Tuyết lớn rơi ồ ạt mấy ngày mới ngừng, sau đó thời tiết rất tốt. Vầng dương ấm áp chiếu rọi, tuyết đọng dày trên đường cũng tan hơn phân nửa, ngoại ô bên ngoài thành lộ ra lốm đốm điểm đen từ trong lớp tuyết trắng bạc.
Kiều Nguyệt Linh trong bộ trang phục gọn gàng thúc ngựa ra khỏi cổng thành, vai khoác hành trang. Đang đúng lúc người đến người đi, cũng không ai chú ý nàng.
Hoắc Định Tương dẫn người tuần tra cổng thành, quét mắt qua đám đông xuất thành, vừa liếc mắt đã nhận ra nàng ấy, thúc ngựa qua: “Kiều cô nương định đi đâu?”
Kiều Nguyệt Linh siết cương ngựa, dừng lại: “Là Hoắc tướng quân à, ta về quê mà thôi, sao vậy, muốn tra xét ư?”
Hoắc Định Tương thấy nét mặt nàng ấy lạnh lùng, giọng điệu lại vô cùng khách sáo, không khỏi ngượng ngùng: “Đương nhiên không phải, sao cô lại đột nhiên muốn quay về quê vậy?”
“Muốn về thì về thôi.” Kiều Nguyệt Linh chắp tay với hắn, tiếp tục tiến về trước.
Hoắc Định Tương gọi nàng ấy: “Thành chủ vẫn chưa quay lại, cô định không từ mà biệt ư?”
Giọng nói Kiều Nguyệt Linh càng lạnh hơn: “Ta cũng không phải thuộc hạ của thành chủ các người, về quê còn phải thỉnh ý nàng ấy sao?”
Sắc mặt Hoắc Định Tương hơi sượng, thầm nói cô nương này thật sự khó giao hảo, nói gì cũng mang theo ý châm chích, phẩy phẩy tay nói: “Cũng được, vậy Kiều cô nương bảo trọng, chờ khi cô quay lại Mặc thành lại nói.”
Kiều Nguyệt Linh lắc đầu: “Ta quay về quê định cư, sẽ không tới Mặc thành nữa.”
Kiều Định Tương sửng sốt, nhưng nàng ấy đã vung thả cương thúc ngựa, ra khỏi cổng thành, trong mắt chỉ còn lại vụn tuyết tung bay dưới móng ngựa.
Kiều Nguyệt Linh ở Mặc thành gần như chỉ tiếp xúc với thành chủ, điểm này mọi người đều biết rõ, bên cạnh liền có người hỏi: “Tướng quân, có cần gửi tin cho thành chủ không?”
Hoắc Định Tương lấy lại tinh thần: “Ngươi biết thành chủ đi đâu sao?”
“Ờm…….Hình như nói là tới Nhuận Châu quê nhà của Tức Mặc đại đô hộ.”
“Ai lại nói bọn nó ở Nhuận Châu, lão phu nhổ vào mặt bọn họ!” Lão tộc trưởng tộc Tức Mặc cầm quải trượng, gõ rầm rập xuống đất.
Cũng không biết kẻ nào đầu têu, nói Tức Mặc Vô Bạch đưa Sư Vũ tới Nhuận Châu gặp người nhà là họ, còn đang ở đây cử hành hôn sự.
Lão tộc trưởng thực sự tức muốn nổ phổi, trước đây mặc dù có nghe phong phanh, nhưng ông đều cho là tin đồn. Tức Mặc Vô Bạch dù gì cũng là Thái thường thiếu khanh chưởng quản lễ nhạc giáo hóa, há có thể coi nhẹ luân thường cưới cô cô trên danh nghĩa của mình, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười rụng răng à?
Nhưng vạn vạn lần không ngờ, thằng nhóc đó cưới thật!
Lẽ nào thiên hạ này không còn cô nương tốt nào khác? Càng nghĩ càng tức mà! Ông cụ lại sai người viết một phong thư, gửi tới Mặc thành, đem mấy lời mắng chửi Tức Mặc Vô Bạch mấy ngày qua viết hết vào thư, suýt nữa là đoạn tuyệt quan hệ giữa hắn với nhà chính.
Các tiểu trấn xung quanh Mặc thành bởi vì trước đây bị Nhược Khương giày xéo, gần đây mới khôi phục kế sinh nhai. Trấn ở phía Tây bởi vì cách con đường tơ lụa khá xa, khách tha hương lui tới cũng ít, cả thị trấn chỉ có duy nhất một khách điếm, lúc trời lạnh cũng chỉ có sảnh đường mới đột một chậu than, chẳng có gì khác so với gia đình bình thường.
Khách trong khách điếm thường ngày khá vắng, mọi gười đều đã quen chịu lạnh, không ngờ hai ngày nay vậy mà lại có một đoàn mười người tới trọ, nam nữ chủ nhân trông rất có khí phách phong độ, cũng không biết là quan gia hay la thương nhân. Hai người này cũng không cần hầu bàn hầu hạ, mọi chuyện đều do một nam một nữ tùy tùng xử lý.
Hầu bàn vì vậy chỉ có thể rảnh rỗi tám trên trời dưới biển với chưởng quầy.
Thời tiết chuyển tốt, tuyết đọn trên đường sớm đã tan gần hết, nhưng khách khưa vẫn như cũ chỉ có mấy người.
Hầu bàn làm xong bữa sáng, lại rảnh rỗi không có việc, tựa vào quầy cùng chưởng quầy tám chuyện về việc thành chủ thành thân, lúc thì đoán hai người đi đâu, lúc lại đoán hai người rốt cuộc vì sao lại rời đi.
Hầu bàn nói: “Người Trung nguyên không phải đều bảo mời mai mối, lệnh cha mẹ gì gì ư, tám phần là bởi vì để Tức Mặc đại nhân ăn nói với trưởng bối, cho nên mới rời Mặc thành.”
Chưởng quầy lắc đầu: “Hoàng đế bệ hạ tứ hôn, còn cần ăn nói với trưởng bối gì chứ hả? Nhất định là vì cả hai tự thấy xấu hổ vì thân phận của mình, không muốn quá nổi trội.”
“Sao có thể chứ, hai người họ trước đây đã dám thành thân ngay trước mặt bách tính toàn thành, còn sợ nổi trội gì nữa?”
Đang nói thì tùy tùng của khách tới bưng bữa sáng, hắn dừng trước quầy, ý tứ sâu xa nói: “Mấy người đoán sai rồi, theo ta thấy, bởi vì bọn họ tiết kiệm tiền.”
“……………” Chưởng quầy lẫn hầu bàn đều mặt mày ngơ ngác.
Sư Vũ cùng Tức Mặc Vô Bạch quay lại Mặc thành, thực ra trước sau cũng chỉ có nửa tháng.
Chúng bách tính theo đó suy đoán nơi hai người họ đi đại khái cũng gần, đoán tới đoán lui, vui vẻ chết được.
Thời tiết giá rét, gió lạnh quét qua phố lớn Mặc thành, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, màn xe lay động theo gió, tình hình bên trong xe lúc ẩn lúc hiện – Tức Mặc Vô Bạch khoác áo choàng trên người cho Sư Vũ, một tay nắm tay nàng, một tay ôm vai nàng, hai người rì rầm thủ thỉ, bên cạnh không có ai khác.
Chúng bách tính không khỏi cảm khái: Tân hôn vui vẻ, còn thực sự ân ái.
Các quan viên nghe nói hai người ra ngoài thành hôn xong đã quay lại, chiều hôm đó liền tập trung ở sảnh nghị sự chúc mừng.
Sư Vũ cùng Tức Mặc Vô Bạch tới nơi, bị các quan viên xugs lại hỏi chuyện hôn sự tổ chức ở đâu, cử hành thế nào, mọi người đối đáp lưu loát, ngay cả hỉ phục dùng chất liệu gì, đính mấy hạt châu cũng bàn xong rồi.
Nhưng Túc Diên và Đỗ Tuyền đứng canh bên cạnh nghe mà chẳng có bất cứ cảm xúc gì. Sau trận chiến, Mặc thành tổn hại nặng nề, Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch ngay cả đồ nhà mình cũng góp vào không ít, lấy đâu ra tiền để cử hành?
Trên thực tế căn bản không có hôn lễ gì, bọn họ đi chuyến này, chính là để tuyên bố đã thành thân mà thôi.
Chẳng qua bản thân Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch đều không hề để tâm, sau khi hồi phủ tâm trạng rất tốt. Nhất là Sư Vũ, sau chuyến đi này, người cũng mướt mát thêm vài phần.
Thời tiết kiểu này, ra ngoài một chuyến đương nhiên thập phần mệt mỏi, đêm đó Sư Vũ dùng bữa tối xong không bao lâu thì liền rửa mặt đi nghỉ.
Tức Mặc Vô Bạch cầm thư hàm bước vào phòng, ngồi xuống mép giường, để nàng kê đầu lên gối, một tay thuận thế xoa bóp bờ vai nàng.
“Thư của bệ hạ thì còn có thể có gì, không phải Ninh Sóc thì chính là Mặc thành.”
Tức Mặc Vô Bạch cúi đầu sát lại, vành tai và tóc mai chạm nhau, thấp giọng: “Bệ hạ tặng bạc cho Mặc thành, xem nàng bố trí như thế nào. Nếu dùng tốt, khôi phục Mặc thành lại như xưa cũng không phải lời nói suông.”
Sư Vũ mừng rỡ ngồi dậy: “Thật ư?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.
Sư Vũ lập tức đứng dậy, ngồi trước án trải giấy mài mực, viết xuống toàn bộ sắp xếp của Mặc thành.
Tức Mặc Vô Bạch không khỏi nhíu mày, đi qua nhìn chòng chọc nàng một lúc, mãi tới khi nàng gác bút trầm tư thì mới húng hắng giọng nói: “Bệ hạ chịu ban thưởng, ta chính là người có công lớn, thành chủ không có bày tỏ gì?”
Sư Vũ mỉm cười nhướn mắt: “Vậy chàng muốn ta bày tỏ thế nào?”
“Đương nhiên là lấy thân đền đáp.” Tức Mặc Vô Bạch ôm lấy nàng, đặt nàng về lại giường rồi liền đè lên.
Sư Vũ cười khanh khác, kéo cổ hắn, kề bên tai hắn dịu dàng nỉ non, sau đó chủ động ấn môi lên môi mũi hắn.
Tức Mặc Vô Bạch tâm tình vui sướng, cắn cánh môi nàng, cố ý trêu ghẹo nàng. Đôi bên quấn quýt, hô hấp dần trở nên hổn hển, tiếng gió rét vù vù bên ngoài cũng không nghe rõ…
Chưa được mấy ngày, Tức Mặc Vô Bạch liền tức tốc đi Ninh Sóc. Việc của Đô hộ phủ vẫn cần hắn xử lý, không thể ngày nào cũng ở phủ thành chủ.
Nhưng hắn thường xuyên ra ngoài không được mấy hôm thì sẽ nhanh chóng quay về Mặc thành, nếu hôm nào thời tiết tốt, nửa đêm cũng có thể đột nhiên xuất hiện trước cửa phủ thành chủ.
Sư Vũ đối với việc này thấy mãi thành quen, gần đây bận rộn chấn hưng Mặc thành, gần như chưa từng chủ động đi Đô hộ phủ Ninh Sóc gặp hắn, mãi tới khi được Túc Diên nhắc nhở, mới cảm thấy mình thật sự thiếu sót.
Mùa xuân Gia Hi năm thứ mười một lặng lẽ tới, hoa cỏ trong đô hộ phủ Ninh Sóc đua nở.
Sư Vũ ra roi thúc ngựa tới Ninh Sóc, lúc bước vào cổng lớn Đô hộ phủ, vầng dương hãy còn chưa hé lộ. Nàng vừa đưa cương ngựa cho tùy tùng vừa căn dặn người hầu không cần bẩm báo, muốn tự mình tới hậu viên tìm Tức Mặc Vô Bạch.
Đại quản gia Đỗ Tuyền nhận được tin, vội vàng tới nghênh đón, đối với việc nàng đột ngột viếng thăm rất chi kích động, vội dẫn đường cho nàng, nói Tức Mặc Vô bạch đang ở từ đường.
Sư Vũ hơi ngạc nhiên, đang yên đang lành ở từ đường làm gì nhỉ?
Nàng khẽ tay khẽ chân đi tới bên ngoài cửa từ đường, thò đầu vào nhìn, thì ra Tức Mặc Vô Bạch đang ở từ đường thờ phụng bài vị phụ mẫu, hiện đang quỳ dưới đất rì rà rì rầm. Giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí còn nhắc tới chuyện hôn sự với nàng.
Sư Vũ nhớ lại Tức Mặc Vô Bạch từng nói, hình như hôm nay là ngày giỗ phụ thân hắn.
Nàng thoáng do dự, cất bước đi vào, quỳ xuống cạnh hắn.
Tức Mặc Vô Bạch kinh ngạc, theo phản xạ nhìn ra cửa rồi lại nhìn nàng: “Nàng tới đây khi nào?”
Sư Vũ cười: “Vừa tới.” Nàng nhìn bài vị bên trên, “Hiện giờ trong lòng chàng có còn thù hận?”
Tức Mặc Vô Bạch bật cười: “Mặc thành của hiện tại đã là Mặc thành của nàng.”
Cảm xúc Sư Vũ khẽ thay đổi, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối hắn, siết chặt.
Giữa mùa xuân, biên thùy đều là màu xanh ngút ngàn. Mặc thành trong tay Sư Vũ bắt đầu lại từ đầu, nhưng đã tràn trề nhựa sống.
Mặc thành từng lấy quân sự làm thế mạnh cùng tự do mậu dịch nổi tiếng khắp Đông Tây, hiện giờ dưới sự cai trị của Sư Vũ, phương hướng dần dần bắt đầu có sự điều chỉnh. Nàng trưng tân binh bổ sung quân đội, củng cố biên phòng, nhưng lại càng dồn sức khuyến khích mua bán, còn mượn tự do mậu dịch để tuyên truyền thế mạnh của Mặc thành cùng Trung nguyên, nỗ lực thực hiện giáo hóa Hán phong, dụng ý Hán hóa Tây vực.
Biên cương đông chủng tộc, vũ lực có thể dùng để thần phục, nhưng không phải kế sách lâu dài.
Hậu thế bởi vì việc này mà có bình luận khen chê khác nhau về Sư Vũ. Khen nàng đánh đuổi cường địch, giúp Mặc thành phồn vinh, kế thừa y bát của Tức Mặc Ngạn; mà về an định dân sinh, giáo hóa Tây vực, là công lao lớn nhất, đã vượt qua được Tức Mặc Ngạn.
Nghe nói ở mảnh đất Tây vực nhiều năm sau, vẫn còn đông đảo bách tính lấy “Sư Vũ” để đặt tên cho bé gái, cái tên này thậm chí trở thành từ có ý nghĩa hàm chứa rất nhiều sự tán tụng.
Chê đương nhiên là chuyện tình cảm của nàng, nhất là hôn nhân của nàng cùng Tức Mặc Vô Bạch, bị không ít người chỉ trích.
Nhưng phàm là chuyện tình cảm, như người uống nước, nóng lạnh tự mình biết.
Hiện tại đương lúc xuân nồng, Sư Vũ nằm trên đầu gối Tức Mặc Vô Bạch, nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy cực kỳ an tâm.
Tức Mặc Vô Bạch viết tấu chương gửi Gia Hi đế, khen ngợi công lao của Sư Vũ. Nhưng Gia Hi đế không bị dụ, trả lời rất chi dứt khoát: Lúc trước ban thưởng chi viện cho Mặc thành, chính là chờ một ngày nào đó Mặc thành sát nhập vào Đô hộ phủ đấy, tên nhãi nhà ngươi chớ có mà cản đường!
Sư Vũ thò người sang, kéo phong thư trong tay hắn: “Nghỉ ngơi.”
Tức Mặc Vô Bạch chống trán thở dài: “Xem ra Mặc thành còn cần ta và nàng bỏ công bỏ sức rồi.”
“Có lằng nhằng gì nữa cũng vô dụng.” Sư Vũ hừ một tiếng: “Chàng có dùng tất cả thủ đoạn, ta cũng sẽ không chắp tay dâng Mặc thành ra đâu!”
Đồng tử Tức Mặc Vô Bạch khẽ đảo, trên mặt tràn đầy ý cười, ôm lấy eo nàng, đi vào phòng trong: “Phu nhân chớ vội, chúng ta lên giường từ từ bàn bạc.”