Lý Khánh Vân trở lại văn phòng, nhưng lòng vẫn nhớ đến nhóc con đã rời đi kia.
Việc Đổng Kỳ Minh xuất hiện anh cũng không cảm thấy có gì bất ngờ lắm, nhưng mà thái độ như thế của cậu làm anh thấy kỳ quái.
Anh cùng Lưu Ngôn Phương ngoại trừ công việc mà phải gặp nhau chứ chẳng có gì khác, nhưng Đổng Kỳ Minh hình như lại sinh ra hiểu lầm. Nghĩ đến cậu lúc nãy nói anh có ý với Lưu Ngôn Phương, thậm chí còn bày ra bộ dáng mất hứng, nếu không biết Đổng Kỳ Minh đối với mình vô tình, anh chắc sẽ nghĩ là Đổng Kỳ Minh đang đố kị, hoặc là nổi ghen.
Nhưng mà chuyện đó không có khả năng xảy ra, Đổng Kỳ Minh giận dỗi như vậy, cùng lắm chỉ là xuất phát từ bất an sợ người thân bị cướp đi mà thôi.
Lý Khánh Vân trong lòng cười khổ.
Mấy ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ Đổng Kỳ Minh.
Lúc hai người sống cùng nhau chưa từng có cảm giác này, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, mới biết được cuộc sống bình đạm, ngày ngày cùng nhau bầu bạn trước đây, vốn dĩ là khả ngộ bất khả cầu.1
Đổng Kỳ Minh cuối cùng rồi cũng sẽ rời khỏi anh, mặc dù không phải ngay bây giờ, nhưng anh cũng vì chuyện đó mà cảm thấy thống khổ.
Nhưng nếu như nói, vì loại thống khổ này mà hối hận vì đã yêu đối phương thì cũng là quá mức đi. Lý Khánh Vân chưa từng yêu thích qua một ai lại thích một đứa nhóc con nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, từ lúc mới bắt đầu vốn đã từng lâm vào hoang mang, dần dần về sau cũng mặc kệ không thèm nghĩ đến vấn đề kia nữa, chỉ quan tâm làm thế nào mới có thể cho nhóc con kia cuộc sống càng thêm tự tại, càng thêm vui vẻ, mà việc ấy anh cũng đã làm hết sức mình rồi. Nếu như không vì hôm đó uống rượu say, xúc động nhất thời mà hôn nhóc con kia, quan hệ giữa bọn họ có lẽ cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng cũng chỉ một nụ hôn kia, càng khiến Lý Khánh Vân ý thức ra, bản thân không thể nào làm được như mình đã nghĩ, có thể lạnh nhạt thản nhiên với phần tình cảm này. Anh không phải những tay sành sỏi quen chơi trò đùa giỡn với tình cảm, một khi chân chính ý thức được bản thân vô pháp đè nén tình cảm, sẽ không ngần ngại mà biểu hiện ra ngoài. Mà cảnh cửa ái tình vừa ngọt ngào vừa chua xót này cũng thường khiến anh không còn là mình nữa.
Lý Khánh Vân day day mi tâm, không muốn suy nghĩ nữa, thu lại thần thái, trở lại bộ dáng diện vô biểu tình như mọi khi.
“Luật sư Lý. . .đây là bức thư mà bạn gái con trai tôi nhận được.” Lưu đổng đưa anh bức thư đã được mở ra.
Lý Khánh Vân quan sát hồi lâu, xác định bức thư này cùng với bức thư uy hiếp lần trước mình nhận là cùng một người gửi, không chỉ nội dung giống nhau, cả lưỡi dao bẻ gẫy cố ý gài bên trong cũng y hệt. Không cần suy nghĩ cũng đoán được lá thư uy hiếp này có liên quan đến án tử của Lưu Dụ Tông.
Trương Ỷ Đình là bạn gái của Lưu Dụ Tông, cũng là nhân chứng duy nhất lúc xảy ra vụ án. Bởi vì lời làm chứng của cô nên Lưu Dụ Tông phạm tội ngộ sát cuối cùng chỉ bị phán ngồi tù năm năm.
Người gửi hai lá thư uy hiếp này, khẳng định là kẻ cho rằng tòa án thẩm phán bất công, có lẽ chính là thân nhân của nạn nhân Nghiêm Ung Thành, không thì là bạn bè có quan hệ thân thiết.
“Lưu đổng, ngày đã báo cảnh sát?
Lưu đổng lắc đầu, ngập ngừng nói “Làm lớn chuyện không tốt lắm, huống hồ gì. . .”
Ông im lặng không nói tiếp, Lý Khánh Vân gật đầu nói “Tôi biết rồi, chuyện này trước hết để tôi nhờ người đi thăm dò điều tra đã.”
“Không cần điều tra, chắc chắn chuyện này là do cha của Nghiêm Ung Thành làm.”
Giọng nói của Tào Trọng Dung từ phía sau truyền đến, Lý Khánh Vân cũng chẳng màng quay đầu lại, chỉ im lặng nghe đối phương nói tiếp “Buổi sáng sau khi biết chuyện này, tôi đã cho người tra xét những người xung quanh Nghiêm Ung Thành một lượt, về phía bạn bè không có phát hiện gì, nhưng còn cha cậu ta thì sau khi kết quả phán quyết được đưa ra không lâu liền mất tích.”
“Tôi đã cho người đi tìm, bất quá cũng phải mất một chút thời gian.” Tào Trọng Dung nhìn Lưu đổng nói “Csó thể là do bất mãn với kết quả thẩm phán, làm phiền ngài chuyển lời đến Trương tiểu thư, thời gian sắp tới tốt nhất là không nên quay về chỗ ở của mình, tìm nơi nào đó an toàn mà ngụ lại.”
Ba người thương lượng một phen, Lý Khánh Vân cùng Tào Trọng Dung mới đứng dậy cáo từ.
Đường xá về khuya thực im lặng, Lý Khánh Vân ngồi trong xe Tào Trọng Dung trầm mặc hồi lâu mới mở lời “Dạo này Đổng Kỳ Minh ở chỗ của anh vẫn ổn chứ?”
“Ân, hẳn là cũng không tệ, nghe dì Cố bảo mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ rất bình thường.” Tào Trọng Dung vừa lái xe vừa cười nói “Hối hận sao? Đưa thằng nhóc đến nhà tôi.”
Lý Khánh Vân không đáp, chỉ nói “Một lát nữa về đến nhà, anh bỏ chút thời gian nói chuyện với nó.”
“Sao vậy?”
“Hôm nay lúc cậu ta rời khỏi văn phòng, tâm trạng có hơi bất ổn.” Lý Khánh Vân thở dài.
Tào Trọng Dung thoáng giật minh, đột nhiên cười tủm tỉm “Không phải là vì thấy Lưu tiểu thư chứ? Cảm tình cô nàng đối với anh ngay cả người đi qua đường cũng cảm thấy được, biết đâu thằng nhóc phát ghen thì sao. Nếu thật vậy coi bộ anh vẫn còn cơ hội, rất có tương lai a.”
“Anh suy nghĩ nhiều thôi.” Lý Khánh Vân thản nhiên nói, nét mặt không biết từ lúc nào trở nên uể oải.
Tào Trọng Dung cũng không nói tiếp nữa, chỉ cười cười, sau khi đưa Lý Khánh Vân trở về rồi mới vòng xe trở về nhà.
□■□
Lý Khánh Vân về đến nhà, tắm rửa xong thì mở tivi ra ngồi xem một lát mà trong lòng không yên, vừa định trở về phòng ngủ thì lại nghe thấy tiếng di động reo. Anh mở di động ra nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tào Trọng Dung “Đổng Kỳ Minh đang ở chỗ anh sao?”
“Không có.” anh ngẩn người đáp lại
Có cái gì đó bất an mơ hồ khiến anh dần dần trở nên rối loạn, chưa kịp hỏi lại, phía bên kia Tào Trọng Dung cũng cảm thấy lo lắng, ngay cả giọng nói đều trở nên không ổn định “Đến tận giờ này rồi cũng chưa thấy cậu ấy về,. . .di động cũng không gọi được, gọi mãi cũng không ai bắt máy. . .”
Vẻ mặt Lý Khánh Vân thoáng chốc trở nên cứng đờ, di động trượt khỏi tay rơi thẳng xuống mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Đến khi Lý Khánh Vân tỉnh táo lại, gọi điện thoại nhờ cậy người quen ở sở cảnh sát giúp đỡ tìm người đã là chuyện của mười phút sau. Đồng thời anh cũng gọi cho vài bạn học chung lớp bình thường vẫn hay qua lại với Đổng Kỳ Minh xác nhận thử mộ lần, nhưng chẳng người nào gặp Đổng Kỳ Minh.
Lòng anh nóng như lửa đốt, nghĩ đến Đổng Kỳ Minh có thể là bị bắt cóc, có thể là bị người ta lôi đi, có thể là bị thương tổn, rồi lại vô pháp bình tĩnh lại. Nhóc con kia là người cực kỳ quan trọng đối với anh, là người anh nguyện ý buông tay chứ không muốn làm đối phương khó xử, nhưng chỉ vì anh quá bất cẩn sơ sẩy mà mất tích.
Anh không dám tưởng tượng kẻ bắt Đổng Kỳ Minh sẽ đổi xử thế nào đối với một đứa nhóc mười mấy tuổi, huống gì người bắt Đổng Kỳ Minh có thể là cha của Nghiêm Ung Thành. Đối với án tử kia, Lý Khánh Vân tuy chỉ là làm việc cần phải làm, cũng không có hối lộ tuẫn tư, nhưng dù sao cũng là một mạng người, huống hồ gì người cha kia cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy.
Lý Khánh Vân nghĩ đến đây, ngồi cũng không ngồi nổi. Miễn cưỡng vực dậy tinh thần mà lái xe ra khỏi nhà, định đến tìm ở những nơi Đổng Kỳ Minh thường lui tới thử, nói không chừng đối phương chỉ làm rớt đi động thôi, chứ không phải xảy ra chuyện gì.
Nhưng đến lúc anh tìm khắp những nơi Đổng Kỳ Minh có thể đến rồi mà vẫn không thấy đối phương đâu, tinh thần anh bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Không biết đổng Kỳ Minh hiện tại có sợ hãi hay không, có còn giận dỗi anh hay không. Buổi chiều lúc hai người tách ra quả thực là do không vui mà chia tay, bây giờ Lý Khánh Vân hồi tưởng lại, ngoại từ hối hận ra cũng không biết nói thế nào. Anh không dám nghĩ đến, lỡ như đó chính là lần cuối cùng anh gặp Đổng Kỳ Minh, lần cuối cùng nói chuyện cùng cậu ấy, anh phải làm sao đây. . .
Anh trở lại xe, chỉ cảm thấy ngón tay nắm trên tay lái run rẩy liên tục. Anh cố lấy lại bình tĩnh, vừa định nổ máy xe thì di động lại vang lên. Bắt máy lên, nghe thấy giọng nói xa lạ từ di động phát ra, chỉ cám thấy khối đá đè nặng đáy lòng nãy giờ cuối cùng cũng có thể buông xuống.
——có người tìm được Đổng Kỳ Minh.
□□■
Lý Khánh Vân không có tâm tình mà tính toán bản thân đến tột cùng đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cũng vô pháp mà lo lắng bản thân vì lái quá tốc độ sẽ phải lãnh bao nhiêu phiếu phạt. thật lòng mà nói, cho dù là có bị thu hồi lại bằng lái xe cũng chẳng sao cả.
Anh lái xe tới sở cảnh sát trong thời gian ngắn nhất, vội vội vàng vàng đi vào, chỉ thấy nhóc con bộ dáng chán muốn chết ngồi trong góc xem tivi.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi đứng cạnh đón tiếp nói cười với anh gì đó, Lý Khánh Vân nghe thấy, phải miễn cưỡng dùng đầu lặp lại vài lần những câu chữ nọ mới hiểu ra đối phương muốn nói gì.
Đổng Kỳ Minh chẳng qua là ở công viên ngủ quên một giấc, bởi vì ngủ rất say cho nên không nghe thấy tiếng chuông di động kêu. May là có cảnh sát tuần tra đi ngang công viên, phát hiện người này là đối tượng mà cấp trên hạ lệnh tìm kiếm, mới gọi cậu dậy mang về sở cảnh sát.
Đổng Kỳ Minh nhìn sang, cũng không nói gì, diện vô biểu tình.
Lý Khánh Vân bỗng cảm thấy bất lực vô cùng, sau khi cảm ơn cảnh sát, gọi điện báo cho Tào Trọng Dung xong, mới đưa Đổng Kỳ Minh rời khỏi sở cảnh sát.
Hai người lên xe, rõ ràng khoảng cách giữa cả hai không đến nửa mét, lại tựa như xa xôi khôn cùng.
Im lặng thật lâu, Lý Khánh Vân mở lời nói trước “Cậu tại sao lại ngủ ở công viên, gọi điện không bắt máy, luật sư Tào rất lo lắng cho cậu.”
“Mặc kệ chuyện của tôi.” Đổng Kỳ Minh quật cường nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Khánh Vân ngẩn người, bỗn nhiên ngửi được một mùi vị nhàn nhạt, là từ trên người Đổng Kỳ Minh tản ra. Anh cẩn thận ngửi lại, mới nhận ra đó là vị cồn ——Đổng Kỳ Minh vậy mà lại uống rượu, hơn nữa uống đến say khước ngủ gục ở công viên, chưa kể là trong thời tiết mùa đông ban đêm như vậy, dù không sinh bệnh nhưng cũng không tốt chút nào cho cơ thể.
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên một trận vô danh hỏa, rồi lại không biết làm như thế nào tiêu trừ đi. Chuyện lần này chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, Đổng Kỳ Minh cũng không hẳn là cố ý, nhưng mà nhìn thấy thái độ cự tuyệt của đối phương bỗng dưng làm anh phẫn nộ.
Đổng Kỳ Minh vĩnh viễn cũng không hiểu được, đến tột cùng là anh đã phải đối mặt với tâm trạng như thế nào lúc chờ đợi tin tức của cậu.
Cảm giác hoảng hốt lo sợ làm tim anh đau như dao cắt, nhưng càng làm anh đau lòng hơn là thái độ hiện tại của đối phương.
. . .Đổng Kỳ Minh đến nhìn cũng không muốn nhìn anh.
Lý Khánh Vân mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chẳng nói gì. Anh đưa tay ôm lấy đối phương, ôm lấy thật chặt. Đổng Kỳ Minh rõ ràng bị hành động bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, kêu lên “Anh, anh làm cái gì. . .”
“Đừng ồn.” Anh lạnh lùng nói, ngữ khí thậm chí có chút hung bạo.
“Anh, anh rốt cuộc là muốn làm gì, buông tôi ra. . . buông tôi ra mau. . .” Đổng Kỳ Minh khẩn trương luông cuống nói
Lý Khánh Vân mặc kệ cự tuyệt của đối phương, vùi mặt chôn vào vai nhóc con, ngửi thấy một mùi hỗn hợp của hương nước xả quần áo hòa cùng mùi cồn.
Chính anh cũng không biết, động tác như vậy sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung cỡ nào, chỉ là theo bản năng muốn dùng cảm quan của chính mình để xác nhận sự tồn tại của đối phương.
Song, Đổng Kỳ Minh lại bắt đầu cứng cả người.
Sau khi bực bội mà chia tay Lý Khánh Vân, cậu đến tiệm thức ăn nhanh ăn cả bữa chiều, thuận tiện giải quyết luôn bữa tối. Nhưng kiểu gì cũng không có tâm trạng muốn trở về Tào gia, bèn đến cửa hàng tiện lợi mua một đống thức ăn vặt cùng nước uống rồi vào công viên ngồi cho qua giờ.
Nhưng lúc mua cậu lại không để ý đến, trong mớ đồ uống lại có lẫn sparkling wine. Đổng Kỳ Minh sau khi uống vào liền cảm thấy buồn ngủ, thế là trực tiếp nằm ngủ trên băng ghế công viên.
Chuyện sau đó, chính là bị cảnh sát đánh thức đưa về sở cảnh sát.
Thực sự cậu chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Lý Khánh Vân tại sao lại biết mà đến sở cảnh sát bảo lãnh cậu về, cậu chỉ biết là hiện tại vẫn đang rất giận đối phương.
Nhưng mà, hình như đã có chỗ nào sai lầm rồi, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu không Lý Khánh Vân lúc trước nhẫn tâm đuổi cậu đến Tào gia, tại sao bây giờ lại dùng cánh tay ấm áp mà gắt gao ôm cậu như vậy chứ.
Hốt nhiên cảm giác được ở gáy có cái gì đó vừa ướt lại vừa ấm nóng chạm vào, Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, muốn quay đầu lại nhìn nhưng cánh tay của đối phương lại chế trụ cổ cậu, khiến cậu không thể động đậy.
Cậu nghe thấy Lý Khánh Vân nói “Đừng nhúc nhích”
Giọng nói ấy vừa trầm thấp lại khàn khàn, hơn nữa giống như có lẫn theo âm mũi rất khó nghe thấy.
Cậu chưa bao giờ nghe thấy Lý Khánh Vân nói chuyện bằng cái giọng như vậy.
Mặt đối phương chôn ngay hõm vai cậu, ngay cả hơi thở cũng nóng như thiêu đốt làm cho cậu đứng ngồi không yên. Đổng Kỳ Minh bỗng nhiên không biết mình nên làm cái gì nữa. . .
Người này là đang khóc sao? Hoặc giả, chỉ là rơi lệ. . .
Cậu không thể tưởng tượng được một nam nhân lạnh lùng như Lý Khánh vân thế nhưng lại khóc, hơn nữa là khóc trước mặt cậu.
Cậu đột nhiên rất muốn nhìn bộ dáng khóc của đối phương một cái.
Đổng Kỳ Minh thử giơ tay lên sờ sờ tóc đối phương, nhưng anh lại giống như động vật nhỏ bị kinh hách mà chôn mặt càng sâu hơn nơi vai cậu. Chất lỏng ấm áp rơi lên da tay cậu, phảng phất giống như bị những đốm lửa nhỏ bắn tung tóe chạm phải, rất nóng.
Cậu thật cẩn thực đưa tay, sờ đến vành tai mềm mại, chậm rãi chạm vào gò má của anh.
Không ngoài dự đoán, đúng là rất ẩm. . .người này, quả thật là đang khóc.
Ngay vừa lúc chạm vào, tay đã bị đối phương hung hăng nắm lấy, lực đạo không hề có chút lưu tình nào. Đổng Kỳ Minh cảm thấy cổ tay đau đến giống như sắp bị vặn gãy, nhưng tất nhiên không có khả năng đó.
“Sờ cái gì.” thanh âm lạnh như băng của Lý Khánh Vân vang lên bên tai.
Đổng Kỳ Minh cứng ngắc, đến da đầu cũng rút lại, hỏi “Anh, anh tại sao lại khóc. . .”
“. . .Mặc kệ chuyện của tôi.” Đối phương lạnh lùng nói.
Đổng Kỳ Minh có ngu dốt cỡ nào cũng biết Lý Khánh Vân này là đang dùng câu nói lúc nãy của cậu để đáp lễ lại cậu, vừa xấu hỗ lại phẫn hận, tức giận mà hô to “Vậy thì mặc kệ tôi đi, anh ôm tôi làm cái gì!”
Lời vừa nói ra, Lý Khánh Vân lập tức buông tay, ngồi ngay ngắn lại, sắc mặt cũng rất khó coi.
Cậu phát hiện trên mặt anh còn vươn lại chút nước mắt, đang muốn tìm cách nói cho anh biết thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh “Tối nay cậu tạm thời ngủ lại, ngày mai tôi sẽ đưa cậu trở lại nhà Tào Trọng Dung.”
Đổng Kỳ Minh sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, tức giận nhất thời dâng lên “Anh lại muốn đuổi tôi đi?”
“Không phải đuổi, chỉ là ở nhờ.” Lý Khánh Vân bình thản nói “Gần đây trong công việc này sinh một ít vấn đề, cậu đến nhà anh ta ở thì an toàn hơn.”
“Tôi không muốn!” Đổng Kỳ Minh gầm nhẹ “Tôi không muốn dọn ra ngoài ở!”
“Nghe lời. . .” Lý Khánh Vân rũ mắt, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Muốn tôi dọn ra ngoài thì cứ nói, tìm lý do làm gì. Tôi biết anh căn bản là không muốn nhìn thấy tôi nữa, anh chỉ muốn tôi đi thật xa khuất mắt anh, không phải sao!” nói đến lời cuối, cả Đổng Kỳ Minh cũng không phát hiện trong giọng nói của mình loáng thoáng mang theo một tia nức nở.
Lý Khánh Vân chỉ nói lại một câu “Không phải như vậy.”
Hai người trầm mặc, một lúc lâu sau Đổng Kỳ Minh mới nói “Mặc kệ anh muốn như thế nào, tôi mặc kệ.”
Lý Khánh Vân im lặng.
Đổng Kỳ Minh tiếp tục nói “Kỳ thật anh hoàn toàn không cần quan tâm đến tôi, dù gì anh cũng cảm thấy tôi phiền phức, cứ để cho tôi dọn ra ngoài sống một mình là được rồi, cần gì phải để tôi dọn đến nhà bạn của anh, bớt cho người ta khỏi phải phiền phức. Hơn nữa, một mình tôi cũng. . .” nói đến đây, cậu khẽ ngước mắt lên, lại bị giật mình hoảng sợ.
Lý Khánh Vân đang nhìn cậu, vẻ mặt khó lường, môi lại mím chặt lại tựa như đang cực lực khắc chế cảm xúc. Không biết tại sao, Đổng Kỳ Minh lại có cảm giác mơ hồ như đối phương có lẽ là đang giận dữ.
“Ai nói tôi cảm thấy em phiền phức.”
“Anh cả bạn gái cũng quen rồi, lại gạt tôi là đồng nghiệp.”
“Tôi không có bạn gái” Lý Khánh Vân lạnh nhạt nói “Cũng không hề thấy em phiền phức. Nếu thấy phiền phức thì đến liếc mắt nhìn em một cái tôi cũng sẽ không nhìn.”
Lý Khánh Vân cúi đầu, hai người dựa sát vào nhau. Đổng Kỳ Minh cơ hồ nghĩ đối phương sẽ hôn mình, nhưng Lý Khánh Vân lại chẳng làm gì, cứ như vậy mà nhìn cậu.
Đổng Kỳ Minh nhìn gương mặt anh, nhìn môi anh, cả cặp mắt đen hun hút ươn ướt kia, không hiểu là do xúc động từ đâu sinh ra thúc đẩy, cư nhiên vươn đầu lưỡi, liếm lên môi đối phương.
Có vị mặn, có lẽ là do nước mắt. Cậu ngẩn người mà nghĩ. . .
Trong nháy mắt tiếp theo, đối diện với thần sắc kinh ngạc của Lý Khánh Vân, cậu mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đang làm cái gì, lắp bắp biện giải nói “Em. . em không cố ý. . .”
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cậu, trầm mặc.
Đổng Kỳ Minh đành phải thôi lời giải thích vô dụng kia, lúng ta lúng túng nói “Thực xin lỗi.”
“Vì cái gì?”
“Em, em cũng không biết. . .không biết vì cái gì, đột nhiên lại muốn làm như vậy. . .” Đổng Kỳ Minh ảo nảo mà cúi đầu.
Cậu quả thực nghĩ muốn đào một cái hố ngay tại chỗ để mà chui vào đó không bao gi chui ra nữa. Cậu không rõ vì sao mình lại tự dưng làm như vậy, đương nhiên một phần là do xúc động, nhưng mà xúc động cũng không có khả năng là nguyên nhân chủ yếu.
Hoặc giả, đơn giản là cậu cảm thấy muốn liếm thử xem thôi. Nhưng lý do này cho dù có thể nói ra để thuyết phục mình cũng tuyệt đối không thuyết phục được Lý Khánh Vân.
Càng lúc càng lúng túng, cậu quẫn bách nhìn trừng trừng vào đầu gối mình, không dám ngẩng đầu lên.
“. . .là em câu dẫn tôi trước.” tiếng nói quen thuộc vang lên.
Đổng Kỳ Minh thoáng chốc cứng đờ cả người, nghi hoặc ngước mặt lên, vừa định mở lời nói chuyện thì nháy mắt đã bị tước đi năng lực ngôn ngữ.
——nụ hôn của Lý Khánh Vân cứ như vậy mà chặn cậu lại.
________________
1 Khả ngộ bất khả cầu : khả ngộ = chỉ có thể ngẫu nhiên gặp / bất khả cầu = không thể cưỡng cầu mà có được, câu này chắc là đại khái bảo sự việc chỉ có thể ngẫu nhiên mà có, không thể cưỡng cầu.
đừng hỏi vì sao cứ hết anh/tôi rồi anh/em ha
~~ người ta gọi là tùy cao trào ý mà ~~~
2 bữa nữa end cái này *cắn khăn nức nở* sau đó mới bắt đầu bò qua Trạch nam chi gia