nhíu lông mày, cảm thấy anh em họ đánh nhau chết sống tuyệt đối không thể hời hợt như những người này nói, tình thế hung hiểm, từng bước sát cơ, chỉ có thân ở trong cuộc mới hiểu được. Người ngoài cuộc chỉ nhìn thấy kết quả.

Căn cơ của Triệu Khuyết cũng rất sâu lại kết hợp với thế lực ngầm lúc trước nên Triệu Thâm muốn đánh gục y thì cũng phải nhổ tận gốc rễ thế lực hắc đạo. Chu Duật Minh biết bản thân Triệu Thâm chưa bao giờ đặt chân vào thế giới dưới lòng đất kia. Thế lực duy nhất hắn có thể mượn chính là sức mạnh bên nhà ngoại ở T thành… Cậu đang suy nghĩ đến xuất thần thì điện thoại di động bỗng nhiên chấn động, cầm lấy vừa nhìn, thoáng chốc liền đổi sắc mặt.

Từng tia sáng chiếu qua cửa sổ, từ ánh sáng màn hình phản xạ vào trong mắt của cậu. Chu Duật Minh trợn mắt lên, nhìn kỹ, nhìn tới nhìn lui đều là mấy chữ kia, không có thay đổi.

Bạch Ngạn nhắn một tin nhắn hẹn cậu ngày mai đi đến một trung tâm triển lãm mới khánh thành gặp mặt, bàn bạc công việc. Chỉ cần cậu tránh né tất cả ánh mắt mọi người và đi một mình.

Một lát sau, hình ảnh trên điện thoại di động một trận lấp loé, tin nhắn kia đã bị hủy, dữ liệu ở trong dòng lũ internet đã bị nhấn mạnh biến mất. Nhưng nó lại bỏ vào trong lòng Chu Duật Minh một trận lôi đình và một vòng xoáy mãnh liệt như trước, thật lâu không tiêu tan.

Đêm đó Triệu Thâm hiếm thấy không tới đón cậu. Lúc vệ sĩ báo cho cậu tin tức này cậu đứng ở trước cửa cao ốc thẫn thờ một phút mới giật mình quay đầu nói được rồi. Ánh tà dương nhợt nhạt chiếu vào những tảng đá hoa cương dưới chân tạo ra một mảnh ánh sáng màu vàng, lần đầu tiên cậu cảm thấy con đường này trở nên chói mắt và trống trải như vậy. Giờ tan tầm Chu Duật Minh sợ sệt nhìn thấy Triệu Thâm, lúc không nhìn thấy lại bắt đầu vì không gặp được hắn mà khủng hoảng. Trong lòng cậu vì do dự mà hoàn toàn mất đi phương hướng, cứ ở vô biên trong bể khổ không trọng lực mà xoay chuyển.

Đêm hôm đó Triệu Thâm rất muộn mới trở về. Chu Duật Minh ôm sách ngồi ở trên ghế sa lon chờ hắn, trong lòng lo lắng thấp thỏm, tâm tư dây dưa, những chữ trên trang sách như những con kiến cũng bò vào trong đôi mắt, nhưng lại không bò nổi vào đầu óc. Đợi đến khi ngoài cửa sổ sương đêm nổi lên, đèn xe của Triệu Thâm mới từ hoa viên xa xa ở bên kia chiếu lại đây.

Lúc vào cửa khóe miệng hắn ngậm lấy nụ cười, thần thái sáng láng, chẳng hề thấy uể oải, vẻ mặt buông lỏng mà mấy ngày nay khó gặp. Nhìn thấy Chu Duật Minh ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt tinh thần rất khác, trên người chỉ khoác lên một cái áo mỏng manh, hắn cũng hơi sửng sốt một chút, đi lên trước tiện tay cởi áo khoác khoác trên vai cậu, nói: “Đã trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ?”

Bên ngoài áo khoác còn mang theo cảm giác mát mẻ của trời đêm, hàn khí lập tức phả vào mặt, nhưng bên trong là nhiệt độ ấm áp lưu luyến, làm người hoài niệm. Chu Duật Minh đem đầu chôn vào trong áo khoác, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Gần đây anh đang bận việc gì?”

Triệu Thâm đang rót nước thì dừng lại, vẫy mấy giọt nước rớt xuống tay. Giọng nói của hắn trở nên lạnh lẽo cứng rắn, cố bác bỏ mà trả lời: “Chuyện không liên quan tới em. Chỉ đi xử lý một chút chuyện kinh doanh.”

Hắn không muốn để cho Chu Duật Minh nhúng tay, rất rõ ràng. Vòng xoáy hắc ám và loạn như vậy kéo thêm một người vào là thêm một phần tai hoạ. Chu Duật Minh rũ mắt xuống, hết thảy đạo lý cậu đều rõ rõ ràng ràng, nhưng bên cạnh cậu cũng có một vòng xoáy mà cậu chạy không thoát. Triệu Thâm có lẽ sẽ cứu vớt cậu, nhưng cũng sẽ tạo thành thương tổn không gánh vác được. Nếu như em gái của cậu không phải hùng hổ doạ người như vậy, Bạch Ngạn không phải dụng tâm hiểm ác như vậy … Chu Duật Minh dùng sức mà lắc đầu, không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cậu suy nghĩ không chỉ có lý trí mà cả tình cảm cũng bắt đầu nghiêng về phía Triệu Thâm.

Rõ ràng mấy tháng trước đây là sinh hoạt làm cậu vô cùng tuyệt vọng. Nhưng bây giờ cậu đã bắt đầu không tự chủ lưu luyến cuộc sống yên ổn và vững vàng này. Lòng người mềm yếu và cô quạnh thật giống một loại thuốc độc, trái tim bị độc tố ăn mòn nên mọi thời khắc đều muốn dùng sự ấm áp của người khác để lấp đầy, dù cho trong lòng biết rõ ràng loại ấm áp là nghiệp hỏa không thể chạm vào, càng bị thiêu đốt thì càng đau đớn, nhưng vẫn muốn uống rượu độc giải khát.

Chu Duật Minh hốt hoảng đứng dậy chạy gấp vào phòng ngủ, trong miệng lầm bầm, ngay cả mình cũng không biết giải thích cái gì. Nhưng Triệu Thâm nghe cũng không tỉ mỉ. Nụ cười nhợt nhạt trên môi đã sớm biến mất, từ từ mím môi lại giống như là thưởng thức một ly rượu đắng. Gần đây chuyện phiền lòng cũng đã quá nhiều, những ngày này đều tiếp xúc với những người mà hắn chán ghét, bận bịu câu tâm đấu giác, một bước cũng không nhường, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, tâm địa trở nên cứng rắn rất nhiều. Hắn không dám ở thời khắc như vậy nghĩ đến chuyện tình cảm của mình, hay là bất cứ lúc nào hắn cũng không có dũng khí như vậy.

Trong lúc hắn bị vây ở trong góc tối của thế giới, lúc cùng anh em ruột thịt của mình như dã thú chém giết, hắn chỉ hy vọng trên đời một người duy nhất có thể nhiễu loạn tâm hắn tâm đi thật xa, không nên tới nhìn đôi mắt của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.