Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 29



Chuyển ngữ: Mic

Lúc A Chiêm tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên vẫn là đỉnh màn, khung cảnh nhiều năm không hề thay đổi.

Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh thấp giọng hô lên một tiếng, vội vàng vòng qua bình phong chạy ra ngoài, rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

“A Chiêm, đỡ hơn nhiều chưa?” Sư Vũ ngồi xuống cạnh giường, cúi người nhìn sắc mặt hắn, nhẹ giọng khẽ gọi. Hoắc Kình theo sát phía sau, nét mặt cuối cùng cũng thả lỏng.

A Chiêm khẽ gật đầu: “Ta lại khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Vậy sau này huynh phải để chúng ta bớt lo, bồi dưỡng sức khỏe thật tốt.”

A Chiêm quay mặt đi, không lên tiếng.

Sư Vũ đoán chừng vẫn là vì chuyện lời đồn, nàng đưa mắt ra hiệu với Hoắc Kình, chờ ông ra khỏi phòng thì dịu dàng an ủi: “Nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng nghe đừng tin lời đồn đại. Nhược Khương lòng lang dạ sói, nếu huynh tức giận ảnh hưởng sức khỏe, há chẳng phải hợp ý bọn họ hay sao?”

A Chiêm lần tìm tay nàng, áp vào má mình, cảm giác được lòng bàn tay nàng ấm áp thì tâm tình mới ổn định hơn không ít: “Muội cả ngày từ sáng tới chiều đều ở cạnh Tức Mặc Vô Bạch, ta không an tâm, lời đồn tóm lại có thể thành thật.”

Sư Vũ nghiêm túc nói: “Thế huynh cũng đừng giày vò sức khỏe của mình, huynh xảy ra chuyện thì sẽ giải được cơn giận?”

A Chiêm ngồi dậy, vẫn siết chặt tay nàng: “Khi nào muội đồng ý gả cho ta thì ta mới yên tâm.”

Gương mặt nghiêm nghị của Sư Vũ thả lỏng, vui vẻ sờ sờ gò má gầy gò của hắn: “Hiện tại huynh như vậy còn muốn thành thân? Vẫn nên bồi dưỡng tốt sức khỏe, đừng suy nghĩ linh tinh.”

A Chiêm thất vọng cúi đầu: “Nhiều năm như vậy rồi, cơ thể này của ta cũng không biết tới năm nào tháng nào mới khỏe mạnh.”

“Đừng nói lời nhụt chí, nghỉ ngơi thật tốt, đừng tức giận nữa.”

“Khi nào Tức Mặc Vô Bạch rời Mặc thành thì lúc đó ta mới bình tĩnh. Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, lời đồn há có thể không dưng lại có? Hắn ta tuyệt đối không có ý tốt.” Hắn không chút hơi sức, nói hết câu lại mang theo vẻ bất mãn nằm xuống.

Sư Vũ vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Đừng nói như vậy, lần này nếu không phải hắn xin hoàng đế ban thuốc thì huynh vẫn chưa tỉnh lại được đâu. Tức Mặc Vô Bạch và ta đích thực lập trường đối lập, nhưng tính tình hắn thì không thể chỉ trích. Lần này xem như chúng ta nợ hắn.”

A Chiêm quay lưng về phía nàng: “Nợ hắn có thể trả, nhưng lòng nàng hướng về hắn thì khó mà quay lại.”

Sư Vũ nhất thời không cách nào nói rõ, hết cách, lại cố gắng an ủi hắn một phen rồi ra khỏi phòng.

Ban đêm, bầu trời tối mịt. Nàng đứng bên cửa khẽ thở dài.

Hoắc Kình đứng cạnh nàng, tò mò nói: “A Chiêm đã tỉnh rồi, thành chủ còn điều gì bận lòng ư?”

Sư Vũ day day mi tâm: “A Chiêm nói có rất nhiều chuyện chúng ta không cho huynh ấy biết, không cho huynh ấy nhúng tay vào, nhưng với tính cách này của huynh ấy, ta dám để huynh ấy can dự vào ư?”

Hoắc Kình ngạc nhiên.

Tức Mặc Vô Bạch vì dọc đường gặp cướp nên bị thương nhẹ, ở viện của mình nghỉ ngơi đã mấy ngày. Chính vì vậy, hắn mới không tới Hoắc phủ thăm Hoắc Kình.

Đỗ Tuyền coi việc này còn nghiêm trọng hơn trời sập, không có việc gì thì đều chạy tới phòng bếp, hầm canh nấu cháo sắc thuốc cho hắn cả ngày khiến Tức Mặc Vô Bạch dở khóc dở cười.

“Không biết còn tưởng công tử nhà ngươi là ta đang ở cữ đó.” Buổi chiều, ngoài cửa sổ gió nhẹ thiu thiu, hắn nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, miệng nhóp nhép ăn nho.

Đỗ Tuyền ngồi cạnh gọt lê cho hắn, oán giận nói: “Người thật sự ở cữ thì cũng chỉ có ta chăm sóc cho người. Rõ ràng là chạy việc thay Sư thành chủ, kết quả cả ngày nàng ấy chỉ lo chăm sóc Hoắc lão tướng quân, ngay đến thăm cũng không có.”

Tức Mặc Vô Bạch cầm sách gõ trán hắn một cái: “Thế thì thật sự cảm ơn ngươi nhé, chờ công tử ngươi ra tháng rồi nhất định sẽ ban thưởng ngươi hậu hĩnh.”

Đỗ Tuyền xoa xoa trán, ngồi cách ra xa một chút.

Tức Mặc Vô Bạch lật sách một lúc thì Túc Diên bưng thuốc mỡ cùng băng gạc đi vào: “Thiếu khanh đại nhân, phải thay thuốc rồi.”

Hắn không hề ngẩng lên, trực tiếp nói: “ Vết thương nhỏ thôi, để hắn làm đi.”

Đỗ Tuyền ngóc cổ liếc Túc Diên: “Úi, Túc Diên tỷ tỷ tốt bụng ghê, đích thân đến thay thuốc cho công tử nhà chúng ta.”

Túc Diên khinh bỉ lườm hắn: “Giọng điệu ngươi kỳ kỳ quái quái thế làm gì? Ta không nên đến à?”

Lúc này Tức Mặc Vô Bạch mới để ý thấy người tới là Túc Diên, cười bảo: “Hảo ý của cô cô ta xin nhận, chẳng qua thật sự không cần, cô bảo người cứ lo việc của mình, không cần bận tâm tới ta.”

Câu này Đỗ Tuyền sao nghe lọt tai, nhịn không được làu bàu: “Công tử, sao người có thể nói vậy? Gì mà không cần bận tâm tới người? Người là người thân thân nhất – duy nhất của lão thành chủ, không bận tâm tới người thì bận tâm ai? Không có thiên lý mà!”

Gân xanh trên trán Tức Mặc Vô Bạch bỗng giật giật: “Sao hôm nay ngươi lắm lời thế?”

Túc Diên cũng không vui vẻ gì, giậm chân nói: “Chứ gì nữa, quá mức khi dễ người khác, nếu ngươi đã chê ta tay chân vụng về thì tự mình thay thuốc cho Thiếu khanh đại nhân là được!” Nói rồi đem đồ đặt lên bàn, quay đầu bỏ đi.

Đỗ Tuyền quay qua, trông thấy sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch thì ngượng ngùng tổng kết: “Tùy nàng ấy, không biết điều hệt Sư thành chủ.”

Tức Mặc Vô Bạch lập tức phất tay phủ nhận: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ta không có hà khắc như ngươi.”

Đỗ Tuyền ôm tim, ta đây không phải suy nghĩ cho người ư, thế nhưng lại bảo ta hà khắc, hà khắc, hà khắc……………tat.

Kết quả cuối cùng vẫn không thay thuốc.

Đêm khuya yên tĩnh, Tức Mặc Vô Bạch cúi đầu viết thư nhà cho lão tộc trưởng rồi đứng dậy đóng cửa sổ chuẩn bị đi nghỉ, vừa xoay người thì thấy trong phòng đã có thêm một người.

“Nghe nói hiền chất không chịu thay thuốc?” Sư Vũ cười dịu dàng nhìn hắn.

Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, hà tất phiền phức như vậy.”

“Vết thương nhỏ không trị, để lại nền móng sẽ phiền.” Sư Vũ đỡ hắn ngồi xuống, cầm lấy thuốc mỡ trên bàn, nhìn hắn: “Bị thương ở đâu?”

Tức Mặc Vô Bạch liếc về phía cửa, xác định cửa đã khép kín thì cởi ngoại sam, lộ ra bả vai trái. Bên trên có một vết thương do đao chém, miệng vết thương không sâu, nhưng hơi dài.

Sư Vũ cầm nến quan sát, đầu mày nhíu chặt: “Đã thành như vậy còn nói là vết thương nhỏ? Đại phu nói ba ngày thay thuốc một lần, ta đặc biệt căn dặn Túc Diên tới theo dõi, xem ra ngươi chưa thay lần nào?”

Tức Mặc Vô Bạch giảo hoạt mỉm cười: “Nếu ta không như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không tới. Nếu nàng thật sự đau lòng, vậy ta vẫn phải giả vờ nghiêm trọng một chút mới được.”

Sư Vũ cầm thuốc mỡ mạnh bạo thoa lên vết thương của hắn, hắn đau đến miệng hít hà, không nói lời nào.

“Còn bị thương chỗ khác không?” Sau khi thoa xong, Sư Vũ lại hỏi, thanh âm dịu dàng như nước mùa xuân.

“Có đó.” Vẻ mặt Tức Mặc Vô Bạch ảo não: “Nhưng ta cũng quên mất cụ thể là ở đâu rồi, chi bằng làm phiền cô cô giúp ta kiểm tra thật kỹ?” Nói rồi định tiếp tục cởi áo.

Sư Vũ giữ tay hắn, ánh mắt hàng mi ánh lên vẻ tức giận, hai má hơi đỏ: “Nghe nói ngươi mặt dày, nhưng không ngờ đã tới mức thành đăng đồ tử!” (d3 xồm:D)

Ánh nến mờ mờ, bất giác Tức Mặc Vô Bạch đã chìm vào con ngươi lấp lánh ánh sáng của nàng. Tay hắn ôm lưng nàng, nhẹ nhàng kéo về phía mình, cảm giác được hơi thở dồn dập của nàng thì giật mình bừng tỉnh, mặt đã gần kề trong gang tấc, hắn ho khan một tiếng quay đầu đi.

“Quả nhiên là đăng đồ tử.” Sư Vũ nhỏ giọng cười, dùng vải băng bó cẩn thận miệng vết thương, chỉnh lại y phục rồi bỗng nhanh chóng mổ một cái lên mặt hắn.

Tức Mặc Vô Bạch ngơ ngác quay qua, nhưng nàng đã bưng thuốc thong dong bước ra ngoài.

Hắn đưa tay sờ má, nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Bao nhiêu băn khoăn ngần ngại cũng không sánh được tư vị lúc này, thì ra đây chính là tình yêu…

Cuối thu, gió bắc lướt qua cây cỏ đã lụi tàn.

Từ khi cắt đứt với Nhược Khương, tuần tra biên giới càng không thể lơi lỏng, Sư Vũ cứ cách nửa tháng lại đích thân đi tuần tra một lần.

Mặc thành lúc này đã có thể cảm nhận hơi lạnh một cách rõ ràng, mặt trời càng lúc càng xa vời vợi, gió cũng càng lúc càng lớn. Sư Vũ sau khi tuần tra quay về thành, bị gió rét thổi đến người phát lạnh.

Về tới phủ đệ, Tức Mặc Vô Bạch đã chờ trước bậc thang từ sớm, thấy nàng liền lập tức cho hai bên lui xuống, vừa cùng nàng sánh vai đi về trước, vừa dùng tay bọc lấy ngón tay đã lạnh đến tê cóng của nàng, thế nhưng ngữ khí lại nghiêm túc: “Nàng nên gọi ta đi cùng.”

Nàng nhéo nhéo đầu ngón tay hắn: “Hiền chất muốn bách tính toàn thành đều biết ta và ngươi cô cháu loạn.luân?”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Thế này không phải vẫn chưa tới bước đó ư.”

“Thế ngươi nghĩ thế nào mới loạn?” Ngón tay Sư Vũ không an phận dọc theo ống tay áo hắn bò lên, khẽ cào cào cánh tay hắn, miệng phát ra tiếng cười nhẹ.

Tức Mặc Vô Bạch bị ngón tay lạnh buốt của nàng k1ch thích tê dại, vội giữ lấy tay nàng, không để nàng lộn xộn, thở dài một tiếng: “Ta không còn mặt mũi nào đảm nhận chức Thái thường thiếu khanh rồi.”

Sư Vũ được nước làm tới: “Vậy ngươi dứt khoát theo ta đi, cũng không cần tiếp tục bôn ba vì bệ hạ nữa, ngươi và ta cùng cai trị Mặc thành, không cần đấu đá.”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn nàng, mỉm cười chua chát, không trả lời.

Đặt chân lên hành lang, Sư Vũ liền đi về phía thư phòng, nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại kéo nàng, chuyển hướng đi: “Ta ở đây đợi nàng là vì triều đình phái người tới, đã chờ trong sảnh nghị sự rất lâu rồi.”

Sư Vũ ngạc nhiên: “Không rõ là vì chuyện gì?”

Bàn tay đang siết tay nàng của Tức Mặc Vô Bạch bỗng siết chặt hơn một chút, kế đó thì nới lỏng, lắc lắc đầu, đã cách sảnh nghị sự không xa.

Sư Vũ liếc gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, trong lòng lập tức suy xét, cất bước vào trong.

Một quan viên trung niên tuổi tầm bốn mươi đang đứng trong sảnh, người mặc quan phục đỏ tươi, xem ra phẩm cấp hẳn là tương đương với Tức Mặc Vô Bạch.

Tức Mặc Vô Bạch một thân thường phục xanh sẫm, nhấc tay lộ ra tư thái của quan viên, hướng về phía vị quan triều đình đó chắp tay nói: “Diêm đại nhân, vị này chính là quyền thành chủ Mặc thành Sư Vũ.”

Dứt lời thì giới thiệu với Sư Vũ: “Vị này là Thái tử thiếu phó đương triều Diêm Quân Diêm đại nhân.”

Vì Sư Vũ ra ngoài nên trên mặt vẫn đeo mạng che, khoác áo choàng, trông có chút bí ẩn. Trước đây ở Trường An, Diêm Quân chưa từng gặp nàng, lúc này đôi bên tiến lên hành lễ, ông ta không khỏi cẩn thận quan sát, chỉ cảm thấy dáng người nàng yểu điệu cùng đôi mắt hết sức linh động.

Sư Vũ thoáng cười nói: “Không biết Diêm đại nhân từ xa tới đây vì việc gì?”

Diêm Quân đáp: “Tại hạ phụng lệnh bệ hạ đi sứ các nước, ngang qua nơi này, thuận tiện đến thay bệ hạ chuyển lời. Mặc thành đã lâu vẫn chưa quyết định chọn ra người thừa kế chính thức vị trí thành chủ, chắc hẳn trên dưới toàn thành đều đang ngóng đợi. Bệ hạ biết dạo này Tây vực không ngừng có dị động nên gần đây cố ý ban bố chiếu lệnh, chính thức sắc phong thành chủ.”

Ánh mắt Sư Vũ lướt qua Tức Mặc Vô Bạch rồi lại nhanh chóng thu về.

Chờ lâu như vậy, không ngờ lại đến trong tình cảnh này vào một ngày như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.