Nhất Thân Nhất Cố

Chương 27: Giác quan thứ sáu của lục gia



“Sau khi hạ thủ với Gia Thành huynh, bọn chúng mới theo dấu thuộc hạ của huynh. Lúc này, Lục Hoàng Tử mới nhân lúc bọn chúng rời đi mà cứu Gia Thành huynh khỏi nơi đó. Nhưng giữa đường lại bị bọn chúng quay trở lại đuổi theo truy sát đến tận đây. Tịch Tàng Cốc, bọn người này thật quá ngông cuồng, coi trời bằng vung rồi.” Nghiêm Gia Niên tổng kết lại sự việc.

Trần Dật lại nói, “Nhưng hai người bọn chúng còn chưa hành động đã bị Tĩnh huynh giết chết rồi còn đâu? Theo tôi thấy, chúng ta vẫn cứ nhanh chóng truy tìm tung tích của Thái Tử trước khi bọn chúng kéo thêm người tới!”

Lương Gia Thành ngẩn ra, “Hai người?”

“Là hai tên Đầu Ưng tối hôm qua đã ám toán huynh đấy, bị Tĩnh Tướng Quân cắt cổ rồi còn đâu!” Trần Dật hưng phấn nói.

Lương Gia Thành vùng dậy, “Không đúng!”

“Chuyện gì?”

“Là ba người! Ám toán tôi là ba người, không phải hai người!” Lương Gia Thành vội vàng đính chính lại.

Trần Dật hồ nghi, “Nhưng đêm qua đánh tới chỉ có hai tên, Lục Hoàng Tử cũng nói là trông thấy hai tên rời đi cơ mà? Bây giờ huynh lại nói có ba người, lẽ nào…”

“Không! Tôi chắc chắn là ba người! Dù trúng phải trầm hương khiến cơ thể chậm chạp, nhưng đã có giao đấu, hiển nhiên phải biết rõ có bao nhiêu người đánh với mình chứ!”

Mọi người rơi vào im lặng, sau đó, theo ánh mắt của Lương Gia Thành nhìn đến Trình Can. Nhạy cảm như Trình Can, lập tức nhìn ra hoài nghi trong mắt bọn họ.

Dường như là theo phản xạ, Trình Can quay sang Trương Tĩnh, nghiêm túc nói, “Ta quả thật chỉ nhìn thấy hai người. Ngươi… có tin không?”

Trương Tĩnh mặt không cảm xúc đáp, “Ta chỉ tin chính mình.”

Sắc mặt Trình Can tái nhợt, cắn răng cười, “Được, nếu là như vậy, các ngươi cứ đem bổn Hoàng Tử nhốt lại. Chờ khi tìm được Thái Tử ca, nếu sự thật không như lời ta nói, muốn chém muốn giết, như thế nào thì tùy!”

Trương Tĩnh cười lạnh, “Chém? Giết? Lục Hoàng Tử, ngài đang đùa à? Bổn Tướng Quân làm sao dám?”

Trình Can trừng mắt, “Ngươi…”

Không đợi Trình Can bốc lửa, Trương Tĩnh đã quay sang Lương Gia Thành, “Trước mắt có cách nào theo dấu Chu Tước đã được phái đi không?”

Lương Gia Thành gật đầu, lôi một cái còi bạc đeo trên cổ ra thổi. Mọi người hoàn toàn không nghe thấy tiếng còi, nhưng chỉ chớp mắt, liền có một bóng người đạp trên nóc nhà, sau đó liền theo cửa sổ vào phòng. Nghiêm Gia Niên nhìn thấy trang phục gia nhân trong phủ của mình, không khỏi lườm lườm Lương Gia Thành vài cái. Hừ hừ, thì ra là đem người rải đầy trong phủ của ta.

Lương Gia Thành chỉ cười khổ, hỏi người nọ, “Có tin tức gì của bọn họ không?”

Người nọ ôm quyền quỳ trên sàn, vừa nghe hỏi lập tức dập đầu đáp, “Hồi Thủ Lĩnh, đêm qua sau khi hay tin Thủ Lĩnh gặp chuyện, thuộc hạ đã lập tức phân phó người theo hỗ trợ bọn họ. Nhưng là…”

Mọi người vừa nghe đến đó, trong lòng lộp bộp trầm xuống, hiển nhiên đã có chuyện!

Trình Can nhìn bóng lưng của người kia, nhíu nhíu mày. Không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy bất an, chân không tự chủ mà nhích tới bên cạnh Trương Tĩnh.

Lương Gia Thành sốt ruột, “Là như thế nào? Mau nói rõ!”

“Vâng, vừa rồi, thuộc hạ đã nhận được tin, hai trong số họ đã… tử thương!”

Lương Gia Thành bật dậy, “Cái gì?”

“Thủ Lĩnh, thuộc hạ đã huy động toàn bộ người của chúng ta lập tức đến hỗ trợ, nhưng không biết, không biết có kịp hay không…”

Lương Gia Thành chộp cổ áo người nọ nhấc lên, “Ở đâu??”

“Ở…”

Roạt!

KENG!!

Một lưỡi kiếm bất thình lình chen ngang, tách rời Lương Gia Thành và người kia. Lương Gia Thành ngã xuống giường. Người kia đã phóng mình lên xà nhà, hai thanh phi vũ đao giấu dưới cổ tay bung ra tựa như càng bọ ngựa. Nghiêm Gia Niên che chắn cho Lương Gia Thành, trong khi Trần Dật đã thẳng kiếm đuổi đánh sát thủ.

Trình Can run rẩy nấp sau lưng Trương Tĩnh, không dám tin người của Chu Tước chỉ trong chớp mắt lại trở thành người của Tịch Tàng Cốc.

Người nọ từ trên xà nhà lao xuống, tránh qua Trần Dật, phi vũ đao đánh về phía Trình Can. Trương Tĩnh một kích quăng ra, đem Trình Can bảo hộ chặt chẽ. Nhưng hắn vừa nghe tiếng gió đã lập tức thu mình bật ngược, tránh được một chưởng thép của Trương Tĩnh.

Trình Can mở to mắt nhìn hắn đậu lại trên bàn, nheo mắt hướng về phía mình. Gương mặt kia là giả, vừa rồi bị Trần Dật xọt một kiếm bất ngờ, lớp da bên má đã bong ra một mảng, cộng với ánh mắt đầy sát khí kia lại càng thêm phần ghê tởm.

Hắn hướng về phía Trần Dật, cất giọng khàn đặc khác hẳn vừa rồi, “Làm sao ngươi phát hiện ra?”

Trần Dật mặt đầy sát ý, “Không phải ta phát hiện ra ngươi, mà là Lục Gia phát hiện ra ngươi.”

Nghiêm Gia Niên nhìn Trình Can cười tít mắt, “Lục Gia quả nhiên nhạy bén hơn người!”

Thì ra là, động tác nhích sát vào Trương Tĩnh trong lúc vô ý của Trình Can đã đánh động bọn họ. Bởi vì, trực giác của Trình Can đối với nguy hiểm tuyệt đối nhạy hơn bất kỳ người nào trong phòng này.

Ầy, Lục Gia, ngài xem, hoàng tử ngài trong mắt bọn họ cũng chẳng khác gì cái radar dò mìn là bao!

Lương Gia Thành ôm thương bò dậy, căm giận hướng hắn quát, “Ngươi khốn kiếp! Dám giở trò đánh lén!”

Gã chẳng những không giận, mà còn nở nụ cười, “Đánh lén thì sao? Mục tiêu của ta là giết ngươi, đánh trực tiếp hay đánh lén thì cũng đều là giết, có gì khác biệt?”

“Chết tiệt! Ngươi đã làm gì họ?”

“Kẻ chống đối Tịch Tàng Cốc, chỉ có một con đường chết! Tất cả các ngươi, đều phải chết!”

“Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh ấy hay không!” Trương Tĩnh vừa dứt lời, Trần Dật cùng Nghiêm Gia Niên đồng loạt xông lên.

Nếu chỉ một mình Trần Dật, e rằng sẽ phải chật vật với tốc độ của hắn. Thế nhưng Nghiêm Gia Niên lại khác. Nghiêm Thành Thủ ở Thao Châu nổi tiếng ăn chực ăn chạy, điều kiện tiên quyết chính là khinh công trác tuyệt. Cho nên, thế trận lập tức đảo ngược.

Bị đánh bay ra cửa sổ, gã té lăn trên đất, phun ra một búng máu, tức giận quát, “Ỷ đông hiếp yếu! Chơi xấu!!”

Trần Dật một cước đạp xuống, “Câm miệng! Đây gọi là ăn miếng trả miếng! Dám đánh lén bọn ta!!”

Nghiêm Gia Niên vung quạt cắt đứt gân tay gân chân gã, thái độ hoàn toàn không giống vẻ bỡn cợt thường khi, “Ngươi đã làm những gì?”

“Hừ, có giỏi thì cứ giết!”

Nghiêm Gia Niên chợt nở nụ cười, “Không muốn nói? Được thôi, ở Thao Châu này cũng không phải chỉ có chúng ta và các ngươi.”

“Có ý gì?”

“Có từng nghe qua câu ‘kiến quái y, thập tử bất sinh’?”

“Quái y?? Ngươi… đang nói…”

“Thiên hạ đệ nhất quái y, một trong Nhị Thập Tam Hoa Bảo, Mạc Uẩn. Ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ rất thích xem xét một chút độ bền dẻo của mấy sợi gân trên người ngươi!”

Trần Dật rùng mình. Qủa nhiên là Nghiêm Thành Thủ, chơi được với tên quái y kia, thì cũng chả phải thứ hiền lành gì. So với Trương Đại Gia thích ‘chơi’ với xác chết, thì tên họ Mạc kia lại cao hơn một bậc, hắn chỉ thích ‘chơi’ với người sống. Kẻ trên giang hồ, không ai không biết điều này, rơi vào tay Mạc Uẩn, chỉ cầm chắc sống không bằng chết.

Trần Dật đoán cũng không sai, danh tiếng ôi thiu của họ Mạc trên giang hồ có thể nói là thúi rùm như hố phân rồi, đến cả tử sĩ của Tịch Tàng Cốc ở tận đâu đâu mà vừa nghe danh đã bấn loạn.

Thế nhưng, người giang hồ lại không biết một điều rằng, quái y Mạc Uẩn đại danh đỉnh đỉnh có một nhược điểm, một nhược điểm đã mang bao nhiêu tai họa cho những kẻ xui xẻo gặp phải hắn…

“Mạc quán chủ! Cậu đi hái thuốc về rồi đấy à? Đi lâu như vậy, có tìm được thứ gì hay ho không??” Thập Nương từ trong quán đon đả đi ra, cười cười nói nói với người thanh niên đang đi ở đầu đường.

Đầu đội nón lá, mái tóc màu muối tiêu rũ ngang vai, một bộ lam bào bẩn rách cũ kỹ, gương mặt lộ ra dưới nón trắng nhợt, hai mắt thâm quầng lờ đờ sau gọng kính tròn, dáng người so với Trình Tuyệt còn mỏng hơn vài lớp. Mặc dù bộ dáng có tàn tạ lem luốc cỡ nào thì vẫn không lấn lướt được nét tuấn tú lãng du cùng với hương vị thư sinh tay yếu chân mềm trói gà không chặt kia. Hắn ngước mắt nhìn Thập Nương, cặp mắt kia dại ra hồi lâu mới kinh ngạc kêu lên, “Thập Nương? Tỷ ở chỗ này, vậy là, ta về tới Thao Châu rồi sao?”

Thập Nương cười đến sung sướng như trúng số đề, “Ôi cái cậu này, bệnh mù đường vẫn chưa chữa hết sao? Cứ thế này thì làm sao mà đi rước dâu? Nhỡ đi nhầm nhà thì biết thế nào?”

Mạc Uẩn chớp chớp đôi mắt xếch, cười đáp, “Còn thế nào? Nhầm nhà nào thì bắt con gái nhà ấy về ướp chứ sao!”

“Ôi lại nữa rồi! Con gái nhà người ta chớ có phải cá mực đâu mà cậu muốn ướp thì ướp, muốn khô thì khô? Đi theo tôi, vào quán mời cậu vài món! Thời gian cậu đi vắng, trong quán chúng tôi đã có đầu bếp mới, nấu ăn ngon số dách!” Thập Nương cho Mạc Uẩn một ngón tay cái, mặt cười như mẹ kế bán con.

“Miễn có thể no bụng là được rồi, tỷ cũng biết vị giác của ta đã mất lâu rồi, ăn thứ gì cũng như nhau.”

“Sao có thể nói vậy được? Ầy, mà nhắc mới nhớ, Như Ý nhà tôi bảo ra núi hái quế hương, nhưng đi cả nửa ngày mà chưa thấy về, đang định đi tìm đây… Ủa, cậu đang cõng cái gì trên lưng đấy?”

“Người.”

“Người?” Thập Nương nghiêng đầu nhìn nhìn người bị họ Mạc quấn vào trong chiếu, cõng trên lưng.

Mạc Uẩn cũng chẳng ngần ngại mà nghiêng thân cho Thập Nương nhìn rõ, thật cao hứng nói, “Vừa nhặt được sau núi đấy!!”

Thập Nương bỗng dưng trợn tròn mắt ré lên, “Ôi trời đất ơi!!! Như Ý đây mà!!!”

“Như Ý? Cái gì như ý?” Mạc Uẩn nghệch mặt ra.

Thập Nương cuống quýt đỡ Như Ý xuống khỏi lưng Mạc Uẩn, “Như Ý! Làm sao thế này? Ôi, máu! Máu!!”

Mạc Uẩn nhíu mày bĩu môi, một bộ không vui chút nào. Cô gái này là hắn ‘nhặt’ được sau núi, sao tự dưng lại thành người quen của bà dì Thập Nương này đây? Vốn định đem về ướp thử, giờ lại bị chen ngang, rắc rối thật!

“Chuyện gì mà la lối om xòm đến nỗi ta ở trong quán cũng nghe được vậy?” Hồng Phấn họ Úc xuất hiện, theo sau là Viễn Tu và Hùm Thúc.

Thập Nương vội kêu, “Các người mau qua đây xem! Như Ý bị người ta hành hung rồi! Cả người toàn là máu!”

“Làm thế nào lại… Ngươi là ai?” Úc Dật Thanh liếc thấy Mạc Uẩn vẫn còn bĩu môi đứng một bên, lập tức chướng tai gai mắt quát hỏi.

Mạc Uẩn nhướn mày liếc hắn, hiển nhiên cũng không vừa mắt màu hồng phấn kia.

Viễn Tu lập tức chen ngang giải thích, “Mạc quán chủ! Huynh đã về rồi à? Lần này đi lâu thế, có tìm được cái gì hay không?”

Mạc Uẩn mím mím môi, hất cằm về phía Như Ý, đáp, “Đó.”

“Đó?” nụ cười trên mặt Viễn Tu sượng lại.

‘Đó’? ‘Đó’ là cái gì?

Mạc Uẩn nhìn Như Ý nằm trong lòng Thập Nương, khó chịu nói, “Thập Nương, này là ta nhặt được sau núi, không phải cướp về.”

Ý thức được điều gì, mọi người mới thở phào. Là ‘nhặt’ được, không phải ‘cướp’, ý là nói, ‘ta vẫn chưa làm gì con gái các người’, có phải vậy không? Mạc đại thần y, làm ơn nói rõ nghĩa một chút có được không vậy???

Thập Nương vội nói, “Trước hãy mang Như Ý về đã!”

“Thập Nương! Này là của ta nhặt về!!” Mạc Uẩn kích động kêu lên, rõ ràng một bộ ‘vào tay quan thì là của quan’ đây mà.

Thập Nương làm sao không hiểu ý họ Mạc, lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lẻm như dao phay phóng qua, “Mạc quán chủ, trước hãy theo chúng ta về, sau đó xin nói rõ sự tình! Chuyện quan hệ đến thanh danh nữ nhi nhà chúng ta, không thể qua loa tắc trách được!”

Mạc Uẩn bị khí thế sư tử cái của Thập Nương hù cho sượng lại, đã biết lần này nhặt nhầm ‘đồ’ nhà người ta rồi. Nhưng mà nói gì nói, trong lòng hắn vẫn không phục, lại không thể làm gì khác hơn là giành lấy Như Ý vác lên vai, vẻ mặt âm trầm, “Dẫn đường!”

“Hử? Ở ngay… ưm??” Hồng Phấn còn đang định nói ‘ở ngay phía trước thôi mà’ nhưng đã bị đầu trọc bịt mồm.

Viễn Tu quả đầu bóng lưỡng đổ mồ hôi lạnh. Đùa à? Một gã họ Mạc có thể san bằng cả Đường Gia Trang, cho dù là huynh trưởng của ngươi ở đây cũng phải nể hắn ba phần, Úc Dật Thanh ngươi là chán sống rồi hay sao?

Lại nghĩ đến hai ông chủ nhỏ, nhất là tình cảm của Đỗ Tuyên đối với Như Ý, hòa thượng không khỏi rùng mình. Ái da, lần này rắc rối lớn rồi đa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.