Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 30



Chuyển ngữ: Mic

Gia Hi đế chọn thời điểm này chính thức tuyển chọn thành chủ không chỉ bởi vì vụ việc đã trì hoãn quá lâu, mà nguyên nhân chủ yếu là vì gần đây Tây vực không mấy yên ổn.

Vốn trước đây Tức Mặc Vô Bạch thăm viếng mười nước đã giúp ổn định tình hình được một khoảng thời gian, nhưng gần đây Nhược Khương lấy cớ hắn chưa từng dùng thân phận sứ thần đi thăm hỏi để châm ngòi ly gián, phao tin chuyến đi đó của hắn danh không chính ngôn không thuận, thế nên ước định với các quốc gia cũng không thể tính.

Mười nước dần dần dao động, đã có ý định kết minh với Nhược Khương.

Diêm Quân lần này đi sứ cũng là để ổn định các nước, tránh dẫn đến biến động lớn.

Tin tức chỉ truyền tới Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch, câu trả lời không cần nói cũng biết. Vị trí thành chủ rốt cuộc về ai vẫn chưa rõ, nhưng nhất định không chút nghi ngờ chính là một trong hai người.

Đương nhiên, hai đương sự làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, hệt như khi biết được các tin tức khác, vô cùng bình thường.

Diêm Quân dự định ở lại phủ thành chủ tá túc một đêm, sáng sớm hôm sau lên đường xuất quan.

Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch hiển nhiên cũng phải chú ý một chút, sau khi ra khỏi sảnh nghị sự thì các bên cáo từ, biểu hiện rất chi xa cách.

Mọi thứ diễn ra như thường. Đến tối, chính viện phía Nam của Tức Mặc Vô Mạch bỗng nhiều hơn vài cấm quân thị vệ, mà bốn thị vệ cùng tỳ nữ người hầu trước đây Sư Vũ phái đến đều bị điều đi hết, chỉ còn lại một mình Đỗ Tuyền.

Diêm Quân chắp tay sau lưng đi vào phòng, giống như hàng xóm lâu năm ghé thăm: “Tức Mặc đại nhân, trước khi lên đường, giữa đồng liêu chúng ta nói chuyện riêng chút nhé.”

Tức Mặc Vô Bạch vốn đang cầm sách yên lặng đọc, bởi vì động tĩnh này mà bị ngắt quãng giữa chừng. Hắn sớm đã chờ ở bên bàn, mời ông ấy ngồi, lại lệnh cho Đỗ Tuyền dâng trà.

“Diêm đại nhân có gì mời nói thẳng.”

Diêm Quân sờ sờ chùm râu ngắn dưới cằm: “Bệ hạ rất nhớ Tức Mặc đại nhân, hiện giờ vị trí thành chủ sắp công bố nên đặc biệt lệnh cho bổn quan đến nhắc nhở Tức Mặc đại nhân một câu, nếu như kết minh chỉ là kế hoãn binh, vậy lúc này nên làm gì, trong lòng Tức Mặc đại nhân nên có tính toán mới được.”

Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Tại hạ ngu xuẩn, vẫn xin Diêm đại nhân nói rõ.”

Diêm Quân áp lại gần hơn: “Ý của bệ hạ là ngài nên chủ động tranh giành, quang minh chính đại mà giành. Nếu như đã tới thời khắc thế này, có bệ hạ chống lưng thì còn có gì mà phải cố kỵ cơ chứ? Chỉ mất một tấu sớ trình bày lợi hại, để văn võ toàn triều tâm phục khẩu phục, tới lúc đó bệ hạ thuận theo ý nguyện của bách quan, Tức Mặc đại nhân còn sợ không thể thâu tóm Mặc thành?”

“Ý của Diêm đại nhân là…..bảo tại hạ hạch tội Sư Vũ?”

“Tức Mặc đại nhân ngầm hiểu trong lòng là được.” Diêm Quân bưng trà lên hớp một ngụm, khen trà ngon rồi đứng dậy cáo từ.

Tức Mặc Vô Bạch tiễn ông ấy ra cửa, thấy mấy cấm quân thị vệ đứng đó bất động, hoàn toàn không có ý định rời đi thì không khỏi lấy làm lạ hỏi một câu.

Diêm Quân đáp: “Có câu không thể không đề phòng, những người này để lại cho Tức Mặc đại nhân, như vậy cũng có thêm người phối hợp. Đương nhiên bổn quan vẫn hi vọng thời gian này ngài có thể chuyển khỏi phủ thành chủ, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì mà.”

Tức Mặc Vô Bạch định giải thích, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết, dứt khoát tiếp nhận.

“Đúng rồi, còn có câu này xin Tức Mặc đại nhân nhất định phải ghi nhớ trong lòng.” Diêm Quân tựa như sực nhớ ra một chuyện, vẻ mặt lẫn ngữ khí nghiêm trọng vô cùng, kề sát tai hắn thấp giọng nói: “Trước mắt, bệ hạ quan tâm nhất chính là Mặc thành rốt cuộc có dị tâm hay không.Trong việc này Tức Mặc đại nhân tuyệt đối không được qua loa.”

Tức Mặc Vô Bạch đem từng chữ từng chữ của câu này nuốt vào bụng, thấp giọng ừ một tiếng, hàng mi dài che khuất con ngươi, dưới ánh nến giấu đi bóng tối nhàn nhạt.

Bốn thị vệ quỳ trước mặt Sư Vũ, trên mặt nàng là nụ cười lạnh.

Hoàng đế thật sự suy nghĩ chu đáo, vậy mà sợ nàng làm hại Tức Mặc Vô Bạch.

Nàng đứng bên cửa sổ cân nhắc rất lâu, đem toàn bộ suy nghĩ từng chút từng chút rà soát một lượt rồi bỗng cất tiếng gọi Túc Diên, bảo nàng ấy chuẩn bị xe ngựa.

“Thành chủ định đi đâu ạ?” Trước lúc lên đường, Túc Diên hỏi.

“Đi thăm các trấn toàn thành.” Sư Vũ vừa trả lời, vừa gỡ áo choàng trên giá gỗ xuống.

Túc Diên tưởng mình nghe nhầm, nhìn nhìn bên ngoài: “Bây giờ đi sao? Trời đã tối mịt rồi.”

Sư Vũ gật đầu, không chút chần chừ, không đợi nàng ấy đi sắp xếp thì đã vội vàng cất bước ra ngoài.

Hôm sau, Diêm Quân sáng sớm đã rời đi, đương nhiên không gặp nàng.

Trước cửa phủ tiếng ngựa hí vang, mọi người sắp khởi hành nhưng vẫn không thấy Sư Vũ xuất hiện. Tức Mặc Vô Bạch không khỏi gọi quản sự đến hỏi thăm.

Quản sự vẻ mặt áy náy, khom lưng cúi đầu tạ tội với nhị vị đại nhân: “Làm trễ nãi Diêm đại nhân thật sự tội đáng muôn trách, thành chủ….” Nói tới đây, đúng lúc ông ấy chạm phải ánh mắt của Diêm Quân, vội sửa lời: “Quyền thành chủ nghe Diêm đại nhân nhắc tới chuyện Tây vực có dị động, thập phần lo lắng, hôm qua nửa đêm liền đi thăm các thành trấn rồi ạ.”

Diêm Quân ngạc nhiên, cười lắc đầu: “Không sao không sao, Quyền thành chủ cũng là lo nghĩ cho dân chúng mà thôi. Bổn quan còn có việc trong người, vốn cũng không muốn đôi bên đưa tiễn, lên đường thôi.” Nói rồi đi vài bước tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch, thấp giọng hỏi: “Sư Vũ này định giở trò gì?”

Tức Mặc Vô Bạch ngẫm nghĩ: “Triều đình hướng về ta, đương nhiên nàng ấy phải đổi hướng. Mặc thành không như những nơi khác, thành chủ chính là trời, Diêm đại nhân ngàn vạn lần không được xem thường sức mạnh của bách tính.”

Diêm Quân giật mình: “Bổn quan hiểu rồi, Tức Mặc đại nhân xuống tay từ trên, còn nàng ấy thì ra tay từ dưới. Tuyệt diệu, nữ tử như vậy, cũng khó trách Tức Mặc đại nhân hao tốn nhiều thời gian.”

Tức Mặc Vô Bạch đưa tay che môi ho khan một trận, xem ra ai cũng đang chê hắn rề rà.

Sư Vũ cố ý chọn lúc tối để đi, ít nhiều là có ý định qua mắt, vừa hay cũng có thể để triều đình an tâm, bớt nghi thần nghi quỷ cho rằng nàng muốn hại người.

Mặc thành chia làm mười lăm thành trấn, cách Trung nguyên gần nhất là trấn Yến Nguyệt, bởi vì gần hồ Yến Nguyệt nên có tên như vậy, nằm ngay cạnh biên giới với Tây An đô hộ phủ.

Sư Vũ đi suốt đêm mới tới. Quan viên nghe được tin tức tức tốc tới nghênh đón, lúc đó mặt trời vừa ló, chiếu lên mặt họ, người nào người nấy đều kích động đến độ khó thốt nên lời.

Nàng cố ý khua chiêng gióng trống, người người đi qua đều nhận được tin tức, trong nháy mắt tin thành chủ đích thân tuần sát đời sống dân tình đã truyền đi khắp nơi toàn thành.

Tiếp đó Sư Vũ hạ lệnh ở lại Yến Nguyệt trấn mười ngày, lắng nghe tiếng lòng của bách tính, phàm là bách tính có yêu cầu gì, không cần thông qua quan viên bên dưới mà có thể trực tiếp tới cổng công thự thông báo xin gặp.

Ấn tượng của bách tính Yến Nguyệt trấn đối với vị nữ thành chủ này vẫn chỉ dừng lại ở nghe nói, cũng không hiểu nhiều, vì vậy đa phần phản ứng đều bình bình.

Qua ba ngày, có một nông dân bị quan viên chiếm vườn nho ôm tâm trạng không màng bất cứ giá nào đi cáo trạng, vậy mà thật sự gặp được nàng.

Sư Vũ đích thân thăm hỏi tình hình, lệnh cho người tra xét, hôm đó liền bắt quan viên kia, cắt chức tịch thu tài sản.

Có mở đầu này, chúng bách tính ùn ùn kéo đến, nhất thời uy danh của Sư thành chủ liền vang xa bốn phía.

Trời càng lúc càng rét, tốc độ lên đường của đội ngũ cũng không nhanh được, Sư Vũ dứt khoát ở lại Yến Nguyệt trấn thêm vài ngày.

Không ngờ lần này nán lại thế nhưng gặp được khách không mời mà đến.

Các thị vệ mấy ngày liên tiếp đã quen với việc dẫn người đến gặp thành chủ, lần này lại dẫn tới một nữ tử khí thế oai hùng.

Sư Vũ nhìn người đi đến, lập tức từ sau bàn đứng dậy: “Kiều cô nương sao lại tới đây?”

Kể từ sau chuyện của Tức Mặc Vô Bạch lần trước, Kiều Nguyệt Linh đã xem nàng như bạn bè thân thiết, dáng vẻ lạnh lùng băng giá trước mặt người khác khi đối diện với nàng liền trở nên vui vẻ hòa nhã: “Thành chủ hiện đang ở đây làm chủ cho dân chúng, danh tiếng đã truyền khắp thiên hạ, ta cố ý đến chiêm ngưỡng phong thái.”

Sư Vũ lườm nàng ấy: “Ngay cả cô cũng học được cách khua môi múa mép rồi, thế này có gì hay đâu?”

Kiều Nguyệt Linh xấu hổ cười cười: “Thật ra không có việc sẽ không đến đây, hôm nay tới là để chuyển lời thay gia huynh.”

“Hửm?” Trên mặt Sư Vũ là nụ cười dịu dàng, nhưng thực ra vừa nghe tên Kiều Định Dạ thì nàng đã bắt đầu hết sức cảnh giác.

Kiều Nguyệt Linh vẫn không hề nhận ra: “Hiện mọi người đều biết Mặc thành sắp phải chọn thành chủ, gia huynh cảm kích ân đức của thành chủ nên bảo ta đến chuyển lời với cô, có yêu cầu hỗ trợ gì, xin cứ lên tiếng.”

Sư Vũ thụ sủng nhược kinh: “Phần ân tình này của Kiều đại đô hộ quá nặng rồi, ta lấy làm hổ thẹn. Chỉ là như vậy há chẳng phải sẽ khiến ngài ấy và Tức Mặc Vô Bạch đối đầu hay sao?”

Kiều Nguyệt Linh dời mắt: “Đây là ý của gia huynh, lời ta đã chuyển xong, thành chủ tự cân nhắc rồi quyết định là được.”

Nói rồi nàng ấy vẫn chưa có ý định rời đi, ở trong phòng đi lại vài bước, đưa mắt lén nhìn Sư Vũ vài lần, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng lên tiếng: “Không biết Tức Mặc Vô Bạch gần đây thế nào?”

Tâm tư Sư Vũ khẽ động: “Hắn hiện tại được triều đình đặc biệt phái thị vệ bảo hộ, ta cũng lâu rồi không gặp hắn.”

Lâu rồi này chính là mấy ngày. ==

Kiều Nguyệt Linh vốn định nhờ nàng làm trung gian để gặp Tức Mặc Vô Bạch, hiện nghe vậy thì biết không có khả năng. Ngay cả người đường đường là thành chủ tạm thời còn không gặp được thì nàng há có thể gặp ư?

Sư Vũ quan tâm nắm tay nàng ấy bước ra ngoài: “Đừng xụ mặt, đi, ra vườn tản bộ cho khuây khỏa, cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, ta cũng góp ý giúp cô.”

Kiều Nguyệt Linh nhìn nàng: “Vậy ta nói thẳng nhé. Lời đồn liên quan đến cô và Tức Mặc Vô Bạch, ta cũng từng nghe được một chút….”Nói tới đây nàng ấy liền dựng thẳng ngón tay bổ sung: “Ta đương nhiên tin tưởng thành chủ.”

Sư Vũ dịu dàng nói: “Nếu đã tin ta, vậy hà tất gì lại thăm dò cơ chứ?”

Kiều Nguyệt Linh hơi xấu hổ. Dù sao nàng ấy và Tức Mặc Vô Bạch không có bất cứ quan hệ gì, mấy lời này quả thực không nên hỏi, nhưng vẫn muốn an tâm.

Sư Vũ nói: “Muốn chuyển lời hà tất phải nhọc công Kiều cô nương đại giá? Cô đến gặp ta, thật ra là vì Tức Mặc Vô Bạch đúng không?”

Kiều Nguyệt Linh bị nói trúng tâm tư, nhưng vẫn lạnh mặt phủ nhận: “Ta đâu rảnh rỗi như vậy.”

Sư Vũ như cười như không nhìn nàng ấy chằm chằm, cũng không nói gì.

Kiều Nguyệt Linh thật sự chịu không nổi ánh mắt này của nàng, cảm thấy mình cứ như bị lột s@ch, chút tâm tư nho nhỏ gì cũng không giấu được nàng, cắn môi, lập tức chắp tay cáo từ.

Sư Vũ cố ý liên tục giữ người, nhưng nàng ấy chạy càng nhanh hơn, nháy mắt đã mất hút khỏi tầm mắt.

Aizzz, nhiều tâm sự quá, Sư Vũ vẻ mặt đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.