Nhất Tâm Chi Cách

Chương 30



Triệu Thâm được Triệu Khuyết hẹn gặp mặt tại một điểm ở thành tây, nơi đó là một mảnh đất trống hoang vu. Đầu năm nơi này từng được mọi người nhất trí coi trọng, được quy hoạch mở rộng vì mạng lưới giao thông trong thành phố, là một nơi trọng yếu, tiềm lực rất lớn. Lúc đó cạnh tranh Triệu Thâm lại chắp tay nhường cho Triệu Khuyết, khi đó Triệu Khuyết tự cho là đã thắng anh trai mình 1 trận, hãnh diện, diễu võ dương oai. Ai ngờ mấy tháng sau quy hoạch đột nhiên biến đổi, rừng núi hoang vắng vẫn là rừng núi hoang vắng, rời xa huyên náo, bị quy hoạch của tàu điện ngầm cao giá vô tình ngăn cách. Giá đất hạ xuống rất nhanh, Triệu Khuyết thiệt hại một khoảng tiền lớn, đúng lúc này Triệu Thâm mới bắt đầu phản kích, thế như mãnh hổ.

Lần tranh chấp này Triệu Khuyết phải tuyên bố phá sản một công ty con mà y đặt nhiều kỳ vọng mới kết thúc, mà nguyên bản mồi dẫn hỏa chính là mảnh đất này đã sớm bị Triệu Thâm bỏ quên đến chín tầng mây. Mãi đến tận khi Triệu Khuyết cố ý hẹn đây là nơi giao người lấy hàng hắn mới đột nhiên nhớ tới. Xưa nay Triệu Khuyết là một người thù dai, tính toán chi li, trừng mắt tất báo. Những việc Triệu Thâm xem là chuyện nhỏ đối với Triệu Khuyết không phải việc nhỏ. Cậu bé năm đó ở trong căn phòng nhỏ hẹp bảo vệ mẹ mình dùng ánh mắt cừu địch nhìn hắn, bây giờ ánh mắt đó vẫn không thay đổi, nhìn hắn vẫn căm thù đến tận xương tuỷ.

Triệu Thâm cùng Chu Duật Minh ngồi ở phía sau xe, không ai nói gì. Tay Triệu Thâm tay vô thức đặt ở trên vai Chu Duật Minh cậu cũng không né tránh. Ô tô chạy trên đường cao tốc, tốc độ như sấm sét, bọn họ dường như nghe thấy mưa to gió lớn gào thét ở phía trước, thời điểm như thế này chỉ có nhờ sức mạnh từ người bên cạnh mới có dũng khí chống đỡ, vai lưng đứng thẳng hướng về phía trước mà đi.

“Sau này tình cảnh có thể sẽ hơi doạ người, đừng sợ…” Triệu Thâm giơ tay lên vuốt nhẹ trán cậu, tinh tế ôn tồn: “Chưa có trải qua trường hợp này lần đầu sẽ không chịu được. Nếu như có thể anh hi vọng cả đời em sẽ không nhìn thấy tình cảnh như thế này.”

“Tôi đã tới thì sẽ không sợ.” Chu Duật Minh nhắm mắt lại trả lời hắn: “Không thể bởi vì tôi mà phân tâm. Tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh.”

Triệu Thâm nghiêng đầu yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên lại gần đem trán của mình để sát trán của cậu nhẹ nhàng chạm vào một phát: “Tin tưởng anh không có việc gì. Vô luận bên trong xảy ra chuyện gì anh cũng đem hai anh em của em bình an vô sự đưa đi, em muốn đi chỗ nào cũng được.”

“Đưa đi…?” Chu Duật Minh mở mắt ra, nhưng cậu chưa kịp hỏi tỉ mỉ thì xe nổ máy ầm ĩ rồi vững vàng dừng lại. Câu hỏi của cậu bị tiếng ô tô rít gào át đi mất.

Đây là nơi bọn họ cần đến. Triệu Thâm bỏ tay ra khỏi bờ vai của cậu, đồng tử theo tiếng bước chân lộn xộn ở bên ngoài cửa xe từng tấc từng tấc nhíu chặt, khi cửa xe mở ra ánh mắt của hắn đã lãnh nhuệ như chim ưng, hiện ra một ánh nhìn lạnh lùng.

Triệu Thâm xuống xe tư thế vẫn tản mạn, tao nhã như đến dự một buổi tiệc của giới quý tộc, mạn bất kinh tâm nhíu mày, chờ người khác quét sạch chướng ngại đến mở cửa xe cho mình. Hắn biết rõ Triệu Khuyết ghét nhất loại phong thái nào, loại thái độ nào. Hai anh em họ vô sự tự thông, đều thích làm những chuyện khiến đối phương tức giận.

“Đã lâu không gặp, mày lại ở địa phương này đãi khách?” Triệu Thâm liếc mắt quét nhìn một vòng, đây là một công trường bỏ hoang, cát bụi lúc nào cũng bay đầy trong không khí làm cho hệ hô hấp nhạy cảm của hắn một trận khó chịu. Trên mặt đất trống trải ngoại trừ những thanh thép thì không có một vật gì cả, không có che chắn, không có mai phục, bởi vậy nên thủ hạ của Triệu Khuyết dửng dưng mà đứng giữa ban ngày, người đông thế mạnh, uy phong hiển hách. Tại đây có rất nhiều người khôi ngô hùng tráng, mắt lộ ra hung quang đứng phía sau lưng một người thanh niên. Tà dương màu máu dài dằng dặc ở phía trên đường chân trời hòa lẫn với ánh nắng chiều.

Hào quang tráng lệ mà cũng rất quen thuộc làm mặt đất và bầu trời đều trở thành một màu hồng nồng nặc chói mắt. Chu Duật Minh nhớ lại rất nhiều năm trước trên vách núi cheo leo kia những áng mây như lửa, màu sắc cũng ửng đỏ thê thảm như thế, tâm của cậu mạnh mẽ co chặt. Trong ánh chiều tà thân ảnh em gái của cậu như ẩn như hiện, giấu ở trong đám người. Cậu chỉ thấy tóc dài của cô được ánh nắng chiều chiếu vào như một mảnh lông xù phảng phất khi chạm tay vào thì hòa tan, tới gần liền biến mất.

“Anh em chúng ta gặp mặt cũng không phải việc vui gì, chẳng lẽ còn phải làm lớn hơn nữa?” Đoàn người chỉnh tề cắt ra, Triệu Khuyết ngậm cười khi các thuộc hạ tự giác nhường đường cho y từng bước từng bước đi đến đứng ở trước mặt bọn họ. Y bước đi tản mạn nhưng mỗi một bước đều vững vô cùng, tư thế giống như một thằng lưu manh, thân thể được rèn luyện rất tốt, bước đi vững như núi Thái. Triệu Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên, nụ cười này quái dị như một liêm đao chênh chếch xẹt qua khuôn mặt y: “Đương nhiên, việc này bàn bạc tốt thì sau này tao cũng không cần phải nhìn tới mày.”

Triệu Thâm cũng nở nụ cười hờ hững: “Đây cũng chính là mong đợi của tao.”

Hắn đứng vô tình hay cố ý vừa vặn che khuất Chu Duật Minh ở phía sau. Nhưng Chu Duật Minh vẫn có thể lúc ẩn lúc hiện mà cảm giác được tầm mắt của Triệu Khuyết, cậu có cảm giác ánh mắt đó giống như chiếc roi thảo phạt ở trên người mình. Ánh mắt kia lạnh lẽo âm trầm như băng, đâm vào người giống như tàn thuốc chạm vào da thịt. Băng hỏa giao nhau, đây chính là toàn bộ ấn tượng của cậu đối với Triệu Khuyết.

Triệu Khuyết vóc dáng không cao, thể trạng trung bình, da dẻ như lúa mạch chín vào cuối mùa thu, tướng mạo không tuấn mỹ như anh trai nhưng có một gương mặt làm người vừa thấy sẽ khó quên. Ngũ quan sâu sắc, đường nét gọn gàng góc cạnh giống như lưỡi dao khai phong. Chỉ cần liếc mắt một cái có thể biết y là một người luôn luôn có thói quen khắt khe với mình, sống trên thế giới này từ xưa đến nay chỉ bằng một luồng sức lực từ lúc sinh ra đã có, nói chuyện làm việc đều kìm nén khẩu khí, không phải là người có phúc tướng. Khi y nhìn ai đều dùng một đôi mắt sói lãnh khốc khinh bỉ, chỉ khi nhìn anh mình mới có biểu tình kích động đến co giật, ánh mắt sinh ra ra nhiệt lượng như thiêu đốt.

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đồ mày muốn tao mang đến tao đã mang đến. Như vậy chúng ta bắt đầu giao dịch đi?” Triệu Thâm đưa tay về phía y. Triệu Khuyết không chớp mắt theo dõi hắn, hô hấp không phân biệt rõ y đã lâu không trải qua vui sướng thắng lợi. Y kiêu căng ngẩng đầu lên, cười khẩy nói: “Làm sao, mày còn muốn cò kè mặc cả? Cũng không hỏi tình nhân của mày có đồng ý hay không? Đây chính là một mạng người a.”

Theo tiếng nói của y sắc mặt Chu Ảnh Lộ trở nên trắng bệch như giấy dán tường. Hai người đàn ông cường tráng lắc lắc tay cô, đưa cô từ trong đám người đi ra. Tóc dài rối tung xõa ở trước mắt, cô sợ hãi rụt rè nhìn xung quanh, bất lực tìm hình bóng của anh trai. Lúc bốn mắt giao nhau con mắt của cô như ngọn đèn trong đêm tuyết mịt mờ nhấp nháy tỏa sáng. Trước khi đến đây Chu Duật Minh đã quyết định chủ ý, sẽ không xem cô như một cô bé vô tri không nhận thức một mực che chở không để ý gì khác, nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt của cô rụt rè y hệt năm đó, trong lồng ngực vẫn cảm thấy đau.

Chỉ là lần này cậu không thể làm thần linh của cô, giúp cô vượt mọi chông gai, giúp cô cải tử hồi sinh. Bởi vì cậu cũng là người phàm, mà cái phao còn sót lại đã theo sóng trôi đi.

Triệu Thâm nghe Triệu Khuyết nói ra lời hung ác, vẻ mặt vẫn bất động, đôi mắt cũng không nhấc một chút. Hắn cười nói: “T thành không giống như chỗ lúc trước mày ở dân phong nhanh nhẹn, nơi này là xã hội văn minh, không phải tùy tiện ai cũng có thể muốn làm gì thì làm. Nếu gây ra chuyện thì lão già cũng không bảo vệ được mày, nói không chừng.. Lúc đó anh trai này có thương cũng không giúp được gì, chỉ hi vọng các người đừng liên lụy tôi.”

Nghe vậy, Triệu Khuyết chỉ cười nhẹ một tiếng, nói lớn: “Yên tâm, tao đối với mạng nhỏ của những người này không có hứng thú. Cô ta chỉ đáng giá với mày. Chỉ cần mày đem hết những gì thuộc về Triệu gia trả lại cho tao, vậy thì mạng của cô ta sẽ thuộc về mày.”

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người hô hấp ngưng trệ, ánh mắt phun trào, mỗi người một ý. Chu Duật Minh nhìn thấy Triệu Khuyết tinh thần phấn chấn, ánh mắt của y và đám thuộc hạ lóe lên tham dục, như bầy sói trong rừng vừa xuất động nhìn thấy con mồi. Em gái của cậu ngược lại thân hình chấn động, nước mắt chảy ra, gương mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng. Chỉ có sắc mặt Triệu Thâm vẫn như thường, trầm tĩnh, bình yên, bất động thanh sắc, sừng sững như núi.

Dáng dấp Triệu Thâm như vậy cậu chưa từng gặp, như là trong nháy mắt thấy một cậu bé chưa từng trải biến đổi thành một người đàn ông trưởng thành vô cùng thành thục, hấp hối không sợ, một chút không loạn, phảng phất vô luận xảy ra chuyện gì hắn đều có thể một vai gánh vác. Thế nhưng trong hiểm cảnh như vậy hắn làm được cái gì? Hắn thật sẽ đem những năm tâm huyết này của mình chắp tay nhường cho người khác?

Trong lòng Chu Duật Minh đột nhiên căng thẳng. Kỳ thực cậu luôn rõ ràng, cơ nghiệp Triệu gia đối với hai anh em này có ý nghĩa như thế nào. Giao cho ai, đều làm cuộc sống của người kia lật tàu. Triệu Thâm tiêu hao tâm lực vì sản nghiệp của gia tộc nhiều hơn bất cứ một ai, tâm huyết của hắn dung hợp ở trong đó, từ lâu phân cách không rõ. Bức bách hắn như vậy thật quá mức tàn nhẫn, trong lòng Chu Duật Minh rõ ràng, người chân chính bức bách hắn đúng ra là mình, nhưng mà cậu chỉ có trầm mặc.

“Có thể chuyển nhượng, tao đã đem tất cả văn kiện đến. Chỉ là tất cả cổ phần đều do nhiều người sở hữu, mọi việc cổ đông vẫn có thể khống chế, nhất thời muốn thay chủ tịch chỉ sợ rất nhiều người không thể chấp nhận.” Triệu Thâm nhàn nhạt đáp, thoạt nhìn như đang trải qua đắn đo suy nghĩ: “Nếu như mày nhất định phải lấy đi toàn bộ sản nghiệp, cần phải có một khoảng thời gian nhất định để chuyển giao.”

“Muốn kéo dài thời gian với tao?” Triệu Khuyết lắc đầu nở nụ cười, trong ánh mắt hung bạo tràn đầy vẻ quyết tâm: “Lợi thế không đủ, cái gì tao cũng sẽ không đem ra trao đổi.”

“Lợi thế tuyệt đối là đầy đủ.”

Chân trời nổi lên gió to, trên công trường sôi sùng sục tất cả đều là cát bụi, trong bụi bặm đầy trời Chu Duật Minh cảm thấy Triệu Thâm đứng cách chỗ cậu rất xa, cách một sa mạc lớn đang bị tàn phá bừa bãi, như một ảo ảnh chạm tay không được. Cậu miệng khô lưỡi khô, không nói ra được một lời khuyên ngăn chỉ âm thầm vô vọng ở trong lòng ích kỷ mà khẩn cầu thời khắc này mau mau tới.

Coi như là cậu thua thiệt hắn, nhanh chóng kết thúc đi.

Triệu Thâm cười mỉm, thần thái tự nhiên mà khẽ gật đầu: “Không bằng để tao thay thế cô ta làm con tin đi, mãi đến khi tao thuyết phục được bọn họ, giao dịch hoàn thành mày mới thả tao đi.”

“Nghĩ đi cuối cùng tao với cô ta ai đáng giá hơn?”

Phảng phất như không gian yên tĩnh bỗng rơi xuống sấm sét, người của hai bên đều mất hồn, trố mắt ngoác mồm, nghi ngờ lỗ tai của mình. Chu Duật Minh cảm giác đỉnh đầu của mình bị đánh một gậy, cậu còn nhanh hơn Triệu Khuyết lớn tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?!”

Triệu Thâm quay đầu nhìn cậu, trong nụ cười có ôn nhu lẫn bi ai, tiếng nói khinh thường rồi lại như chặt đinh chém sắt, như mũi tên trong đêm tuyết xé gió lao đi: “Anh nói để anh đi trao đổi, lần này cũng nên tin tưởng thành ý của anh đi?”

“Nhưng mà…” Đại não Chu Duật Minh như bị kết băng, bị gỉ, cậu liều mạng muốn cho nó động, nhưng chỉ có thể nghe âm thanh của kim giờ tí tí tách tách chuyển động. Cuối cùng Triệu Khuyết thay cậu hỏi: “Mày cứ như vậy tín nhiệm tao? Không sợ tao giở trò? Phải biết trên đời này, người mày nên đề phòng nhất chính là tao.”

Triệu Thâm nhìn y mặt đầy trào phúng, chế nhạo cười cười: “Nhưng tao biết mày không có ngu như vậy, tuy rằng mày muốn phá huỷ tao nhưng không đến mức trả giá bằng cuộc đời của mình. Làm sao, lẽ nào tao đem mình đưa đến tay mày mà mày còn sợ bàn tay mình khống chế không được tao?”

Vẻ mặt hắn như Phong Thần trong tranh vẽ, hai hàng lông mày ngạo nghễ: “Chẳng lẽ mày cảm thấy mình vẫn bại bởi tao?”

Sắc mặt Triệu Khuyết đột nhiên biến đổi, y biết đây là phép khích tướng, nhưng chỉ cần khiêu khích đến từ Triệu Thâm thì dù một khắc y cũng nhẫn không được. Người kia từ nhỏ đã là một thiếu niên ăn mặc hoa lệ, tướng mạo tinh xảo, cử chỉ nhẹ nhàng quý khí, là đám mây đen ở trên đầu y, như bóng đen trong mộng không tiêu tan. Y nỗ lực nhiều năm như vậy cũng vì sợ bị hắn đạp ở dưới chân, sợ vừa ngẩng đầu sẽ nhìn thấy Triệu Thâm với gương mặt kiêu ngạo, vẫn như cũ ngồi đàng hoàng bên trên y, dù cho y đã phải đổ máu hy sinh.

Y phất tay gọi đến cố vấn thương mại của mình, hạ thấp giọng cùng bọn họ thương nghị nửa ngày, cuối cùng kềm chế lửa giận trong lòng gạn đục khơi trong, nhìn người anh cùng cha khác mẹ của mình lộ ra thái độ thuộc về người bề trên thắng lợi mỉm cười: “Được, tao có thể chơi với mày ván này. Bây giờ thì lăn đến đây đi.”

Một khắc kia Chu Duật Minh trợn mắt lên, trong mắt tơ máu làm cho võng mạc hoàn toàn mơ hồ. Trước mắt cậu giống như vắt ngang một vòng đỏ như máu, đó là ánh sáng của mặt trời đỏ như màu máu từ trong trí nhớ xa xôi chợt đến làm ô nhiễm toàn bộ sinh mệnh. Hết thảy mọi việc đều phát sinh trong bức màn ánh sáng đỏ như máu đó, tất cả hình ảnh đều rõ ràng, rơi vào trong mặt cậu thật lâu không thoát ra.

Cậu nhìn thấy Triệu Thâm khí định thần nhàn cất bước, đi về phía Triệu Khuyết. Hắn đi tới một bước thì cách mình càng xa một bước. Đột nhiên Chu Duật Minh lo sợ nghi hoặc không nói ra được, cậu cảm thấy Triệu Thâm cứ tiếp tục đi như vậy giống như đang đi vào trong bức màn ánh sáng đỏ như máu của mặt trời, vĩnh viễn biến mất ở trong mắt cậu. Cậu lo lắng tay chân trở nên lóng ngóng, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt quét tới, lúc này Chu Duật Minh mới hoàn hồn, phát hiện dưới tình thế cấp bách mình đã tiến lên kéo tay áo của Triệu Thâm lại. Cậu chỉ dùng đầu ngón tay nhưng sức mạnh như vậy lại khiến Triệu Thâm dừng lại nhìn cậu. Ánh mắt ấy như đang đứng lặng ở trên vách núi rất cao rất xa nhìn xuống. Xa không thể với tới, cao cao không thể với tới, làm tâm của Chu Duật Minh lập tức chìm xuống đáy biển.

“… Chúng ta đi là lấy tiền đổi người, không phải bắt người đổi người. Các người bắt anh ấy đến lúc đó chúng ta lấy cái gì tin các người?” Chu Duật Minh lấy dũng khí, nhìn chằm chằm vào mặt cái người mà mình rất chán ghét như là chim ưng nhìn lang sói. Trên mặt Triệu Khuyết tràn ngập dã tâm và ác ý làm cho cậu mê hoặc hoa mắt, làm cho cậu rất chóng mặt như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Triệu Khuyết thổi phù một tiếng bật cười, nhìn cậu làm ra một hành động hạ lưu: “Chị dâu, xem không hiểu a? Bây giờ không phải là tôi xin hắn đến, là hắn cầu xin tôi, tự nguyện bị tôi nắm lấy. Tỉnh táo một chút, phải biết quyền lựa chọn tại người, thế nhưng quyền quyết định tại tôi.”

Ngữ khí của y như đánh một bạt tai vào mặt Chu Duật Minh. Triệu Thâm kéo tay cậu, vuốt ve gương mặt nóng như hỏa thiêu của cậu, đau lòng nói: “Đừng lo lắng, anh không có việc gì. Chờ anh đi ra, nhất định sẽ báo bình an cho em.”

Quá trình trao đổi ngoài ý muốn bằng phẳng thông thuận. Triệu Thâm đi lên phía trước liền bị trói buộc, còn các thủ hạ vững vàng theo sau đem Chu Ảnh Lộ lại đây. Nhạc đệm duy nhất là lúc chuẩn bị thoát thân thì Chu Ảnh Lộ bỗng nhiên kịch liệt giằng co, trong miệng nức nở muốn nói cái gì đó. Nhưng hai gã đang khống chế cô nhanh tay nhanh mắt tàn bạo mà bấm vào da thịt của cô đến ứa máu, một cước đạp cô té nhào xuống đất.

“Quản tốt cái miệng của mày!”

Chu Ảnh Lộ ra sức ngẩng đầu lên, một dòng máu tươi chảy xuống cái trán trơn bóng của cô. Người của Triệu Khuyết lấy khăn chặn miệng của cô, cô phun không ra không được, chỉ một lần lại một lần như cá ở trong ruộng cạn cá lăn lộn trên mặt đất, đôi môi mở ra đóng lại nhưng mà nói không ra được lời gì.

Cô bị đẩy vào trong xe lập tức cửa xe đóng lại, khóa kín, sau đó xe cũng nhanh chóng khởi động. Trên chiếc xe này trừ hai anh em cô còn lại đều là tâm phúc của Triệu Thâm. Cho dù chủ nhân đã không ở nơi này cũng không biết mệt mỏi, cẩn thận nghe theo chỉ thị của hắn để lại mà làm việc. Xe chạy rất nhanh, cách nơi nguy hiểm càng ngày càng xa, cũng cách người kia càng ngày càng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.