Nhất Tâm Chi Cách

Chương 40



Sau khi xuất viện Triệu Thâm mua một căn nhà mới, đó là một biệt thự nhỏ kiểu Nhật, hai mặt tiền riêng biệt. Sân vườn mời chuyên gia thiết kế, hết thảy đều xa hoa, hoàn toàn mới lạ. Vị trí hai người cư trú nhìn thì khá xa nhưng muốn gặp nhau chỉ cần mở cửa là có thể gặp mặt, không muốn gặp thì đóng cửa sẽ như người lạ không quen thân.

Đây chính là khoảng cách bây giờ giữa hai người họ.

“Anh làm hại em tuổi đã cao còn phải đi tìm việc làm, miễn tiền thuê nhà cho em cũng là phải đi?” Ngày dọn nhà Chu Duật Minh nửa đùa nửa thật hỏi hắn. Triệu Thâm nhọc lòng suy nghĩ ra thiết kế tuyệt diệu này là muốn đường hoàn thuyết phục Chu Duật Minh lưu lại, nghe đến vấn đề này trong lòng hắn liền xông lên một luồng vui sướng tự nhiên: Chu Duật Minh sẽ không đi. Đến giờ phút này hắn rốt cục mới dám vững tin. Vui sướng ở trong lòng hắn mọc rễ nẩy mầm, nó là niềm vui bí ẩn mà lại đơn thuần tốt đẹp.

“Anh nào dám lấy tiền của em?” Hắn cũng dùng giọng điệu vui vẻ đáp lại. Nụ cười dửng dưng như không là cách ngụy trang rất xuất sắc, có thể hoàn mỹ giấu tâm tư ám muội này của hắn.

Sau khi chân chính vào nhà ở Triệu Thâm mới phát hiện căn bản không có khả năng như hắn thiết tưởng là “Tiến lên dần dần, từ từ đồ chi”. Một bức tường và một con đường mòn có thể ngăn cản cái gì? Lúc quan hệ của hai người ác liệt nhất thân mật giữa hai người cũng vượt xa bình thường. Nước chảy đá mòn, càng lâu thói quen sẽ như bản năng.

Ban ngày, hắn từ một nửa khoảng trống trên giường lớn tỉnh lại, không yên lòng dùng qua bữa sáng rồi đứng ở cửa sổ sát đất bưng cà phê chờ Chu Duật Minh thức dậy đi ra sân trước. Công việc của hắn bề bộn, thức dậy sớm hơn Chu Duật Minh nhưng kiên trì chờ đợi. Nhìn thấy trên kính cửa sổ hình ảnh cậu lúc ẩn lúc hiện nói một tiếng chào buổi sáng, ngày đó mới xem như là chân chính bắt đầu. Buổi tối vì muốn hẹn Chu Duật Minh dùng cơm, hắn vắt hết óc tìm kế, dùng cách “Thưởng thức đồ ăn mới ” đem tên tuổi những nhà hàng lớn nhỏ trong thành phố đều quét sạch một lần, đầu bếp trong nhà cũng bị chơi đùa không ngừng kêu khổ, không biết vị chủ nhân này từ khi nào trầm mê trong chuyện ăn uống như vậy.

Đương nhiên cũng có người nhìn ra được hắn là ‘túy ông chi ý bất tại tửu’. Thực sắc là bản tính con người mà bình thường sắc còn nặng hơn một đầu. Trợ lý sinh hoạt của Triệu Thâm trong một tháng ngắn ngủi biến thành người hiểu rõ mỹ thực, than thở hỏi ông chủ: “Người khác muốn theo đuổi người yêu đều là tặng hoa tặng quà chơi trò lãng mạn, đi khắp các địa phương du lịch, sao ngài cứ nhìn chằm chằm chuyện ăn uống không tha?”

Chu Duật Minh nói càng đơn giản hơn: “Gần đây sao anh lại tham ăn như thế, có phải lòng thoải mái muốn thân thể béo mập đúng không?”

Lúc nói lời này vẻ mặt cậu cười mà không phải cười, đuôi mắt nhỏ dài hình thành nét đẹp khó kềm chế, trong mắt ba quang đưa tình, thần thái di động. Triệu Thâm nguyên bản bị cậu nói đến thật không tiện, cảm thấy mình rất ngốc. Nhưng khi bị cậu nhìn như thế bỗng nhiên dũng khí tăng gấp bội, tự tin hơn gấp trăm lần, nghĩ thầm cậu đã biết rõ ràng còn cùng mình chơi những trò ngu ngốc ngớ ngẩn như vậy, nhờ năm tháng ôn nhu xóa đi vết thương trong lòng, sinh hoạt củi gạo dầu muối hòa tan đi hồi ức.

Vì vậy hắn cũng trêu đùa nhìn sang, cố ý đè thấp giọng, để cho âm thanh như bảo thạch lạnh nhạt của mình trở nên mềm nhẹ câu người, giống như rượu đỏ trong ly liễm diễm lay động: “Anh mập? Anh ngày nào cũng đi phòng tập thể hình, em có muốn tới nhìn cơ bụng của anh hay không?”

“Miễn ” Chu Duật Minh lắc đầu nhìn qua một bên, ngữ khí cứng nhắc, nhưng khóe miệng ức chế không được mỉm cười. Đột nhiên cậu nhớ ra cái gì đó, lông mày xoay ngang liền nghiêng đầu qua chỗ khác: “Bây giờ anh còn đi phòng tập thể hình cái gì, không nghe lời của bác sỹ nghỉ ngơi?”

Triệu Thâm cũng không nghĩ tới bị trách bởi chuyện này, vẻ mặt đau khổ mơ hồ: “Cũng không phải thương tổn động gân động cốt, chỉ cần lòng khoan khoái, thì vết thương cũng tốt.”

Nhưng Chu Duật Minh không dễ dàng bị hắn lừa gạt như vậy. Trong sinh hoạt những việc vặt như vậy cậu kiên trì hơn rất nhiều người. Triệu Thâm vẫn cảm thấy mình là một người đàn ông sinh hoạt tinh tế lại có chút thú vị, nhưng từ khi bị thương nhờ Chu Duật Minh thay hắn quản lý nhà tới nay hắn mới phát hiện lúc trước mình cũng không hơn gì những người đàn ông độc thân lôi thôi lếch thếch khác.

Cậu sẽ thay hắn cân nhắc mỗi một chi tiết nhỏ, lúc hắn làm sai trách hắn, chỉ có người nhà mới quan tâm như vậy, đã rất nhiều năm hắn không có hưởng thụ qua.

Mỗi lần ở bên ngoài dùng cơm Chu Duật Minh cũng không quên chụp ảnh lưu niệm. Có lúc Triệu Thâm dẫn cậu đi đến nhà hàng xa hoa, nhân viên phục vụ đối với hành vi nhà quê này của cậu liếc nhìn, Triệu Thâm mặt cũng không đổi sắc, che chở cậu mặc cậu muốn làm chuyện gì thì làm.

Hắn biết hiện giờ Chu Duật Minh đã nhận viết bài cho một số tạp chí, cung cấp các tác phẩm nhiếp ảnh, đây là công việc trước mắt của cậu. Dù sao hoang phế nhiều năm như vậy, tìm việc làm tất nhiên vô cùng gian nan, ngành truyền thông cạnh tranh kịch liệt không thể không nhạy bén, dung nhập xã hội cũng không phải một lần là xong. Triệu Thâm thẹn trong lòng nhưng hắn biết mình không thể ra tay bồi thường, bởi vì Chu Duật Minh muốn tự lập, đi ra khỏi cái bóng của hắn.

“Anh giúp em, có ý gì?” Chu Duật Minh thấy sắc mặt hắn oan ức khổ sở lộ ra nhiều hứng thú mỉm cười: “Chờ thu nhập của em ổn định, lúc nào đó em cũng mời anh ăn một bữa tiệc lớn.”

Tình hình công việc của Chu Duật Minh đối với Triệu Thâm mà nói là một bí mật. Hắn tò mò như trăm móng vuốt cào tâm, lại không dám tìm người điều tra, lén lút đem những tạp chí Chu Duật Minh để trên bàn sách đặt mua một phần, dần dần làm cho hắn hiểu được một số việc. Cậu dọc theo hành trình hai người du lịch viết ra những trang nhật ký du lịch, sau đó đóng luôn vai trò một nhiếp ảnh gia thích tự chụp ảnh, chụp những bức ảnh minh họa. Lúc kí tên sẽ vẽ một khuôn mặt mèo trừu tượng. Trong những lời văn thanh tao lịch sự lơ đãng nhắc đến người cùng mình du lịch là “Đồng du giả A”, ngữ khí miêu tả của cậu bình thản, bên trong lại lộ ra khôn kể thân mật.

“Lúc đi qua cửa hàng thủ công cuối hẻm hòe hoa, A mua cho tôi một chiếc bùa hộ mệnh bằng gỗ mun có khắc kinh phật đeo trên cổ của tôi. Đi du lịch thì những vật kỷ niệm thế này giá cả khá cao, cũng không quá tinh xảo, đối với tín đồ thì khuyết thiếu linh tính, bỏ tiền mua cũng không có chỗ lợi gì, ngoại trừ làm vật kỷ niệm. Nhưng sau này khi lấy nó từ trong ngăn tủ ra đeo lên cổ, cách một khoảng cách mỏng manh tôi nghe được mùi thơm của mảnh gỗ được chạm trổ hoa văn đó. Giống như trở về ngày ấy, ở dưới tàng cây hòe trăm năm anh đem nó tới tặng cho tôi. Ngón tay lướt qua cổ của tôi truyền đến hương hoa hòe nồng đậm. Rõ ràng là buổi trưa ánh mặt trời gay gắt tôi lại nghe thấy được mùi thơm của nguyệt quang.”

“Trung tâm thương mại mới được xây dựng là mục tiêu thu hút đầu tư kinh tế của thành phố, không những kiến trúc lập dị, mà những đồ được kinh doanh ở đây đều là hàng hiệu cao cấp xa xỉ. Lúc doanh nghiệp thử nghiệm kinh doanh A dẫn tôi vào đây, chúng tôi đi tham quan vòng quanh có rất nhiều thang máy qua lại đan xen, bốn phía pha lê và đèn thiết kế cực kỳ tinh xảo làm tôi tưởng mình trong nháy mắt vượt qua mười mấy niên đại. Chỉ là loại tưởng tượng khoa học viễn tưởng này bị cảm giác chông chênh khi đi thang máy làm cho tan biến, A chặt chẽ siết lấy tay của tôi, tôi không có buông ra. Ngoại trừ vẻ ngoài và thiết kế bên trong các hạng mục phục vụ cũng làm đến tận thiện tận mỹ. Nhưng ở trung tâm thương nghiệp quan trọng nhất là việc trải nghiệm mua sắm lại chưa phát triển, tương lai làm sao thu hút khách hàng là một thử thách của các doanh nghiệp.”

“Trang trại của người dân tộc rất là phong tình, gần đây có tu sửa nhưng kiến trúc cổ vận vẫn giữ được mười phần. Mỗi một nơi tầm thường trên tường đều giữ lại vết tích kinh niên yên hỏa, như là mật mã khó có thể giải thích. Chỉ là phong tục địa phương cũng đã thay đổi ít nhiều, bên trong trang trại nông gia sinh hoạt cũng khá hiện đại. A đi trên đường nhỏ gồ ghề cực kỳ không quen, trên đường còn đạp một chân cứt gà. Tôi nhìn sắc mặt anh ấy xanh lên đến muốn ngất đi, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là vội vã kết thúc đoạn hành trình mộc mạc ôn nhu này.”

Triệu Thâm đọc đến đây đã biết rõ thân phận của mình. Những việc vặt chi tiết nhỏ này chỉ thuộc về hai người họ, trên đời này không người thứ ba có thể tưởng tượng. Hắn vừa bực mình vừa buồn cười khép sách lại, không muốn nhìn lại những chuyện xấu hổ của mình. Nhưng trong lòng nhàn nhạt vui sướng, như sắc hoa anh thảo ôn ôn mềm mại. Thì ra trong lòng cậu dáng dấp của hắn là như thế này, một người tình cờ tùy hứng, mà cũng là một người bạn ôn nhu. Nếu như lúc trước vô luận Chu Duật Minh viết bao nhiêu bài trong đó nhất định không có vị trí của hắn, bởi vì hắn là đại ác nhân ba đầu sáu tay. Hiện tại rốt cục hắn đã thoát khỏi áng mây đen, có một gương mặt rõ ràng, ngũ quan tốt đẹp, lồng ngực dày rộng, là một người đàn ông có thể nương tựa.

Bọn họ hiện tại quan hệ ôn hòa như nước, nhưng cũng không gọi là quân tử chi giao. Giới hạn bạn bè từ lâu đã vượt qua mà tiến thêm một bước, khoảng cách lại giống như ảo ảnh, nhìn như đưa tay là có thể chạm tới nhưng cũng không thể đi đến. Triệu Thâm biết mình sẽ không thỏa mãn. Trong hắn có một con quái vật khổng lồ giấu ở rất sâu trong đáy lòng, càng cô quạnh thì càng lớn hơn. Cho dù đang cùng ở dưới mái hiên, giơ tay nhấc chân như người nhà, hắn cũng không cách nào thỏa mãn.

Kẻ tham lam thì rất muốn toàn bộ.

Ngoại trừ dục vọng khó có thể mở miệng những ngày sau đó Triệu Thâm cũng không có chuyện gì khác lo lắng. Trong mấy thập niên này đây là thời gian trong đời ôn nhu hiếm thấy, vì vậy hắn cũng không dám nóng ruột quá mức, cứ nhẫn nại như vậy vượt qua năm tháng thấp thỏm này.
Chiều hoàng hôn mưa bay lất phất, Triệu Thâm bước vào một nhà hàng Trung Quốc mộc mạc, vài hạt mưa theo gió bay vào cửa, thổi bay một rèm trúc bên hành lang. Nhà hàng có bố cục đường nét độc đáo, mỗi một phòng đều được thiết kế trang nhã bằng gỗ của cây trúc, bên ngoài che rèm trúc, thân ảnh thực khách bên trở như ẩn như hiện. Nơi này thanh u nhã trí nên Chu Duật Minh rất thích phong cảnh và cả món ăn ở đây, nhưng Triệu Thâm chỉ thích sự yên tĩnh của nơi này. Nhưng khi rèm trúc bay lên liếc mắt trông thấy Chu Duật Minh tim hắn vẫn nhảy một cái, hắn không biết Chu Duật Minh âm thầm đến nơi này ăn cơm, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không phải một thân một mình.

“Sao anh lại tới đây?” Lúc Chu Duật Minh nhìn thấy hắn trong mắt có một chút kinh hỉ, bên môi cũng không tự chủ nhiễm phải ý cười, nụ cười kia như một ly nước chè xanh chào đón cố nhân. Rất nhiều năm Triệu Thâm không có nhìn thấy cậu và người khác ngầm gặp gỡ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Nhưng Chu Duật Minh nhìn thấy hắn tự nhiên biểu lộ kinh hỉ vô tình trấn an hắn.

“Có việc bận, buổi chiều còn phải tiếp khách không chịu đựng được đến ăn một bữa cơm.” Hắn mỉm cười gật đầu ra hiệu, mượn cơ hội nhìn Chu Duật Minh liếc mắt nhìn người đối diện cậu một cái: Vóc dáng bình thường, tuổi không nhỏ, thon gầy, để tóc dài, một phong cách cổ điển tiêu chuẩn của giới văn nghệ sĩ.

Vừa nhìn thì biết là bạn bè bình thường. Hắn lén lút thở phào nhẹ nhõm, rồi vì mình không phóng khoáng cảm thấy thẹn thùng.

“Đây là biên tập của em, Hải Sâm, đây là… Bạn của tôi, Triệu Thâm.” Chu Duật Minh giới thiệu. Vì vậy Triệu Thâm cũng khó có thể khiêm cung tư thế cùng người kia bắt tay. Nhân viên phục vụ dẫn hắn đi tìm chỗ ngồi trống, luẩn quẩn một vòng, bất thiên bất ỷ vừa lúc ngồi ở bên cạnh phòng của bọn họ. Hai phòng bị vách gỗ ngăn trở, xuyên thấu qua tiếng nước chảy róc rách còn có thể nghe thấy tiếng nói ở bên kia như ẩn như hiện.

“… Đừng trách tôi mạo muội, muốn hỏi một chút, cậu có phải là…”

Người tên Hải Sâm nhỏ giọng, khoa tay múa chân thủ thế.

“Không có ý dấu giếm, không nghĩ tới anh liếc mắt liền phát hiện.” Âm thanh của Chu Duật Minh vẫn thong dong hờ hững không khác thường. Người đối diện ha ha cười hai tiếng, âm thanh cũng khôi phục bình thường: “Không có chuyện gì, XXX chúng ta nghề này cũng không phải chưa từng thấy gay cũng không coi là chuyện gì lớn. Kỳ thực nhìn những bài viết của cậu, ít nhiều gì cũng có thể cảm giác được. Nói đi nói lại người khi nãy… Không phải bạn bình thường đi?”

“Cũng không phải như anh nghĩ… Lúc trước phải mà bây giờ không phải.” Đối với chuyện người khác tò mò Chu Duật Minh không có toát ra một chút tức giận, điều này làm cho Triệu Thâm cảm thấy hơi kinh ngạc. Dù sao Chu Duật Minh là một người mẫn cảm mà cố chấp, gần như thần kinh mà bảo vệ thế giới riêng tư của mình.

“Tôi và anh ấy bây giờ không là tình nhân.” Lời của cậu vừa phảng phất cất giấu thâm ý, vừa phảng phất chỉ là lầm bầm lầu bầu.

“Quá khứ phải bây giờ không phải, ai biết sau này có phải hay không? Chuyện tình cảm không ai có thể nói chuẩn?” Hải Sâm trả lời hai câu, lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình, quá độ cảm khái. Hắn nói đến đề tài văn nghệ thì miệng lưỡi lưu loát, Triệu Thâm nghe nói đến những điều vụn vặt căn bản không hiểu, đơn giản chuyên tâm ăn cơm.

Hắn giải quyết cơm trưa bộ dáng vẫn tao nhã lễ độ, trước sau như một, nhưng tâm tư đã bay đến chân trời. Những câu đối thoại như hồ điệp ở trước mắt của hắn nhẹ nhàng bay lượn, nhiễu loạn tầm mắt của hắn, khuấy lên suy nghĩ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.