Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 67



Tịch dương không biết sự việc nhân gian vẫn chiếu rọi, trên sa mạc phía xa phía trước cổng thành Đông Mặc thành, dưới sắc vàng vụn vỡ của ánh chiều tà lấm tấm màu xanh đen nặng nề.

Liên quân Yên Kỳ và Thư Mạt vừa mới tháo chạy, chỉ để một mảnh hoang tàn, cùng với thi thể binh sĩ đầy đất, vẫn luôn chồng chất ngay trước cổng thành bị công phá mạnh mẽ.

Thiết kỵ rầm rập gào thét băng qua, bước lên phố lớn, âm thanh vang vọng tứ phương. Hai mươi vạn trú quân đô hộ phủ Ninh Sóc dốc sức chạy tới, hậu phương là xa liễn sáu ngựa của Thiên tử, lọng vàng che phủ, uy phong hiển hách.

Sư Vũ và quan viên Mặc thành sớm đã lặng lẽ ở bên đường cúi đầu chờ đợi, hoàng đế từ trong xe nhoài người ra, khôi giáp uy nghiêm, không chờ mọi người bẩm báo thì đã hạ lệnh cho xa giá tiếp tục tiến về phía trước.

Sư Vũ ngước lên nhanh chóng quét mắt nhìn sau lưng hắn, vẫn như cũ không thấy Tức Mặc Vô Bạch, trong lòng lo âu, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, siết chặt lòng bàn tay, lên ngựa đi theo xa giá hoàng đế.

Tin tức hoàng đế Dự quốc ngự giá thân chinh sớm đã truyền tới tiền tuyến, Đan Ân hoảng hốt, dù sao cũng không ngờ Mặc thành vậy mà lại được xem trọng đến thế, huống chi hoàng đế còn tới nhanh như vậy! Kế hoạch ban đầu tốc chiến tốc thắng chiếm được Mặc hành là để trao đổi điều kiện với Trung nguyên, trải đường cho việc Nhược Khương vương thống nhất Tây vực, thế này sẽ khó giải quyết.

Đan Ân sứt đầu mẻ trán, nhưng lúc này ông ta thân ở chiến trường, căn bản không có thời gian rảnh rỗi, huống chi hiện tại sĩ khí tướng sĩ Mặc thành lên cao, muốn lui cũng lui không được.

Xa liễn của hoàng đế từ từ dừng lại, Gia Hi đế đứng trên xe, tay nâng bảo kiếm, húng hắng giọng, cất tiếng nói: “Quân sĩ Nhược Khương nghe đây, lệnh cho các ngươi lập tức ngưng chiến đầu hàng, bằng không, Trẫm nhất định truy cứu đến cùng!”

Đan Ân mặt đầy vết máu, âm thanh thô ráp hô to: “Truy cứu đến cùng thì sao chứ? Nhược Khương còn có thể sợ các ngươi chắc!”

Gia Hi đế bên này thế nhưng lại ngưng một lúc, tựa như đang cân nhắc câu chữ, sau đó lại nói: “Thái. Tổ xem Nhược Khương như quốc gia huynh đệ, hai nước kết minh, không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng hiện tại Nhược Khương giẫm lên cương thổ ta, sỉ nhục quốc dân ta, cướp bóc tài phú ta, vô cớ xuất binh. Trẫm hôm nay tuyên thệ, nhất định khiến Nhược Khương vĩnh viễn không còn chỗ đặt chân ở Tây vực!”

Lời này thực sự khiến người ta hả giận, ngay cả người ngứa mắt triều đình như Cát Bôn cũng liên tục tỏ ý vui mừng, giành tiến lên trước giết địch, lao thẳng về phía Đan Ân. Đại quân Mặc thành đồng thanh hô hào, xông lên trước chém giết, khí thế ngùn ngụt.

Gia Hi đế bỗng rút kiếm chỉ về phía địch, hai mươi vạn viện quân liền xông tới, sĩ khí Mặc thành càng thêm cao, ngay cả Kiều Nguyệt Linh cũng nhịn không được gia nhập vào chiến trường.

Đan Ân cùng vài vị tướng lĩnh trước sau thọ địch, bị thương khắp nơi, mà Triệu Ngộc người vẫn luôn rêu rao ầm ĩ nhất thấy tình thế không ổn thì đã nhân lúc loạn lạc lặng lẽ chạy trốn…

Đường phố đã từng phồn hoa bị máu tươi gột rửa, nơi nên chất hàng hóa quý giá trải đầy thi thể, tiếng ca vang lên trước quán rượu chính là tiếng kêu rên lúc hấp hối….

Trái tim Sư Vũ tựa như ở đây, lại tựa như ở chốn xa xôi, mơ mơ hồ hồ không biết là đang nghĩ gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn song phương đang chém giết lẫn nhau trước mặt.

Khoái mã bất chợt xông tới, chặt đứt suy nghĩ của nàng.

Binh sĩ thủ thành cổng phía Nam tới báo, viện binh đã đuổi được quân địch, giành lại được cổng thành Nam.

Sư Vũ thầm an tâm hơn không ít, uy hiếp ở cổng thành Bắc nhỏ nhất, lấy lại được cổng thành Đông và cổng thành Nam, căn bản đã nắm được thế bao vây quân Nhược Khương.

Đan Ân ở giữa chiến trường dần dần khó mà chống đỡ, cổng thành Tây sau lưng ông ta lúc này thế nhưng lại cát bụi cuồn cuộn.

Âm thanh gót sắt rầm rầm truyền tới như sấm, lao thẳng tới sau lưng quân Nhược Khương, nhưng không phải viện quân Trung nguyên mà là binh sĩ Tây vực hồ phục loan đao.

Sư Vũ kinh ngạc nhìn Gia Hi đế, nhưng hắn lại cụp mắt nhìn mũi giày, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng sửng sốt, bất chợt hiểu ra, lập tức kéo tay áo hắn: “Hình tiên sinh?”

“Gia Hi đế” mở to mắt, nhìn nàng rồi lại khép mắt: “Chờ bọn họ giết xong cô lại gọi ta.”

“…………..Xa liễn này của hoàng đế cũng thật chân thực, suýt nữa lừa được cả ta.”

Hình Việt cuối cùng mở mắt, nhìn trái ngó phải, nhân lúc không có ai sát lại gần nói: “Lần này là thật đó! Ta là phụng lệnh đóng giả! Bằng không sao có thể có xa liễn của đế vương chứ?”

Sư Vũ lập tức nhớ lại: “Là chủ ý của Tức Mặc Vô Bạch? Chàng ấy đâu?”

Hình Việt duỗi tay chỉ về phía chiến trường.

Thế gọng kìm trước sau khiến quân Nhược Khương hoảng loạn vô cùng, trong chốc lát quân lính tan rã.

Đan Ân đã chết trong trận chiến, các tướng lĩnh còn lại người thì tử trận, người thì đầu hàng, đại thế Nhược Khương đã mất.

Ánh mắt Sư Vũ quét qua quét lại, trong lòng gấp gáp, từ đầu chí cuối vẫn không trông thấy Tức Mặc Vô Bạch.

Tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ một cái, nàng chậm rãi thu lại ánh mắt, ngoảnh đầu lại, trông thấy Tức mặc Vô Bạch nhung trang chỉnh tề đứng ngay trước mặt.

Cảm xúc thay đổi rất nhanh, không lời nào có thể biểu đạt, Sư Vũ xoay người xuống ngựa, đột ngột chạy lên ôm lấy hắn.

Tức Mặc Vô Bạch ôm lấy eo nàng, siết nàng vào lòng càng chặt hơn.

Nhiều ngày như vậy mới quay lại, còn cho rằng Mặc thành sớm đã trụ không được, thậm chí đã có dự tính xấu nhất, nhưng thời khắc này nàng tề chỉnh ở ngay trước mặt, sao có thể không cảm động.

Chiến trường đầy tiếng hoan hô, Sư Vũ rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thoát khỏi vòng tay hắn, nhìn xung quanh, may mà không ai chú ý.

“Ta còn tưởng chàng đã xảy ra chuyện.”

Tức Mặc Vô Bạch thấp giọng: “Nàng vẫn đang chờ ta, sao ta có thể gặp chuyện được chứ?”

Lời định nói kia của Sư Vũ rốt cuộc từ bỏ.

Có câu phi lễ chớ nhìn. Hình Việt ở ngay cạnh, nhưng vẫn tránh đi tới tận bây giờ, hiện thấy hai người không còn ôm ôm ấp ấp nữa thì vội từ trên xe bước xuống.

“Thiếu khanh đại nhân, chuyện của ta đã xong hết rồi, liệu có thể đi được chưa?”

Tức Mặc Vô Bạch cười tủm tỉm nói: “Đừng đi vội, trước tiên đánh đuổi liên quân Nhược Khương, còn phải kéo cả quân địch của Nhược Khương tới, chuyện của ngươi vẫn chưa xong đâu.”

“…………”

Chúng tướng sĩ đúng lúc quay lại, Hình Việt mặt mày sầu khổ, nhưng lúc ngẩng lên đã lập ức bày ra uy thế, biểu dương mọi người, lời lẽ khích lệ.

Sư Vũ nhân cơ hội kéo Tức Mặc Vô Bạch qua một bên, hỏi hắn tình hình mấy ngày qua.

Tức Mặc Vô Bạch tỉnh lược rất nhiều nguy hiểm, chỉ đơn giản nói rằng hắn đi Ninh Sóc xin viện binh quả thực gặp cản trở, nhưng phần lớn vẫn coi trọng đại cuộc, chỉ là hắn đã từ quan, không điều động được ai.

Nói cũng khéo, Tức Mặc Vô Bạch hôm đó đúng lúc gặp được Hình Việt đang ở gần đó nghe ngóng tin tức Mặc thành, liền viết mật thư gửi Gia Hi đế, thỉnh cầu để Hình việt đông giả hoàng đế ngự giá thân chinh.

So với tốc độ thư hàm tám trăm dặm, viện binh của Thứ sử vẫn còn đang rề rà trên đường, Gia Hi đế liền đồng ý kế sách này của hắn. Xa liễn ngự dụng kia cũng không phải mới, mà là ngày trước Thái. Tổ ngự giá thân chinh đã để lại ở Ngọc Môn, vừa hay phát huy tác dụng.

Có “hoàng đế” ra mặt, nào còn có ngăn trở gì nữa, đại quân đô hộ phủ lập tức tập kết xong. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch ngay trong đêm đi về phía Tây vực, dự định phá hủy liên minh của Nhược Khương với các nước.

Ai ngờ thăm viếng vài tiểu quốc mới biết Nhược Khương đầu voi đuôi chuột, cũng chỉ có Yên Kỳ và Thư Mạt ủng hộ mà thôi.

Tức Mặc Vô Bạch nương vào việc Nhược Khương có ý định thống nhất Tây vực để chia rẽ các quốc gia, trong đó Y Nại quốc thân Hán nhất bị thuyết phục, xuất kỵ binh chi viện, cứ thế phần thắng tăng lên, hắn mới cùng Hình Việt hẹn thời gian, đồng thời gấp rút chi viện Mặc thành.

Nói tới đây, hắn thở phào: “Ta không ngờ nàng gắng trụ được lâu như vậy.”

Sư Vũ cười, thực ra ngay cả chính bản thân nàng cũng không ngờ được.

Đang trò chuyện thì Kiều Nguyệt Linh thúc ngựa qua, lộ diện trong đám đông.

Tức Mặc Vô Bạch vừa liếc mắt đã thấy, có phần ngạc nhiên: “Kiều cô nương cũng đến rồi?”

Kiều Nguyệt Linh đứng phía sau, cũng chưa hành lễ với hoàng đế, người đầy vết máu, chỉ có gương mặt cũng coi như sạch sẽ. Nàng nhìn Tức Mặc Vô Bạch, khẽ gật đầu rồi liền thu lại ánh mắt, thậm chí không hề tiến lên trước một bước.

Mặc dù đã kề vai chiến đấu nhiều ngày cùng tướng sĩ Mặc thành, nhưng người biết thân phận nàng đều không nguyện thân thiết với nàng, mặc dù nàng ở trong đám đông nhưng tựa như lại lạc lõng bên ngoài hồng trần.

Hình Việt hãy còn đang dùng giọng điệu của Gia Hi đế hùng hồn khích lệ mọi người, Tức Mặc Vô Bạch bỗng tiến lên chắp tay nói: “Bệ hạ, trước mắt liệu có nên bắt giữ hàng binh Nhược Khương, khao thưởng quân tiếp viện?”

Hình Việt thở phào, thầm nghĩ tên ranh này cuối cùng đã tới dạy ta làm việc, nét mặt nghiêm trang gật đầu: “Ừm….Ái khanh nói rất đúng, cứ làm thế đi.”

Tức Mặc Vô Bạch lại nói: “Bệ hạ, Kiều cô nương trận chiến này anh dũng giết địch, vì quốc tận trung, liệu có thể lấy công đền tội không?”

Kiều Nguyệt Linh không khỏi  nhìn hắn một cái.

Hình Việt nhận được ánh mắt của Tức Mặc Vô Bạch, giả vờ trầm tư, một lúc sau mới nói: “Ừm, nói cũng có lý, Kiều cô nương có công hộ quốc, Trẫm xá cô vô tội.”

Kiều Nguyệt Linh nào biết hắn là giả trang, có chút hoảng hốt, một lúc sau mới dập đầu tạ ân.

Luận công ban thưởng trước giờ đều phải chờ sau khi khải hoàn quay về triều đình chiếu theo quy tắc mà định, nào có vừa đánh trận xong liền bắt đầu tranh công?

Người có mặt đa phần đều không hiểu, nhưng lòng Sư Vũ rõ như gương, dù sao lần này Hình Việt phụng lệnh giả mạo, Gia Hi đế tóm lại không thể trách tội được hắn, hiện lời đã nói ra, chờ khi về đô, Gia Hi đế cũng không nhận không được.

Lúc màn đêm buông xuống, quân địch ngoài cổng thành Bắc rút lui, đến lúc này Mặc thành đã lấy lại được bình yên.

Thế nhưng chiến sự tổn thất nghiêm trọng, hơn nửa Mặc thành đã thành phế tích.

Hình Việt đi cùng Tức Mặc Vô Bạch dừng chân ở phủ thành chủ, dọc đường hãy còn cảm khái không ngừng, thực sự là thốt ra từ tâm.

Nhớ lại lần trước lúc hắn rời đi, Mặc thành hãy còn phồn hoa đông đúc, nhưng hiện tại trở thành như vậy, sao có thể không khiến người ta thổn thức?

Sư Vũ hoàn toàn không dám lơ là, lệnh cho người cố thủ cổng thành, quét dọn chiến trường, sắp xếp cho bách tính.

Lúc quay về phủ thành chủ, dọc đường còn đặc biệt đi đón Hoắc Kình, ông ấy từ sau ngày hôm đó vẫn luôn ngủ mê không tỉnh, ngay cả động tĩnh trận quyết chiến hôm nay lớn như vậy cũng không thể khiến ông ấy bị kinh động.

Sư Vũ cúi người nói bên tai ông: “Hoắc thúc thúc, Mặc thành bình yên rồi.”

Hoặc Kình tựa như nghe thấy, sắc mặt an ổn.

Mặc dù đã thắng, nhưng chúng bách tính không reo hò nhảy múa, trong phủ thành chủ cũng không tổ chức yến tiệc.

Chúng bách tính không màng màn đêm buông xuống, dọn dẹp tàn cuộc trong đống đổ nát, nóng lòng khôi phục lại sinh kế. Chúng tướng sĩ vẫn như cũ không dám lơi lỏng, tu sửa lại tường thành cổng thành.

Trên tường thành, trên phố xá, trong gió lạnh căm căm, rất đông tướng sĩ cùng quân hậu cần, mơ màng chợp mắt rồi lại tiếp tục nghiêm mật canh phòng. Ngay cả Hoắc Thức Địch và Hoắc Tương Định cũng chưa từng về phủ, thậm chí không có thời gian thăm hỏi cha già.

Viện quân của Y Nại quốc thực sự đủ trượng nghĩa, đợi tới khi cổng thành Tây tu sửa xong hơn một nửa mới rút đi, rất có phong phạm “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh*”.

Hiệp khách hành (Lý Bạch). Tuy nhiên trong bài của Lý Bạch là thâm tàng thân dữ dành

Làm xong việc phất áo ra đi,

Ẩn kín công trạng cùng danh tiếng

Sư Vũ quay lại giai phòng đã nhiều ngày không về, lau rửa tay chân mặt mũi rồi dùng cơm, tựa như tới lúc này mới cảm thấy mệt rã rời, ngồi bên bàn, một tay chống trán, vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Lúc có ý thức, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, eo bị một cánh tay siết chặt, đầu tựa vào lồng ngực ấm áp.

Nàng mở mắt, vai khoác áo choàng, Tức Mặc Vô Bạch ôm nàng ngồi trước bàn, trong tay cầm một phần văn thư đang xem hết sức chăm chú, đường nét nửa gương mặt đường viền nét bởi ánh nến mờ mờ.

Sư Vũ duỗi tay, ôm mặt hắn quay về phía mình, hôn lên môi hắn.

Động tác này quá mức tự nhiên, thế nên Tức Mặc Vô Bạch nghệch ra một lúc mới lấy lại tỉnh táo: “Sao hôm nay lại tốt vậy?”

Sư Vũ thoải mái đón nhận ý cười trong mắt hắn: “Sống sót sau chiến tranh, ta đây là đang luyến tiếc người trước mặt.”

“Ừm….Nói rất có lý.” Tức Mặc Vô Bạch lập tức đặt thư hàm trong tay xuống, ôm lấy eo nàng, đi vào phòng trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.