Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 26



Chuyển ngữ: Mic

Người sáng suốt đều biết loại chuyện thế này không thể quản, song phương đều không tốt đẹp gì, quản thế nào cũng không xong.

Trên mặt Sư Vũ mang theo ý cười ấm áp dịu dàng, nhìn về phía Kiều Nguyệt Linh đang im lặng đứng một bên: “Kiều cô nương, thứ cho ta nói thẳng, trước đây không phải cô nương luôn nói phẩm đức của Tức Mặc Vô Bạch không tốt, sao hiện giờ lại nguyện ý gả cho hắn vậy?”

Kiều Nguyệt Linh mấp máy môi, không tìm được lời thoái thác, chỉ có thể đẩy hết sang Kiều Định Dạ: “Đây là ý của ca ca.”

“Mới rồi không phải lệnh huynh nói lòng cô có hắn sao?”

Ánh mắt Kiều Nguyệt Linh lấp lánh, thì thầm một câu: “Trong lòng ai có hắn chứ….”

Sư Vũ quay sang nói với Kiều Định Dạ: “Kiều Đại đô hộ, ta thấy liệu có phải có hiểu lầm ở đâu rồi không? Mặc dù huynh trưởng như cha, nhưng lệnh muội không phải nữ tử tầm thường, hôn nhân đại sự há lại cưỡng ép cơ chứ?”

Kiều Định Dạ cũng không biết muội muội thì ra từng nói như vậy, cười gượng gạo: “Xá muội trẻ tuổi, nói mà không suy nghĩ kỹ càng, thành chủ đừng hiểu lầm, các cô nương đều khẩu thị tâm phi mà. Con người Tử Huyền Kiều mỗ tin tưởng, cũng an tâm giao muội muội cho hắn, hiện giờ xem ý của cô thế nào thôi.”

Sư Vũ thở dài: “Nói ra thật sự hổ thẹn, ta và Vô Bạch không có huyết thống, tới bây giờ cũng chưa nhập vào gia phả tộc Tức Mặc, là một trưởng bối danh không chính ngôn không thuận thì làm sao có thể quản chuyện hôn sự của hắn? Trưởng bối mà hắn nói, đại khái là chỉ lão tộc trưởng ở Nhuận Châu đấy.”

Kiều Định Dạ nhíu mày. Khoan nói Nhuận Châu cách nơi này núi cao sông dài, tính cách lão tộc trưởng tộc Tức Mặc cổ quái nổi tiếng khắp thiên hạ ai nấy đều biết, sao có thể nói cho thông lý lẽ?

Sư Vũ đứng dậy đi tới cạnh Kiều Nguyệt Linh, cầm tay nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Cô nương tốt như Kiều cô nương muốn gả cho người như thế nào thì đều là phúc phận của người đó. Mặc dù ta không làm chủ được, nhưng nếu Kiều cô nương thật lòng một mảnh tình si, ta nhất định sẽ nói nhiều lời hay về cô trước mặt Vô Bạch.”

Kiều Định Dạ lập tức đứng dậy chắp tay cảm tạ, nhưng Kiều Nguyệt Linh vẫn như cũ có chút không phục: “Ta mới không thèm tình si với hắn.”

Sư Vũ cười không nói.

Buổi tối Tức Mặc Vô Bạch quay về, vừa vào cửa phủ đã nghe nói huynh muội Kiều thị đến thăm, trong lòng liền cảm thấy không ổn, lập tức vội vã tới thư phòng gặp Sư Vũ.

Men theo hành lang không bao lâu thì chợt nghe thấy bên trong hậu viện vang lên tiếng tì bà tinh tang ai oán, bước đền gần, bóng dáng yểu điệu ngồi trong đình không phải Sư Vũ thì còn ai.

Hắn không tiện làm phiền, đứng ngoài đình rất lâu, mãi tới khi nàng gảy xong một khúc thì mới cất bước đi vào trong đình: “Cô cô thật có nhã hứng.”

Sư Vũ xoay đầu, cảm xúc hãm sâu trong khúc nhạc hãy còn chưa lắng xuống, nét mặt buồn bã: “Là hiền chất à, ngươi đừng hiểu nhầm, vừa rồi Kiều cô nương nói muốn học gảy tì bà nên ta dạy nàng ấy một chút, người vừa mới đi.”

Tức Mặc Vô Bạch tưởng huynh muội họ khiến nàng không vui, liền hỏi: “Không biết huynh muội họ tới đây vì chuyện gì?”

Sư Vũ đứng dậy nhìn hắn: “Vì hôn sự của ngươi và Kiều cô nương.”

“Ta và Kiều Nguyệt Linh?” Tức Mặc Vô Bạch tưởng mình nghe nhầm, bỗng dưng cười lớn: “Kiều Nguyệt Linh gả cho ta? Không phải nhà sẽ sập à!”

Nét mặt Sư Vũ nghiêm túc: “Nhưng người ta thật sự một mảnh tình si với ngươi, ngay cả tỳ bà cũng học vì ngươi đó.”

“Hahahahahahaha……..Học tỳ bà vì ta?” Tức Mặc Vô Bạch một tay chống vào cây cột, một tay ôm bụng: “Ta…ta chưa từng thấy ai một mảnh tình si lại cầm kiếm hướng người trong lòng chém tới chém lui, lại nói nếu nàng ấy một mảnh tình si với ta thì sẽ nói ta phẩm hạnh không tốt khắp nơi ư?”

“Chuyện này………” Sư Vũ không cách nào phản bác.

Xa xa có hạ nhân đi qua, Tức Mặc Vô Bạch nhanh chóng ngừng cười, lấy lại nghiêm túc, bỗng nghĩ tới việc gì đó: “Sao ta cảm thấy hôm nay cô cô giống như thuyết khách vậy?”

Sư Vũ hừ lạnh: “Ngươi nói với Kiều Đại đô hộ chuyện này do trưởng bối định đoạt, nơi này ngoại trừ ta thì còn ai là trưởng bối của ngươi?”

Câu này của nàng thật sự có vài phần khí thế của trưởng bối, Tức Mặc Vô Bạch dời mắt: “Nhưng trong lòng ta chưa từng xem người là trưởng bối.”

Sắc mặt Sư Vũ hơi giận: “Kiều cô nương nhà người ta dù là gia thế hay là tướng mạo, có chỗ nào không xứng với ngươi?”

“Là ta không xứng với nàng ấy.” Tức Mặc Vô Bạch lạnh lùng bỏ lại một câu, phất tay áo rời đi.

Sư Vũ dõi theo bóng lưng hắn đi xa, tức giận không thôi, ngực phập phồng dữ dội, mãi tới khi sau lưng có người nhẹ đỡ cánh tay nàng: “Thành chủ bớt giận.”

Nàng quay đầu, Kiều Nguyệt Linh đang cúi đầu đứng cạnh nàng.

“Kiều cô nương đừng giận, Vô Bạch chỉ là không tin cô thật lòng chung tình với hắn mà thôi. Aizz, tiếc là trong lòng hắn ta không có địa vị, cô cũng nghe thấy rồi đó, hắn căn bản không hề coi ta là trưởng bối, lời ta nói cũng không có phân lượng.”

Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh lạnh lẽo: “Hắn không tin thì thôi, ta cũng không thèm!”

Sư Vũ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Sao lại tức giận mà nói vậy? Chi bằng cô nương cứ tự nhiên thành thật nói cho hắn biết tâm ý của mình là được.”

Kiều Nguyệt Linh do dự không quyết: “Ta…….không biết mở miệng như thế nào.”

“Không biết mở lời thế nào thì cũng phải mở lời thôi, bỏ lỡ cơ hội thì sẽ hối hận.” Nàng siết tay Kiều Nguyệt Linh: “Ta có thể giúp cô nương cũng chỉ có mấy lời này.”

Trong lòng Kiều Nguyệt Linh ngập tràn cảm kích, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ừm.”

Thái thường thiếu khanh hồi phủ, Kiều Định Dạ đã nhận được tin, mặt dày mời Sư Vũ buổi tối mở yến tiệc, bốn người cùng nhau tụ họp, xem như tạo chút cơ hội cho Tức Mặc Vô Bạch và Kiều Nguyệt Linh.

Sư Vũ đã ở vào thế lực bất tòng tâm, hết sức khó xử, nhưng vẫn lệnh cho Túc Diên lập tức chuẩn bị.

Kiều Định Dạ từ muội muội biết được chuyện Tức Mặc Vô Bạch và nàng tranh chấp, thấy nàng vẫn có thể hỗ trợ như vậy thì miệng đương nhiên cảm kích không thôi.

Buổi tối trăng tròn trời trong, toàn thành đều được ánh trăng chiếu rọi. Cảnh đêm như vậy khiến tâm tình người ta bình lặng hơn không ít.

Sảnh hông khá nhỏ, đặt bốn cái ghế cách nhau không xa, khoảng cách vừa hợp, Kiều Định Dạ đối với sắp xếp này hết sức hài lòng.

Tức Mặc Vô Bạch đủng đỉnh tới muộn, khoác nho sam màu xanh nhạt thoải mái, tóc thả sau lưng, mang theo gió đêm tiến vào trong sảnh, trong hơi thở se lạnh phảng phất cảm giác như vừa mới ngủ dậy.

Hắn chắp tay với huynh đệ Kiều thị rồi ngồi xuống, câu đầu tiên đã cười nói: “Kiều huynh khiến Vô Bạch cảm kích không thôi, bản thân ta còn không nóng lòng hôn sự của mình nhưng huynh lại quan tâm chu đáo, tiên phụ tiên mẫu ở trên trời có linh cũng sẽ cảm kích huynh đấy.”

Kiều Định Dạ xấu hổ cười cười: “Kiều mỗ vượt quá chức phận, nên hổ thẹn mới phải, Tử Huyền đừng để bụng.” Hắn nâng chung rượu hướng về phía Tức Mặc Vô Bạch.

Kiều Nguyệt Linh ngồi cạnh trái lại không hề hào hứng gì, ý chế nhạo trong lời lẽ của Tức Mặc Vô Bạch ai lại không nghe ra chứ, nói bọn họ lo chuyện bao đồng! Nàng bỗng có cảm giác như mình tự dâng đến cửa.

Sư Vũ ngồi cạnh Tức Mặc Vô Bạch, đối diện với Kiều Định Dạ, có thể trông thấy biểu cảm của ba người họ hết sức rõ ràng, nghĩ nghĩ rồi nói với Tức Mặc Vô Bạch: “Tuổi của hiền chất sớm đã nên thành gia lập thất rồi, Kiều Đại đô hộ cũng là có hảo ý, ngươi có suy nghĩ thế nào, chi bằng cứ nói thẳng là được.”

Kiều Định Dạ trao cho nàng ánh mắt cảm kích.

Tức Mặc Vô Bạch nâng chung rượu nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Vậy ta cũng không vòng vo. Thực không dám giấu, người hợp ý ta là nữ tử thông minh khéo léo, ngày nào đó ngồi cùng nàng tô hoa tạo cành, nhất định cũng khá thú vị.”

Sư Vũ không khỏi liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn.

Kiều Định Dạ thử quan sát muội muội, mặt lộ vẻ u sầu. Muội muội này của hắn múa đao múa kiếm không gì không tinh thông, nhưng nếu nói tới thông minh khéo léo thì thật sự không hề liên quan.

Cứ thế, lời vốn định nói trước đó cũng không biết làm thế nào mở miệng, huống chi theo tình hình lúc trưa thì Tức Mặc Vô Bạch hoàn toàn không có chút cảm giác nào với Kiều Nguyệt Linh.

Lúc kết thúc tiệc, bầu không khí trong sảnh khá ngột ngạt, bốn người đều chờ đối phương cáo từ rời đi. Kiều Nguyệt Linh trông thấy ánh mắt cổ vũ mình của Sư Vũ, lại thử nhìn Tức Mặc Vô Bạch, mặc dù ngoài mặt không có bất cứ biểu cảm gì nhưng trong lòng đã tranh đấu giãy giụa hết nửa ngày.

Đang lúc khổ sở không tìm được lý do hợp tình hợp lý để ở riêng với Tức Mặc Vô Bạch thì lại nghe thấy hắn mở lời: “Kiều cô nương trước đây không phải vừa gặp là muốn cùng ta tỷ võ hay sao? Đêm nay ánh trăng khá đẹp, chi bằng cô và ta thử tài nghệ, thế nào?”

Nàng ấy lập tức gật đầu.

Hai người một trước một sau bước ra ngoài, Sư Vũ khẽ mỉm cười với Kiều Định Dạ ngồi đối diện: “Ta chỉ có thể làm tới đây, Kiều Đại đô hộ lượng thứ.”

Kiều Định Dạ nhìn nàng bằng đôi mắt ngập tràn tình ý: “Ân tình của thành chủ, Kiều mỗ vĩnh viễn ghi nhớ.”

“Kiều Đại đô hộ không cần khách sáo.”Sư Vũ đứng dậy cất bước rời đi trước, làm như căn bản không hề nhìn thấy cảm xúc của hắn.

Hai người Tức Mặc Vô Bạch và Kiều Nguyệt Linh thực sự tỷ võ, tiếng đao kiếm truyền đến từ trong hậu viện, từ xa đã có thể nghe thấy.

Sư Vũ tựa vào lan can ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, đang thất thần thì có tiếng bước chân từ xa dần dần truyền đến. Người tới đứng sau lưng nàng, hơi nghiêng người lại gần kéo thành một cái bóng dài trên mặt đất, cùng với bóng của nàng chồng lên nhau.

“Cô cô còn có tâm tư ngắm trăng?”

Sư Vũ không hề quay đầu lại: “Hai người tỷ võ thế nào rồi?”

Tức Mặc Vô Bạch thấp giọng cười: “Rất tốt. Ta nói với nàng ấy, ai thắng liền có thể hỏi đối phương một vấn đề. Kết quả ta đã thắng, liền hỏi nàng ấy liệu có phải thật lòng thích ta.”

Sư Vũ hơi nghiêng đầu: “Ồ? Sau đó thì sao?”

“Lúc đầu nàng ấy không trả lời, ta truy hỏi năm lần bảy lượt, nàng ấy bỗng nổi giận nói tuyệt đối không có chuyện này rồi hùng hổ rời đi.” Tức Mặc Vô Bạch chẹp một tiếng: “Đây chính là thật lòng mà cô cô nói ư?”

Khóe môi Sư Vũ nhếch lên. Với tính tình ương bướng của Kiều Nguyệt Linh, kết quả như vậy cũng không có gì lạ, sĩ diện hão khổ cái thân.

Nàng muốn nhấc chân về phòng, nhưng vừa xoay người thì liền đối diện với lồ ng ngực của Tức Mặc Vô Bạch nên không khỏi lùi lại nửa bước, lưng tựa vào cột trụ hành lang.

Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt nhìn nàng, ánh trăng như nước, đôi mắt nàng long lanh.

“Cô cô thật sự hi vọng ta liên hôn với Kiều thị ư?”

“Nói xằng!” Ngữ điệu Sư Vũ mềm mại tựa nếp, nồng đậm tựa rượu: “Ta và ngươi đều biết âm mưu của Kiều Định Dạ, Mặc thành giàu có đông đúc, sát nhập vào Tây An Đô hộ phủ sẽ có bao nhiêu lợi ích, ở trước mặt hoàng đế còn là công trạng có một không hai, nếu hắn đã có ý định thì sẽ không dễ dàng buông bỏ. Đương nhiên ta không hi vọng ngươi và Kiều gia liên hôn, chẳng qua là tiếc cho một tấm chân tình của Kiều cô nương mà thôi.”

“Người tiếc chân tình của nàng ấy, vậy ai thương tiếc ta chứ?”

“Đương nhiên là Kiều cô nương đau lòng vì ngươi nhất.” Sư Vũ lườm hắn, đẩy hắn ra rời đi.

Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch dõi theo bóng nàng. Mặc dù nghĩ tới ánh mắt xung quanh hay tình hình biến đổi đều sẽ nhắc nhở hắn nên sớm ngày tỉnh táo, nhưng lúc này cảm giác thấy dường như nàng có gì đó ghen tỵ thì trong lòng thế nhưng lại hết sức vui mừng.

Vốn cho rằng nàng là suối băng cùng mình không chút liên quan, sao có thể nghĩ tới sẽ trở thành bát rượu uống vào sẽ say, nhưng tâm trí lại luôn hướng về.

Chỉ là vừa nghĩ tới Kiều Định Dạ, rượu kia lại biến thành giấm lâu năm.

Hắn ngửa cằm suy tính: Phải làm sao để đuổi tên đáng ghét đó đi đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.