Nhất Tâm Chi Cách

Chương 25



Ngày hôm nay Triệu Thâm đi ra ngoài rất sớm. Sau một đêm toàn ác mộng khi Chu Duật Minh tỉnh lại giường chiếu đã trống trơn. Tại sao hắn không nói gì cả mà đã đi ra ngoài. Chu Duật Minh đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa rơi một lúc, khi ra cửa thần sắc đã trở nên bình thường, như là mưa vào buổi sáng, đôi mắt thanh nhuận mang theo làn hơi nước mờ mịt.

Bảo an đưa cho cậu một chuỗi hạt bồ đề, nói là sáng sớm trước khi đi Triệu Thâm để lại cho cậu. Đây là những hạt bồ đề tốt nhất, từng viên như những hạt châu trơn mịn, chất gỗ sáng bóng, mộc mạc không giống như phong cách của Triệu Thâm, nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu nó vẫn xinh đẹp như cũ. Nghe nói là cao tăng đã khai quang có công hiệu như bùa hộ mệnh. Chu Duật Minh cầm lên nhìn một chút, khẽ mỉm cười nói: “Thoạt nhìn cũng rất thật.” Bảo an nghe liền cuống lên, nói: “Triệu tổng tự mình đi cầu, phương trượng liền cho hai chuỗi, khẳng định không giả rồi!”

Hai chuỗi. Chu Duật Minh đeo vào cổ tay gầy trơ xương của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Cậu nghĩ dây chuỗi khác nhất định là đeo vào cổ tay khác mà cậu cũng hết sức quen thuộc. Cậu luôn luôn không thể hiểu được tại sao Triệu Thâm tình nguyện đem hi vọng ký thác vào thần phật vào loại đồ mịt mờ này. Có thể người làm ăn thì có chút cổ quái. Ngoại trừ tiền tài thì ảo tưởng là cách giải quyết thống khổ tốt nhất. Nhưng vào giờ khắc này đột nhiên cậu hiểu, nhân sinh khổ đoản, biển khổ vô biên, ngoại trừ thần phật, không người nào có thể độ.

Trong công ty tất cả vẫn bình thường, như trái đất mỗi ngày vẫn chuyển động vững như núi Thái mà vận hành. Chu Duật Minh bấm thẻ chấm công rồi tìm lý do đi ra ngoài, dù sao thì từ trước tới nay thủ trưởng cũng không quản cậu. Trước khi đi, cậu vẫn đi quấy rầy đồng sự, nói cho người đó biết: “Ngày hôm nay tôi có việc đi ra ngoài, đến…”

Cuối cùng cậu vẫn là nói ra cái địa chỉ kia.

“Nếu có người hỏi, thì xin thay tôi chuyển lời giúp.” Chu Duật Minh một vòng một vòng mà lần những hạt bồ đề trên tay, cảm thụ được độ cứng của những hạt châu cộm nơi cổ tay, cậu nói tiếp: “Nếu như không có…”

Cậu dừng lại, cười cười: “Thôi.. Quên đi đi.”

Cậu không dám chọn, không thể lựa chọn, vậy thì hãy để cho vận mệnh quyết định đi. Lúc trước cậu đã nhiều lần bước vào cửa ải đều là gió bão lôi đình, nhưng lần này cậu vẫn không cách nào khắc chế mong mỏi được thần linh che chở.

———

Tầng cao nhất của trung tâm triển lãm thương mại có một hoa viên trên không, những bức tường bằng kiếng tràn ngập màu sắc từ xanh nhạt đến xanh biếc. Đủ loại giống cây kỳ lạ được trồng ở nơi này che hết cả mái nhà, như là những loài hoa được sinh trưởng ở vách núi cao vạn trượng có thêm mấy phần tiên khí. Trung tâm thương mại này là tòa nhà lớn có kiến trúc độc lập với sắt thép lạnh lẽo cứng rắn sắc bén, đây chính là tác phẩm tâm huyết của một vị kiến trúc sư người nước ngoài. Hoa viên trên không này được thêm vào sau này như đội một vòng hoa tươi trên đầu một con cự thú uy mãnh bằng sắt thép, mãnh hổ với hoa tường vi, dù không ra ngô ra khoai, cũng có một vẻ đẹp động nhân khác biệt.

Bạch Ngạn đứng ở dưới những bụi hoa, những tia nắng ấm phản chiếu qua những tán lá lên mặt hắn thành những ánh sáng màu vàng lấp lánh nhưng lại rất phù du. Ngón tay trắng nõn của hắn ngắt lấy nhành hoa, ngửi mùi hương hoa thoang thoảng. Hắn vẫn còn độ tuổi thanh xuân thiếu niên, gương mặt vốn còn non nớt nhưng ngũ quan lại trang nghiêm, hắn đứng ở dưới hoa đẹp linh lung không bút mực nào có thể nào vẽ được.

Ngón tay của hắn bóp nát cánh hoa, dính vào mùi hương của cây cỏ. Bạch Ngạn nghĩ, Triệu Thâm nhất định cũng rất yêu thích những nơi như thế này. Trung tâm thương mại này là do công ty của hắn nhận thầu, đối với hoa viên trên không được thiết kế với phong cách khác biệt này lúc hắn đến thị sát lại bất ngờ tỏ vẻ rất thưởng thức. Trong chiếc lồng bằng sắt thép cũng có thể sinh ra một nơi phong nguyệt khiến hoa và chim cũng yêu thích.

Bạch Ngạn ở bên này vừa nghe chin hót vừa ngắm hoa, bên kia phụ tá của hắn A Phong vội vội vàng vàng chạy tới, lớn tiếng nói với hắn: “Cậu ta đã đến, đang đi vào cổng D. Cậu ta đi xe taxi, một người đến.”

“Quả nhiên thật là đến một mình.” Bạch Ngạn tự nói, lắc đầu một cái, bóp nát cánh hoa trong tay hoa, buông tay để nó bị gió thổi bay xuống mặt đất. Cặp mắt của A Phong giống như mắt trâu mở to nhìn hắn, chờ phân phó. Bạch Ngạn sớm quen với ánh mắt như thế của gã, lỗ mãng, thô bạo, nóng rực, cũng đại biểu cho một người khác.

Người ngoài chỉ biết A Phong là bạn của hắn ở cô nhi viện, lúc thiếu niên đi đường vòng đã từng làm lưu manh, được hắn có lòng tốt kéo về chính đạo cho gã đi theo mình làm tùy tùng trung thành tuyệt đối, kiêm trợ lý. Nhưng cả hắn cũng không người biết người đàn ông hung ác này đã sớm là cơ sở ngầm của một tên ác bá khác.

Bọn họ như hai con châu chấu trên một sợi dây mà Triệu Khuyết nắm trong tay đầu dây lôi kéo sinh tử của hai người bọn họ. A Phong ở bên cạnh hắn vừa bảo vệ, cũng vừa uy hiếp. Chỉ là… A Phong hiển nhiên là thủ hạ mà Triệu Khuyết rất ưa thích, biết đùa giỡn tàn nhẫn, dám liều mạng, nói nghĩa khí, như là một tên Thiên Lôi sai đâu đánh đó, y muốn gã canh gác ở bên cạnh Bạch Ngạn chung quy cũng muốn gã trả ơn cho mình.

“Tất cả đã bố trí xong chưa? Cuối cùng tin tức cũng gửi tới?” Bạch Ngạn xem thường dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi. Hôm nay trời trong mây trắng, ngữ khí của hắn càng thêm mềm nhẹ, ánh mắt đón lấy những tia nắng sớm càng thêm lộng lẫy, diễm lệ như bảo thạch vừa được lấy ra khỏi hộp.

“Làm xong!” A Phong nặng nề gật đầu, tràn ngập mong đợi nhìn phía Bạch Ngạn.

” Như vậy, chúng ta đi thôi.” Bạch Ngạn đáp lại. Nụ cười trên mặt hắn rất tươi, vẻ tươi đẹp bức người kia như một ánh sáng diễm lệ làm cho gương mộc mạc của hắn như vừa được xoa một lớp phấn trang điểm.

A Phong sững sờ, hỏi: ” Cậu ta vẫn chưa có lại đây, anh không cùng cậu ta …”

” Không cần đợi, kế hoạch có biến.” Bạch Ngạn miễn cưỡng đánh gãy lời nói của gã: “Cậu cũng không phải chưa quen biết với anh Tiểu Chu, không lẽ không lý giải anh ấy là hạng người gì? Ngay cả em gái cũng không thể thuyết phục anh ấy, cậu cảm thấy chúng ta có thể lấy cái gì để uy hiếp? Triệu Thâm không để cho anh ấy nhúng tay vào công việc, cậu xem, hắn chỉ an bài cho anh ấy một công việc nhàn tản. Hi vọng anh ấy có thể nằm vùng cho chúng ta, thật sự không quá thiết thực.”

” Nhưng lúc đầu rõ ràng anh không nói như vậy…” Trên gương mặt ngăm đen của A Phong bất ngờ nổi lên mấy sợi gân xanh, gã càng lo lắng thì biện giải thì càng sứt mẻ nói lắp. Bạch Ngạn cười với gã rồi nói: “Đó là vì tôi đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn.”

“Nhị thiếu muốn cho Triệu Thâm nếm thử tư vị bị chúng bạn xa lánh. Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần ngày hôm nay Chu Duật Minh chết ở chỗ này, Triệu Thâm nhất định đau đến không muốn sống.”

“… Khi đó, nhị thiếu cũng coi như là đại thù đã được báo.”

“Triệu Thâm giận dữ công tâm, đau xót gần chết chính là thời cơ tốt nhất cho nhị thiếu.” Bạch Ngạn mỉm cười, dùng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại của hắn từng tấc từng tấc phun ra những lời nói bén nhọn như đao phong: “Huống hồ cậu chớ quên tôi và nhị thiếu có quan hệ như thế nào, đương nhiên hiểu rõ con người của y hơn cậu. Tôi đắn đo suy nghĩ mới thay đổi kế hoạch. Nhị thiếu khi nào không đồng ý tính toán của tôi?”

Ánh mắt Bạch Ngạn lấp lánh như điện, đe dọa nhìn người đàn ông trước mắt. Hắn nói chuyện rất nhanh, không cho đối phương cơ hội phản ứng. Nhìn biểu tình chần chờ luống cuống trên mặt A Phong, hắn biết mình đã chắc chắn thắng.

“Đi nhanh đi” Hắn rất nhanh và cũng thanh thản mà thảy cho gã một cây đuốc, như một tối hậu thư: “Không thể do dự không quyết định được. Cậu cũng muốn bị thiêu chết ở chỗ này sao?”

——-

Cũng là cơn mưa vào buổi sáng nhưng người bên cạnh khác thì tâm cảnh cũng sẽ khác đi. Triệu Thâm mới vừa kết thúc một cuộc họp, cùng phụ tá bước nhanh ra khỏi văn phòng, còn chưa kịp hít thở bầu không khí mới mẻ thì được thủ hạ chờ bên ngoài lo lắng ngăn lại: “Triệu tổng, vị trí GPS định vị đã thay đổi…”

Triệu Thâm bỗng dưng ngừng bước chân, giống như bị một tảng đá từ trên trời giáng xuống ngăn trở con đường phía trước, cổ họng như bị trút axit vào, cảm giác thiêu đốt rất đau đớn. Hắn khàn cổ họng hỏi: “Mới vừa sáng sớm, làm sao lại thay đổi? Bây giờ em ấy ở đâu?”

Thủ hạ vội vã đáp: “Ở trung tâm triển lãm vừa mới khánh thành…”

“Thế nào, sao lại ở đó?” Trong lòng Triệu Thâm không rõ, cũng có do dự, tay phải của hắn không tự chủ ấn vào chiếc chuỗi hạt bồ đề ở cổ tay trái. Từng hạt bồ đề như những viên ngọc châu tròn sáng bóng, tản ra mùi đàn hương do lâu năm để nơi cửa Phật được thấm vào. Hàng mỹ nghệ xa hoa nhưng trên thực tế trong một hạt châu nào đó đã được giấu thiết bị GPS định vị. Cho dù bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu thì hành tung của cậu đều bị thủ hạ của hắn quản chế. Tọa độ của Chu Duật Minh cũng như của hắn, tất cả nằm trong lòng bàn tay.

Cái này cũng là hành động bất đắc dĩ. Thế lực đen tối của Triệu Khuyết sau khi bị hắn phản công đả kích càng thêm càn rỡ, thế lực hắc ám đáng ghê tởm nhưng những cánh tay muốn vươn đến những người bên cạnh hắn. Hắn không chịu được dù cho một tổn thất nhỏ nhất. Thế nhưng Chu Duật Minh chưa chắc sẽ hiểu.

Chu Duật Minh luôn phản cảm vì sự khống chế của hắn, ngay cả lúc đi làm được hắn an bài bảo vệ canh giữ ở gần đó đều có vẻ không vui, nếu biết hắn lén lút để máy camera theo dõi hành vi, chỉ sợ sẽ giận không nhịn nổi.

Nhưng hắn không có cách nào khác Khống chế dục vọng của hắn vốn mạnh hơn người thường, lại cố tình đi vào một con đường càng ngày càng hẹp, nguy hiểm là người bạn mà hắn quen thuộc nhất. Từ nhỏ Triệu Thâm hay bị mất đồ, đồ vật mất đi càng nhiều, thì những vật hắn cầm trong tay lại càng giữ chặt hơn. Dù cho biết rằng nắm càng chặt thì lại càng dễ dàng mất đi, cũng không thể buông tay ra được.

” Chắc không phải chỉ đi dạo shopping, mua ít đồ?” Triệu Thâm lầm bầm lầu bầu. Khóe miệng của hắn câu lên uốn cong như mặt trăng khuyết, ý cười so với ánh trăng càng sâu hơn, nhưng trong đôi mắt thâm thúy càng có một tia sầu khổ.

Tiếng giày cao gót của cô Thư ký ở phía sau hắn vang lên, gót giày chạm vào mặt đất phát ra âm ‘cùm cụp’ một tiếng lại một tiếng. Hắn quay đầu lại, cô thư ký cung cung kính kính cúi đầu, trầm giọng nói với hắn. “Triệu tổng, anh có hẹn gặp mặt với Lý tổng xe đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi ngài có muốn lập tức đi không?”

——-

Trên lầu một của trung tâm triển lãm Chu Duật Minh lảo đảo ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển giống như cá mắc cạn nhếch miệng lại không phát ra được âm thanh. Trong thương xá ánh đèn rất sáng, sàn nhà rất sạch sẽ, bốn vách tường cũng được trang trí bằng những đồ vật có màu sắc rực rỡ, phản xạ với ánh đèn vô cùng chói mắt, ánh mắt quét nhìn khắp nơi đâu đâu cũng được phủ một tầng ánh sáng rực rỡ. Mọi người đi lại bên trong tầng sáng đó như được ân sủng, phong thái rực rỡ chói lọi. Chỉ có Chu Duật Minh ngồi một mình nơi chốn phồn hoa náo động này nhưng trong lòng hoang vu như một tòa tử thành.

Thật ra khi vừa đến nơi này cậu mới phát giác mình rất căng thẳng. Tim đập thình thịch càng lúc càng mạnh, mỗi một lần đập như một quả bom nhỏ ở sâu trong tòa thành linh hồn cậu vốn đã hoang tàn nổ tung trở thành bình địa, cậu cũng không dám nhìn những mảnh vỡ bên trong đó nữa. Hối hận không? Cậu muốn hô to, thế nhưng bị vận mệnh như một bàn tay sắt giữ lại yết hầu.

Lúc trước khi uy hiếp cậu, Bạch Ngạn nói sẽ cùng em gái của cậu đến đây. Nhưng khi cậu đúng hẹn mà tới thì lại gửi tin nhắn muốn cậu chờ ở phía dưới, bọn họ sẽ nhắn cho cậu một chỗ gặp gỡ khác. Mỗi một giây chờ đợi kéo dài cậu cảm giác mình như bị nướng ở trên ngọn lửa. Chu Duật Minh không biết có phải bọn họ cố tình tạo áp lực, muốn ép vỡ trái tim đã không chịu nổi gánh nặng của cậu. Cậu chưa bao giờ sợ hãi khi bị hành hạ hỗn độn như vậy. Từ lúc sinh ra tới bây giờ đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy nếu như Triệu Thâm ở đây thì thật tốt… Tuy rằng hắn cũng đáng ghét nhưng ít ra trước mặt những người dùng yêu thương làm những mũi tên làm thương tổn cậu thì lồng ngực dày rộng kiên cường mạnh mẽ của hắn có thể che chở cậu.

Lần trước khi khước từ yêu cầu của Bạch Ngạn cậu cũng không liên hệ với em gái. Chu Ảnh Lộ chắc đã quyết định cùng hội cùng thuyền với Bạch Ngạn, chỉ ở chỗ của Bạch Ngạn cậu mới có cơ hội nói chuyện. Xem ra cục diện này Chu Duật Minh nhìn đi nhìn lại không khỏi có ảo ảnh giống trong một giấc mộng bi ai. Coi như là cho cậu thêm thời gian hai mươi năm suy nghĩ cậu cũng không nghĩ tới, hai anh em luôn sống nương tựa lẫn nhau lại vì lý do như vậy mà tách ra.

Chu Duật Minh lấy tay để nơi lồng ngực, nơi lớp da thịt mỏng manh tim vẫn đập kịch liệt như cũ. Nó hãy còn đập huyết dịch hãy còn chảy. Đây là một trái tim liều mạng sinh trưởng, nhưng mà không có người hỏi thăm.

Khi cậu còn đang giãy giụa trong khốn cảnh của mình, thì ở một góc nhỏ trong khu thương mại lại đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo, ánh lửa hừng hực bốc cháy, khắp nơi có thể thấy được ngọn lửa nhảy múa như thiêu đốt tất cả.

Sau đó là tiếng rít gào đinh tai nhức óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.