Nhất Tâm Chi Cách

Chương 35



Một ngày lại một ngày trôi qua như nước chảy về đông, thời gian của bọn họ càng ngày càng ít, như mặt trời đã qua giữa trưa, từng giây từng phút không thể cứu vãn mà hạ xuống, quang minh dần tắt, bóng tối dần đến. Bên trong ngọt ngào hiếm thấy ngấm vào từng chút từng chút đau buồn âm thầm.

Chuyện Chu Duật Minh hồi tưởng lại càng ngày càng nhiều, vết thương cũ cũng tái phát đến càng ngày càng lợi hại. Triệu Thâm mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ cậu thống khổ, cũng sợ cậu tỉnh táo. Dùng lãng quên để đánh đổi hạnh phúc giả tạo đến tột cùng có đáng giá hay không? Hắn không biết. Nhưng hắn rõ ràng mình không có quyền thay Chu Duật Minh lựa chọn.

Chuyên gia rốt cục đã đưa ra được phương án giải phẫu hoàn chỉnh. Triệu Thâm hỏi: “Ký ức của em ấy có khôi phục được không?” Danh y tuổi cao đức trọng dồn dập lắc đầu, biểu thị đó cũng không phải vấn đề có thể chưởng khống, sức người làm sao chống nổi ý trời.

“Chúng tôi chỉ tận lực làm cho sinh hoạt sau này của cậu ấy không bị ảnh hưởng, làm di chứng thương tổn ở mức độ thấp nhất.” Triệu Thâm vĩnh viễn sẽ không có được đáp án hắn muốn, vì vậy chỉ có nỗ lực cười, tâm càng sâu càng sâu mà rơi xuống.

Buổi tối trước cuộc giải phẫu hắn nắm tay Chu Duật Minh đi tản bộ trên biển. Nơi này phong cảnh tuyệt hảo, người ở thưa thớt, là quan cảnh giành cho bọn phú hào.. Biển cạn, một con nhỏ đường quanh co uốn lượn mở rộng, kéo dài rồi bị những làn sóng lớn che khuất tầm nhìn. Bọn họ dắt tay sóng vai đi trên con đường như một chiếc cầu trên biển này, trước mắt là ánh nắng chiều rất đẹp, màn đêm sắp đến xóa đi ánh tà dương nóng rực, ánh nắng chiều màu vàng kim biến thành từng mảnh màu sắc tổng hợp như một vị họa sĩ thiên tài rỗi rãnh pha màu nước chuẩn bị vẽ tranh. Ánh sáng này hòa tan vào biển, làm cho sóng nước lắc lư biến thành màu tím sẫm.

Triệu Thâm hãy còn mất tập trung, Chu Duật Minh kéo hắn tay quơ quơ: “Nơi này thật đẹp thật hy vọng mỗi buổi tối đều có thể nhìn mây có màu sắc như thế này.” Hắn nhợt nhạt mà đáp một tiếng, âm thanh bằng phẳng ở trên mặt biển truyền ra rất xa, như một linh tinh ở hòn đảo xa xa vang vọng. Thời khắc này trên trời dưới đất, trừ hai người họ ra không còn gì khác, bọn họ cũng chưa bao giờ gần nhau như lúc này. Trong lòng của hắn chưa bao giờ kích thích hơn lúc này, rất muốn thời gian dừng lại. Nhưng mà tất cả cuối cùng không thể được, cũng như sẽ không bao giờ có hoàng hôn màu tím như thế này lần thứ hai. Bởi vì tia sáng mặt trời ngày mai sẽ không giống như hôm nay.

Bỗng nhiên khóe mắt hắn rất cay, sợ bị Chu Duật Minh nhìn thấy thật không tiện vì vậy lặng lẽ xoay mặt đi chớp mắt một cái. Đợi đến khi tâm tình bình phục mới từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp bát âm nhỏ, cẩn thận từng li từng tí mở ra để xuống đất.

Nghe thấy tiếng nhạc Chu Duật Minh cười quay đầu lại. Tóc cậu hơi dài, gió biển thổi làm từng sợi tóc tung bay. Trong lúc dưỡng bệnh cậu chán ăn nên gầy hơn một chút, tay áo vung lên có thể nhìn thấy rõ đường nét thân hình tinh tế, giữa trời biển mênh mông cậu như một cái bóng chỉ một cơn gió có thể dễ dàng thổi bay đi.

Triệu Thâm chầm chậm chuyên chú nhìn cậu mãi đến khi vững tin cái bóng nhỏ bé này khắc sâu trong lòng, theo nhịp tim ấm áp đập đều, mỗi một lần tim đập cũng làm cho cái bóng phồng lên chiếm toàn bộ nội tâm.

“Làm sao vậy? Tại sao lại có âm nhạc?”

“Thời điểm như thế này, không có âm nhạc sao được?”

Triệu Thâm chậm rãi cúi đầu, một bên đầu gối nặng nề rơi xuống đất, âm thanh chạm đất có thể nghe rất rõ ràng. Hắn quỳ một chân trên đất, tư thái hoàn mỹ, nhưng khi từ trong lồng ngực lấy ra hộp nhẫn bởi vì căng thẳng mà run cầm cập.

Nắp hộp mở ra, hai viên kim cương tranh nhau tỏa sáng, tia sáng kia yếu ớt lại có sức bất diệt. Nó không biến hóa như ánh nắng chiều đẹp lạ thường rực rỡ nhưng ánh sáng đó là thẳng tới vĩnh hằng tinh khiết.

“Xin em… Đồng ý cùng anh vượt qua một đời…” Lúc chân chính mở miệng Triệu Thâm mới phát hiện ngôn từ của mình vô cùng ít ỏi, thiệt thòi hắn luôn luôn khoe khoang tài ăn nói, trong bất cứ chuyện gì đều tự tin tuyệt đối đến khi tình hình ngàn cân treo sợi tóc mới phát hiện mình bất quá chỉ là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.

Nam nhân cầu hôn nam nhân nên nói cái gì? Tựa hồ không có thần linh từng định ra thệ ước, cũng không có thi nhân từng làm những câu thơ ưu mỹ cho trường hợp này, đại não hắn trống không, chỉ có lặp lại rất nhiều lần câu nói đã nói trước kia: “Anh yêu em…”

“Không quản sau này sẽ phát sinh cái gì”. Cuối cùng hắn chỉ kịp nói một câu nói này: “Anh đều vĩnh viễn yêu em. Anh cam kết sẽ vĩnh viễn yêu em.”

Trên đời hết thảy đều không thể dự đoán. Chỉ có trái tim là hắn có thể nắm giữ, có thể giao vào tay của một người khác. Kim cương chiếu ra tia sáng vĩnh hằng liên quan đến lời hứa vĩnh viễn. Hắn không thể khống chế vận mệnh, không khống chế được ngày mai, duy nhất có thể khống chế chính là bản thân mình.

Xuyên thấu qua ánh tà dương hắn nhìn thấy nước mắt trên mặt Chu Duật Minh chiết xạ ra màu sắc xanh biếc pha lẫn với màu hồng. Sau đó Chu Duật Minh liền xông lại ôm chặt hắn, vong tình hôn lên đôi môi hắn, ngón tay thon dài lục lọi tìm bàn tay của hắn, cùng hắn mười ngón tay quấn quýt.

Hắn đem nhẫn trân trọng đeo lên ngón tay người yêu, gió biển vì bọn họ tấu xướng một bài ca như ở lễ đường.

Ba ngày sau, Chu Duật Minh tiếp nhận giải phẫu. Khi tỉnh lại thì đúng là như một chuyện cười mỉa mai mà hoang đường: cậu nhớ lại tất cả, nhưng lại đem ký ức của mấy ngày này phủ đầy bụi.

Mặt trời mọc, ánh nắng chiều, tiếng gió, hoàng hôn màu tím của hôm qua đều chôn sâu dưới đáy biển.

Còn đôi nhẫn được chọn lựa kỹ càng kia chỉ lóng lánh trong nháy mắt rồi được cất giữ trong chiếc hộp kia, yên lặng nhiều năm như vậy. Trải qua nhiều năm tháng cô quạnh dài dằng dặc trong tuyệt vọng, cho nên rất nhiều năm sau khi Chu Duật Minh nhớ lại chuyện cũ, siết đôi nhẫn cảm thấy bên trong dường như tích lũy cảm xúc trầm trọng đến không có cách nào gánh vác.

Cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cả đêm. Em gái sống chết chưa biết, Triệu Thâm thân hãm tuyệt cảnh tất nhiên cậu không thể ngủ yên giấc. Bỗng nhiên khôi phục ký ức cậu càng ngơ ngơ ngác ngác, cho đến bình minh vẫn chưa làm rõ tâm tư rườm rà của mình.

Tốt nhất là không nên nghĩ đến cái người kia, nhưng mà có thể nào không nghĩ được?

Sáng sớm ngày thứ hai, Thôi An Di phong trần mệt mỏi bước vào cửa phòng, trên mặt cô hơi lộ ra vui mừng vì trong mấy ngày này đã có tin tức làm cô một chút thoải mái. Có lẽ vì duyên cớ này nên vốn là người vô cùng cẩn thận cô lại không phát giác Chu Duật Minh khác thường.

“Chu tiên sinh!” Cô mở miệng nói: “Quá tốt rồi, em gái của cậu đã thoát hiểm rồi!”

Chu Duật Minh ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, rốt cục nghe hiểu lời của cô, lộ ra nụ cười hiếm thấy. Mấy ngày qua đây là tin tức tốt duy nhất, thoáng đuổi đi trong lòng một đám mây đen.

Thủ hạ của Triệu Thâm mời tới chính là chuyên gia gỡ mìn giỏi nhất toàn tỉnh, kinh nghiệm phong phú, ra tay vững vàng, khi đến hiện trường chỉ vài giờ ngắn ngủi đã tìm ra biện pháp tháo gỡ. Cô gái bị vây ở trong tuyệt vọng đã thoát khỏi cơn ác mộng, giành lấy cuộc sống mới.

“Nó có bị sợ hãi không? Có khôi phục như cũ không?” Chu Duật Minh thấp giọng tự nói, khi cậu cười khổ trên mặt đã hiện ra vài nếp nhăn hằn theo năm tháng. “Đã lớn như vậy, cũng nên tự mình nếm thử chút dạy dỗ.”

Thôi An Di thận trọng mà cười, kính cẩn nhìn kỹ mặt của cậu: “Ngài có thể an tâm. Hiện tại có thứ gì ngài muốn mang đi? Tôi sắp xếp người giúp ngài thu dọn, chúng đi sân bay hội ngộ Chu tiểu thư.”

Ngữ khí của cô vẫn là trước sau như một, tự nhiên hào phóng, khôn khéo già giặn đều giấu ở sau âm điệu êm tai, sóng lớn không sợ, giống như đưa ra một thỏa thuận tầm thường mà bọn họ từ lâu đã thương lượng thỏa đáng. Nhưng Chu Duật Minh cảm thấy bên tai, trước mắt, đáy lòng đều vì một câu nói của cô ầm ầm biến lên sấm sét.

“Xuất phát? Đi nơi nào?” Cậu khàn giọng hỏi, chẳng biết vì sao càng không muốn nghe đến câu trả lời của cô.

Lúc này Thôi An Di mới nhớ tới mình nhất thời nóng ruột, thì ra còn chưa kịp giải thích cho cậu nghe. Cô cật lực lễ phép cười, lời nói dịu dàng hơn: “Đây là Triệu tổng trước đó dặn. Chờ Chu tiểu thư thành công thoát hiểm, sẽ đưa hai vị đi nước Mỹ. Sau khi xuất ngoại sẽ có người thay ngài quản lý, ngài và em gái đi làm đi học, tất cả như cũ.”

Tất cả như cũ. Cô nói mỗi một từ như vậy rất bình thường như nước chảy thành sông, như là chuyện đương nhiên, nhưng lại như búa tạ đánh vào màng tai của cậu. Cao bay xa chạy xác thực từng là mơ ước của cậu nhưng bây giờ nghĩ lại, đã là cách một thế hệ.

Chuyện đời của cậu sinh trưởng tại đây ở bên trong căn phòng này, trải qua trên cái giường này, còn những ngày như trong mộng ở bên cạnh bờ biển. Nếu như muốn cáo biệt là cắt đi một phần trong sinh mệnh của cậu.

“… Nhưng tình huống của anh ấy nguy cấp, bởi vì tôi anh ấy mới gặp nạn” Chu Duật Minh buồn buồn nói, trong thanh âm của cậu có một loại thê lương vô lực phát sinh ra từ phế phủ: “Anh ấy không an toàn, tôi làm sao có thể cố tình ở vào thời điểm này mà đi?”

“Ngài đi đến chỗ an toàn, anh ấy mới có thể an ổn quyết tâm…”

“Bây giờ tin tức gì của anh ấy đều không thu được, tâm làm sao an ổn? Huống hồ Triệu Khuyết có gì đáng sợ, nhất định phải tôi phải xuất ngoại mới có thể tránh?”

Thô lỗ đánh gãy lời nói của đối phương đối với Chu Duật Minh mà nói tình hình như thế rất là hiếm thấy. Cậu đã khắc chế không nổi sự tức giận và chua xót bốc lên trong lòng. Đồng thời cậu cũng có mấy phần hổ thẹn, bởi vì cậu biết tức giận này không nên trút vào những người đã tận lực bôn ba giúp em gái mình, mà vì cái người cố tình làm bậy kia, điên cuồng qua loa, lúc cậu muốn đi ép cậu lưu lại, lúc cậu muốn ở lại thì đuổi cậu đi.

Hiện tại cậu mới hiểu được, từ bỏ hết thảy vui hay không vui của quá khứ để sống một cuộc sống khác là suy nghĩ không thiết thực, ngây thơ như thế nào.

Mặc cho Thôi An Di luôn luôn thông tuệ khi đối diện với đôi mắt ngập nước của Chu Duật Minh liền mất đi sức mạnh và sự tập trung.

Cô cười vỡ vụn như tiếng pha lê đột nhiên rơi xuống.

“Cậu thật không hiểu sao?” Cô thấp giọng hỏi, lần thứ nhất ở trước mặt cậu vứt bỏ kín kẽ, khách khí không một lỗ hổng của mình.

“Cậu luôn muốn đi, tại sao không vào lúc này, lúc anh ta không nhìn thấy mà bỏ đi?”

Chu Duật Minh há miệng, á khẩu không trả lời được.

Cậu hỏi của cô ngược lại nghe thật hoang đường, nhưng lại thuận lý thành chương. Triệu Thâm quả thật sẽ nghĩ như vậy, làm người như vậy. Kỳ thực giữa hai người bọn họ người chiếm cứ chủ đạo vẫn là hắn. Hắn tâm huyết dâng trào thì bọn họ dây dưa không ngớt; hắn quay người bọn họ liền xa xôi thương hải.

“Thiếu gia của chúng ta có lúc… Tâm tư đặc biệt nhẵn nhụi, lại như một thiếu nữ, không… một đứa trẻ.” Thần sắc Thôi An Di hỗn hợp áy náy và thương hại, lúc nhìn cậu trong đôi mắt có một loại lặng yên ưu thương: “Anh ta có thể ra quyết định này cũng rất không dễ dàng, lúc mới bắt đầu anh ấy cũng do dự chừng mấy ngày, lúc kêu tôi làm hộ chiếu đều cân nhắc nhiều lần, bởi vì anh ấy sợ mình hối hận… Hôm nay mặc dù là tôi tới đây nhưng anh ấy cũng dùng khí lực rất lớn mới hạ quyết tâm như thế.”

“Tha cho tôi nói nhiều, cậu chưa từng yêu anh ấy… Cho nên đi thôi, đừng để cho anh ấy bất kỳ kỳ vọng gì. Anh ấy không bị thương, cậu cũng có thể được toại nguyện.”

Chưa từng có yêu anh ấy. Câu nói này từ trong miệng cô nói ra, gọn gàng nhanh chóng, giải quyết dứt khoát. Đúng, lúc cậu mất trí nhớ cô không ở đó, cô được điều đến tổng bộ công ty giám sát hằng ngày vận chuyển. Chuyện xưa của cậu và hắn không có người chứng kiến.

Coi như có người chứng kiến thì lại làm sao? Cậu đã tìm không được cảm giác vui sướng mãnh liệt như lúc nhìn thấy đôi nhẫn kia, cũng vô lực không thể cắn răng kiên trì chịu đựng cừu hận nhiều năm như vậy nữa. Vận mệnh vô tình mà trào phúng chém cậu làm hai nửa, một nửa khát vọng yêu, hạnh phúc, vui sướng đến không tim không phổi, một nửa thì cô quạnh khiếp nhược, trước sau co rúc ở trong bóng tối u ám vắt ngang sinh mệnh trong hai mươi năm.

Thôi An Di thấy cậu trầm mặc coi như là đầu hàng, lộ ra một nụ cười uể oải, không cho cự tuyệt hạ lệnh: “Mời.”

Một đêm không ngủ sau khi chạy xe đến sân bay vẻ mặt Chu Duật Minh không khỏi có chút hốt hoảng, đầu óc say xe. Chu Ảnh Lộ vừa thấy cậu liền nhào tới, va chạm này suýt nữa làm cậu té xuống đất. Không dễ dàng ổn định cô gái sợ đến nước mắt không rơi xuống được.

Chu Duật Minh mất công tốn sức mà nhấc mắt lên, nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô em gái trong lòng mình, rốt cuộc tuổi trẻ là tốt nhất dù cho trên mặt còn lưu lại tiều tụy sau một trận chịu khổ, trong mắt vẫn còn tơ máu như mạng nhện, thần thái và nguyên khí cũng đã hồi phục mấy phần, đúng là không tốn thời gian dài. Cậu vừa vui mừng vừa đau buồn mà nghĩ, gương mặt có vài phần giống cậu này, thần thái sẽ lập tức trở nên sáng láng, bất hạnh này coi như gặp phải một chuyện bất ngờ đi. Em gái còn rất trẻ, cho nên, tất cả mọi việc có thể nhanh chóng lãng quên.

“Em không có chuyện gì là tốt rồi”. Cậu bắt tay em gái để lên bả vai, động tác này anh em bọn họ khi còn bé thường làm, khi đó hai anh em rất là thân mật hiểu ngầm ý nhau: “Về sau cũng đã thành người lớn rồi, làm việc không nên vọng động.”

Cậu cũng không nói được nhiều lời, mặc dù giờ khắc này cậu không muốn trầm mặc. Em gái cần sự an ủi, nhưng mà trong lòng cậu đã không còn dư lại ấm áp, ánh sáng của cậu chiếu không tới nơi khác, không thể toàn lực đi giúp đỡ người khác.

“Em biết… Em sai rồi!” Chu Ảnh Lộ cắn chặt đôi môi, chậm rãi cúi đầu, trên người cô bị cài bom khiến trong lòng vẫn còn bị ám ảnh làm kiêu ngạo toàn bộ tiêu tan, tinh thần uể oải: “Xin lỗi, anh.”

Thời gian trôi đi quá nhanh, người thay bọn họ mang hành lý bắt đầu thúc dục họ qua an kiểm. Hai tấm vé máy bay đưa đến trên tay bọn họ, nắm tầng giấy thật mỏng này trên mặt Chu Ảnh Lộ hiện ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua. Lúm đồng tiền càng làm cô vô cùng tươi đẹp, dù sao cô cũng là một mỹ nhân.

“Rốt cục có thể đi…” Cô nói nhỏ: “Lúc về nước rất muốn đi du lịch khắp nơi… Hiện tại lại không muốn. Không có chỗ nào tốt, nhớ tới đều làm người có hồi ức không vui.”

“Anh trai ” cô quay đầu nhìn cậu cười, ý cười xán lạn mà ánh mắt đắng chát: “Sau này em sẽ không trở về. Cùng đi đi, anh cũng có rất nhiều chuyện muốn quên đi? Chúng ta cần phải đi đến đất nước mới, bắt đầu cuộc sống mới, quen biết người mới, hết thảy sẽ khác trước… Rốt cục có thể bắt đầu chân chính sinh hoạt!”

Quá vội vàng. Cậu giật giật đôi môi, rõ ràng đó không phải cái cớ có sức thuyết phục. Cậu không giống em gái, rõ ràng hồi ức của cậu càng bi thảm hơn nhưng không cách nào kiên quyết một đao cắt đứt như vậy. Đối với cậu mà nói, trên vùng đất này yêu và thống khổ cùng tồn tại.

Thật phải đi sao? Chu Duật Minh bước ra một bước, dòng người hỗn loạn dâng trào từ bên cạnh như kéo cậu đi. Trên thế giới có quá nhiều người, về sau cậu sẽ gặp phải rất nhiều người, có người đối với cậu tốt, có người đối với cậu xấu nhưng chắc chắn sẽ không có người thứ hai như Triệu Thâm. Thế giới này quá quảng đại, ngẫu nhiên gặp lại chỉ có thể là kỳ tích, mà kỳ tích thì không thể gặp. Ly khai chính là ly khai, mỗi khi cậu lựa chọn đi một con đường sai lầm, thì một con đường khác sẽ biến thành tro bụi, không thể hồi tưởng.

Cậu vuốt ve vé máy bay trơn bóng trong lòng vô cùng rối loạn. Tấm vé này là giấy thông hành là chiếc chìa khóa mở ra cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng cậu nắm nó giống nắm một cây chủy thủ, mỗi bước đi về phía trước giống như cầm dao đâm vào lòng mình. Đương nhiên quá khứ của cậu cũng không quá tốt, không đáng lưu luyến, nếu như cậu tự giết chết quá khứ của mình, sẽ có rất nhiều người cảm thấy vui mừng, vỗ tay hoan hô cho cậu.

Sân bay ánh đèn lắc lư, khắp mọi nơi đều là tuyết trắng xóa. Hoàn cảnh như vậy cậu thấy rất xa lạ, dù sao cậu ít giao du với bên ngoài. Có thể đến nước Mỹ cậu sẽ dần dần thay đổi thói quen? Nơi nào cũng là xa lạ, từ một địa phương xa lạ đi đến một địa phương xa lạ khác, dần dần cậu sẽ đối với cảm giác xa lạ tập mãi thành quen. Không chỗ cô đơn, không nơi kỳ quái. Thời khắc này đột nhiên cậu rõ ràng, cậu dứt bỏ không được cái người kia, nhưng cũng không chỉ cái người kia. Ở nơi này, trong cuộc đời này của cậu, dẫu phía sau có nhiều hắc ám bi thương nhưng cũng tương tự chôn sâu rất nhiều kỷ niệm mà cậu yêu mến.

Trong cổ họng nổi lên mùi tanh như máu, ánh đèn bóng người trước mặt đều trở nên mơ hồ. Thời khắc này khi nước mắt rơi xuống, rốt cục cậu cũng suy nghĩ tới một chuyện cho tới nay cậu đều tận lực trốn tránh: Triệu Thâm đang ở đâu vậy? Hắn có mang thương tích khắp người mà đợi chờ tin mình bình an ra đi? Có phải một bên mong đợi tin tức này, một bên sợ phải nghe đến nó? Hắn có cảm thấy đau không?

Chu Duật Minh giơ tay lên, nhẹ nhàng xé bỏ vé máy bay, những mảnh giấy ở trong tay của cậu từng mảng từng mảng như bồ công anh bị gió thổi bay đi, thổi tới những người vãng lai đi đường rồi không biết ngừng lại ở nơi nào.

“Xin lỗi ” Cậu thấy em gái quay đầu lại cười khổ, trên mặt cô từng tấc từng tấc rõ ràng tràn ngập kinh ngạc, sợ hãi, cùng khôn kể khẩn cầu.

“Anh không thể đi cùng em.”

“Anh không có đường lui.” Cậu nhìn đôi tay trống rỗng của mình: “Anh không muốn mình phải hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.