Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 64



Gió cát dần ngưng, mặt trời mùa thu chiếu rọi, sa mạc mênh mông cát vàng, phảng phất như gần ngay trước mắt.

Tức Mặc Vô Bạch đánh lui quân tập kích, nhìn mặt trời, dùng mắt ra hiệu cho binh sĩ phía sau.

Binh sĩ thúc ngựa đi, rất nhanh liền vòng về, ra vẻ như vừa mới tới từ phía Mặc thành, lớn giọng hét lên: “Không hay rồi, Mặc thành bại rồi, Mặc thành bại rồi!”

Quân địch đuổi theo chặn đường nghe thấy tin này thì thế công liền giảm sút, không bao lâu thế nhưng ồ ạt chuyển hướng rút lui.

Tức Mặc Vô Bạc lập tức hạ lệnh: “Mau về thành.”

Chiến cục đẩy vào trong thành, thực sự không ổn. Sư Vũ hạ lệnh cho hậu phương lùi tới trước phủ thành chủ mười dặm, hư hại nhà dân cùng cửa tiệm gần đó đều ít, hai bên là công thự của quan, sau lưng chính là phủ thành chủ, cách chiến trường khá xa, càng thêm an toàn.

Túc Diên theo sát cạnh nàng nhỏ tiếng nói: “Thành chủ, dù sao công thự cũng là trọng địa, sao có thể dễ dàng để bách tính vào đó tránh nạn được ạ.”

Sư Vũ nhỏ giọng khiển trách: “Thành đô sắp giữ không được, còn để ý mấy chuyện này?”

Túc Diên ngập ngừng đáp vâng.

Quan viên Mặc thành cũng đã tập trung lại đây, “bệnh” của thứ sử cuối cùng đã khỏi, ông ta thấp tha thấp thỏm báo cáo với Sư Vũ, có một vài quan viên bị Nhược Khương bắt đi.

Sư Vũ nhíu mày không nói, chiến tranh ngay trước mặt, quan viên cùng bách tính đều như nhau, ai cũng có thể gặp nguy hiểm.

Đường xá vốn dĩ trống trải đông nghẹt bách tính, mặt mày lấm lem, âm thầm rơi lệ, đâu đâu cũng thấy. Sư Vũ phân phó Túc Diên dẫn người đi tới phủ thành chủ chuẩn bị lương thực tiếp ứng, ngẩng lên nhìn phía trước, trên con phố phồn hoa ngày trước tình cảnh hỗn loạn, ngói vỡ tường đổ, cây khô phủ đầy bụi.

Đại quân dàn ngang phía trước, canh giữ nghiêm ngặt, xa xa hai huynh đệ Hoắc thị cùng chúng tướng đang thống lĩnh quân kịch chiến.

Bỗng có ngựa như bay lao tới báo, ngoài cổng thành Đông lại có quân đội đang đến.

Sư Vũ vội nhảy lên ngựa phóng đi, vừa đặt chân lên phố thì nhị vị tướng lĩnh thống lãnh một nghìn quân còn lại đã tới ngay trước mặt, trông thấy nàng liền hành lễ.

Nàng xoay người xuống ngựa, lần lượt tìm kiếm một lượt, cuosi cùng trông thấy Tức Mặc Vô Bạch từ giữa đội ngũ cưỡi ngựa đi tới thì lập tức kéo tay áo hắn: “Sao chàng tới bây giờ mới quay lại? Có phải xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch trắng bệch, lắc đầu, xuống ngựa chân vừa chạm đất thì miệng liền ứa máu.

Sư Vũ giật thót: “Chàng bị thương rồi?”

Hắn xua tay: “Không có gì, vết thương lúc trước bị rách mà thôi.”

“Vết thương bị rách có thể chảy máu miệng?” Sư Vũ dìu hắn, quay đầu hỏi một tướng lĩnh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tướng lĩnh chắp tay đáp: “Bẩm thành chủ, nhân mã của nhị vị Hoắc tiểu tướng quân bị đại quân quấn chân, trì trệ mãi không cách nào tới cứu viện, bọn ta đành phải dẫn ba ngàn người bọc hậu, để họ đi trước. Thiếu khanh đại nhân bị thương, vẫn luôn chống chịu tới bây giờ.”

Sư Vũ lập tức sai người đi gọi đại phu, đỡ Tức Mặc Vô Bạch đi về phía phủ thành chủ: “Hiện tại Hoắc thúc thúc và chàng đều bị trọng thương, tình hình càng trở nên nguy cấp.”

“Sao cơ, Hoắc lão tướng quân cũng bị thương rồi?”

Sư Vũ gật đầu.

Tức Mặc Vô Bạch lau vết máu nơi khóe miệng: “Tập kích Hoắc Thức Địch chính là binh lính của Yên Kỳ cùng Thư Mạt, chẳng trách Nhược Khương lần này binh lực hùng mạnh, bọn chúng liên minh.”

Sư Vũ sầm mặt: “Bọn chúng vô cớ xuất binh, lần này ta sẽ phái người đi thăm hỏi Yên Kỳ cùng Thư Mạt.”

Tức Mặc Vô Bạch đè cánh tay nàng: “Nàng đừng quên hiện giờ Mặc thành không như trước đây, Yên Kỳ Thư Mạt cũng đã biết, vẫn không biết các tiểu quốc khác có tham dự hay không, chuyện lần này hết sức nghiêm trọng, ta thấy vẫn nên mời triều đình ra mặt đi.”

Ánh mắt Sư Vũ thoáng thay đổi, thở dài: “Cũng tốt.”

Đang nói chuyện thì đại phu vội vàng chạy tới, Tức Mặc Vô Bạch được dìu vào trong công thự xử lý vết thương.

Sư Vũ gọi người đi nghe ngóng tình hình chiến sự tiền phương rồi đến bên cạnh Tức Mặc Vô Bạch, mãi tới khi hắn uống thuốc xong mới yên tâm.

Không ngờ thám từ còn chưa tới thì Hoắc Định Tương đã từ chiến trường quay lại, hắn không giống như huynh trưởng tướng mạo tương tự Hoắc lão tướng quân mà diện mạo giống mẫu thân hắn, có phần nho nhã, chỉ là lúc này mặt đầy vết máu, trông khá đáng sợ.

“Thành chủ, chiến sự đã ngừng.”

Sư Vũ kinh ngạc đứng dậy: “Ngừng rồi?”

“Phải.” Hoắc Định Tương cười lạnh một tiếng: “Bọn chúng tấn công lâu trụ không nổi, hiển nhiên là muốn tạm ngưng để sắp xếp.”

Sư Vũ ngoảnh đầu liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch nằm trên tháp vừa thiếp đi, như vậy cũng tốt, đúng lúc có cơ họi vào đô cứu viện.

Hai bên đình chiến, trong thành rốt cuộc trở nên an tĩnh. Quân đội Nhược Khương đóng quân ở cổng thành Tây, trên thực tế đại quân của bọn chúng đã áp sát biên giới, một ngày một đêm cũng chỉ công phá cổng thành này mà thôi.

Sư Vũ ngồi trong công thự nhìn Thứ sử, bảo ông ta dẫn người tức tốc tới Trung Nguyên diện kiến hoàng đế, thỉnh cầu phát binh chi viện. Bởi vì không chắc cục diện đình chiến tạm thời này sẽ duy trì bao lâu, nàng lại phái Cát Bôn đi Ninh Sóc xin binh.

Trước mắt Ninh Sóc đô hộ phủ vẫn chưa tuyển chọn Đại đô hộ, nhưng tướng lĩnh quân đồn trú hẳn phải am hiểu đại cuộc.

Thứ sử đã xuất phát tới Trường An. Cát Bôn tính tình bộc trực, Sư Vũ suy đi nghĩ lại, vẫn nên đổi người khác, phái Hoắc Thức Địch ổn trọng đi Ninh Sóc.

Không ngờ trì hoãn như vậy, thế nhưng lại không ra được cổng thành Đông.

Hoắc Thức Địch dẫn nhân mã theo đường cũ quay lại, vẻ mặt trước giờ luôn trầm ổn đã trở nên căng thẳng, vừa gặp Sư Vũ liền nói: “Thành chủ, e là chúng ta đã bị trúng kế hoãn binh của Nhược Khương, bốn cổng thành đều bị vây rồi.”

Sư Vũ ngồi sau án, trước mặt là thư tố cáo Yên Kỳ, Thư Mạt vừa viết xong, vốn định gửi đi, hiện giờ e là cũng không có khả năng.

“Vậy chỉ có thể hi vọng thứ sử có thể sớm ngày dẫn viện binh tới, hoặc là Đô hộ quân chủ động tới cứu viện.”

Hoắc Thức Địch lắc đầu: “Đô hộ quân mặc dù từng được Thiếu khanh đại nhân tuyển chọn, nhưng vẫn như cũ có một vài kẻ là thuộc hạ cũ của Kiều Định Dạ, nếu từ bên trong gây khó dễ, e là không có hi vọng.”

Sư Vũ im lặng ngồi đó: “Vậy lặng lẽ theo dõi biến động đi.”

Hoắc Kình vẫn như cũ chưa tỉnh lại, nhưng Tức Mặc Vô Bạch đã sắp đỡ hơn, sau khi ngủ một giấc thì khỏe hơn một chút, chỉ là cần phải tịnh dưỡng, tránh cho vết thương cũ mới cùng tái phát.

Sư Vũ không nói với hắn tình hình trước mắt, để hắn ở trong phủ thành chủ an tâm tịnh dưỡng, một mình dẫn người đi tiền phương quan sát một vòng, sau khi quay về thì nét mặt trĩu nặng.

Bốn cổng thành đều bị bao vây, duy chỉ có cổng thành Bắc tiếp giáp với dãy núi là nơi tốt nhất đột phá vòng vây, nhưng đột phá được rồi thì đường xá khó đi, lại dẫn thẳng tới quốc gia Tây vực, cách cổng thành Đông cả dãy núi, căn bản không phải là lối tốt.

Mặc thành vào giữa mùa thu ban đêm giá rét, khách điếm tửu quán lân cận đều tạm thời dùng để tị nạn, nơi nào cũng chật kín người. Lúc này cũng không tính toán tiền bạc gì, thương hộ phàm ai có đồ ăn thức uống đều lấy ra chia sẻ.

Sư Vũ đứng trong phủ thành chủ suy tư, không biết Mặc thành bị bao vây có thể chống đỡ được bao lâu, e là rất nhanh sẽ phải lo tới cái ăn cái uống.

Đúng lúc này, hạ nhân hoảng hốt chạy tới, nói người Nhược Khương lại điều binh tấn công.

Sư Vũ lập tức thay áo ra tiền tuyến.

Vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, con phố đầy gạch vụn vẫn như cũ có bách tính lưu luyến đi xung quanh. Sư Vũ ăn vận nghiêm trang, cùng hai người huynh đệ Hoắc thị thống lĩnh đại quân, đi về phía chiến trường chẳng qua mới yên tĩnh được vài canh giờ.

Bức tường đá cao bằng một người vội vàng dựng lên, cơ hồ đã không chịu được xung lực nào nữa, nhưng dưới ánh trắng vẫn trơ trọi mạnh mẽ đứng đó, tựa như đang châm chọc sự vô năng của đại quân Nhược Khương.

Đại quân Mặc thành xếp hàng phía trước, Sư Vũ cưỡi ngựa đứng sau bức tường, vừa hay có thể xuyên qua bức tường để quan sát, trong mắt phản chiếu ánh đuốc đối phương giương cao, mạng che trên mặt theo gió đêm khẽ bay bay.

Đại quân Nhược Khương tựa như hung thú lặng lẽ không chút tiếng động, chỉ có một tướng lĩnh thúc ngựa đi qua đi lại, bảo quân đội tiến lên.

Đại khái là Sư Vũ lộ mạt nên tiếng chửi rủa của đối phương ngưng lại. Sau đó, có một người từ giữa quân Nhược Khương cưỡi ngựa đi ra, thế nhưng lại ăn mặc kiểu nho sinh Trung nguyên.”

“Đốc quân Nhược Khương Triệu Ngộ, tham kiến Sư thành chủ.”

Sư Vũ híp mắt: “Lần trước lúc cùng Triệu đại nhân đàm phán, ngươi còn là hồng nhân bên cạnh Tả tướng, hiện giờ gặp lại, thế nhưng cũng thành phái chủ chiến rồi.”

Triệu Ngộ cười: “Lời này của Sư thành chủ sai rồi, Nhược Khương không chia phe phái. Hiện Vương tôi nghe lệnh của trời, một ngày nào đó nhất định sẽ áp đảo bốn phương, nếu Sư thành chủ sáng suốt, nên lập tức xuất thành đầu hàng. Vương tôi nhân hậu, cam đoan để Mặc thành vĩnh viễn tự hủ, không hề can thiệp.”

Sư Vũ cẩn thận ngẫm lại ý tứ của hắn, chợt bật cười: “Xem ra, Nhược Khương Vương cũng có ý định thống nhất Tây vực, không biết Yên Kỳ và Thư Mạt liên minh cùng các người liệu có biết tin này? Mặc thành có thể tự chủ đúng là đủ sức hấp dẫn, chỉ là nếu phải quy thuận Nhược Khương, tóm lại cảm thấy không quen cho lắm đâu.”

Cách nhau không xa, nhưng đêm tối thăm thẳm, không thấy rõ sắc mặt Triệu Ngộ. Hắn ngừng một lúc rồi mới tiếp lời: “Hiện tại Mặc thành đã là ba ba trong rọ, thành chủ hà tất phải khổ sở vùng vẫy như vậy? Chi bằng lựa chọn cành tốt mà đậu. Dự quốc lắm kẻ giống như Tức Mặc Vô Bạch, Kiều Định Dạ, ai ai cũng có mưu đồ với Mặc thành, lẽ nào thành chủ cam tâm tình nguyện lưu lại Dự quốc?”

Sư Vũ cười lạnh: “Triệu đại nhân không cần lãng phí công phu miệng lưỡi nữa, các người lén tập kích Mặc thành, vô cớ xuất binh, bỏ mặc lòng người, định dùng đạo lý nhạt nhẽo đó hiệp trợ!”

Triệu Ngộ bỗng cười lớn: “Chúng ta không phải vô cớ xuất binh, hôm nay đại quân tới đây, chính là muốn đòi lại công đạo cho Hữu tướng nước ta!”

Sư Vũ nhíu mày: “Công đạo?”

Triệu Ngộ chắp tay: “Vương tôi biết Tức Mặc Vô Bạch đang ở trong thành, hắn từng lập mưu sát hại hữu tướng Tề Chú nước ta, vẫn mong Sư thành chủ giao người ra đây, bằng không đại quân nước ta nhất định giày xéo Mặc thành, huyết tẩy phủ thành chủ!”

Tướng sĩ Mặc thành kinh ngạc, không ngờ cái chết của Tề Chú lúc trước lại bị xuyên tác lợi dụng như vậy.

Môi Sư Vũ mím chặt, rất lâu mới nói: “Các ngươi liên tục nói đòi người, nhưng hành động đánh lén này chính là xuất binh hợp tình hợp lý?”

Triệu Ngộ thoáng hất cằm, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Để biểu đạt thành ý, quân ta trú đóng ở đây cho tới khi mặt trời lặn ngày mai. Nếu sư thành chủ tới lúc đó vẫn không chịu giao người, đừng trách chúng ta động thủ.”

“Vậy các ngươi cứ thong thả đợi đi.” Sư Vũ quay ngựa, phóng về phủ thành chủ.

Vừa xuống ngựa đã trông thấy Tức Mặc Vô Bạch đứng ở cổng phủ, áo trong mỏng manh, ngoại sam chỉ khoác lỏng lẻo trên bờ vai, thoạt nhìn y quan không chỉnh tề, nhưng lại có nét thoải mái tự tại.

Sư Vũ đứng trước cổng, cách mấy bước chân đối diện với hắn, nhất thời không biết nên nói gì.

“Được rồi, ta biết cả rồi. Nhược Khương cũng quá chi không biết xấu hổ, cho ta đội cái mũ cao ngất này, ta thật sự có thể diện mà.” Tức  Mặc Vô Bạch tựa cửa mỉm cười nhẹ nhàng, cười đến độ bả vai khẽ run lên.

Nhưng Sư Vũ lại nghiêm mặt, đang định đi vào thì sau lưng bỗng có hai quan viên chạy tới.

“Thành chủ, phải làm thế nào cho phải, rốt cuộc có giao người hay không?” Dứt lời mới để ý thấy Tức Mặc Vô Bạch đứng đó, không khỏi ngượng ngùng.

Sư Vũ khẽ xoay mặt, hướng về phía hai quan viên kia sâu kín quét mắt một cái, hai người họ lập tức cúi đầu cụp mắt, không dám nhiều lời nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.