Nhất Thế Khuynh Thành

Chương 11: Đột nhập



Phượng Thiên Vũ nhìn nhánh hoa đang được đựng trong hộp, nó tỏa ra hơi lành lạnh trong tay. Đây là chiến phẩm nàng lấy được lúc đột nhập Vũ Hàn cung. Nàng không ngu mà cống hiến tên kia. Chỉ là không biết đây là cái gì. Ăn vào thì có sao không nhỉ? Thôi đợi lúc về, mò sách y dược ra xem, coi có ghi về nó không.

Còn bây giờ nàng còn một nhiệm vụ đột nhập lấy trộm đồ của Đường Môn.

Phượng Thiên Vũ không biết, việc nàng mất tích đã khiến Ma giáo rối loạn thành một đoàn. Mộ Ngạo Thiên âm trầm nhìn thủ hạ, “Còn chưa tìm ra người?!”

“Bẩm Giáo chủ. Vũ hộ pháp xâm nhập vào Vũ Hàn cung sau đó liền mất tích. Thủ hạ cũng đã phái người xâm nhập Vũ Hàn cung nhưng tất cả cũng như cũ, đều mất tích”

“Đám người vô dụng!” Hắn phất tay, tên thuộc hạ bị đánh bay, phun ra ngụm máu.

--- Vũ Hàn cung ----

“Hàn Hàn~… ngươi làm gì mà để bọn Ma giáo mò tới đây vậy” – một giọng nói âm nhu vang lên

“Nếu ngươi còn gọi ta bằng hai tiếng ghê tởm đó. Ta liền khiến ngươi suốt đời không thể lên tiếng!”

Nam nhân kia ủy khuất, bàn tay cầm quạt che mặt, đau lòng nói, “Ngươi thật tàn nhẫn, chúng ta quen đã lâu như vậy. Hai tiếng thân mật không được sao?”

Nam nhân mặt lạnh trực tiếp bỏ qua, “Đã tìm được lý do tại sao bọn chúng làm phiền chúng ta chưa?”

Nam nhân yêu nghiệt thấy không thể chọc được người bạn của mình liền chán chường, “Hừ. Nghe nói là tìm một nữ nhân nào đó”

“Thì ra con nhóc đó tới từ Ma giáo” Là cái người đã cuỗm mất đồ của hắn sao

“Hàn cung chủ. Thật không ngờ có người tiện tay cuỗm đi mất Thiên tuyết ngàn năm trước mặt ngài. Thật khiến ta mở rộng tầm mắt! Ha ha!” Nam nhân kia lên tiếng cười nhạo.

“Thất Phong. Ngươi có vẻ rất rãnh rỗi? Xem ra là do ta đã quá nhẹ nhàng với ngươi…”

“Ấy! Lão đại! Đệ đệ đây vẫn đang tìm kiếm tung tích nữ nhân đó cho lão đại nha” – nam nhân chuyển sang nịnh nọt

“Nghe nói là Vũ hộ pháp của Ma giáo. Năm nay 13 tuổi, vào Ma giáo từ 5 năm trước. Ma giáo cũng thật là tàn bạo. Bắt cóc, huấn luyện trẻ mồ côi từ nhỏ”

“Nhóc con đó không giống”

“Không giống gì cơ?” Thất Phong khó hiểu hỏi

“Mộ Ngạo Thiên thích tử sĩ, những con rối trung thành tàn bạo. Còn người ta gặp đêm đó, không có sát khí, cũng không giống tử sĩ. Không giống một kẻ đã được huấn luyện”

“Mộ Ngạo Thiên đang tìm kiếm người. Có thể là hôn thê của hắn. Ai biết được. Điều quan trọng nàng ta đã cầm đi mất Thiên Tuyết trăm năm của chúng ta”

Nam nhân trầm ngâm không đáp lời. Hắn chỉ cảm thấy đứa trẻ kia có gì đó rất quen thuộc mà hắn không thể hình dung được…

----

Phượng Thiên Vũ tiếp tục đột nhập Đường Môn, thứ nàng cần lấy mà một loại cây mang cực độc. Nàng đã chuẩn bị một sẵn một cái túi, tiện tay hốt đồ. Đường Môn nổi tiếng về độc. Nàng một khi đã làm thì không thích chỉ lấy một thứ, nàng thích lấy được bao nhiêu thì lấy. Đường Môn không giỏi về võ công nhưng rất giỏi dụng độc, nàng đã uống sẵn thuốc giải, trên người cũng thủ sẵn vào viên thuốc giải.

Nàng thuận lợi đột nhập Đường Môn. Nàng nghe tin Đường chủ trên đường tham dự đại hội võ lâm nên không có trong môn. Đường Môn cũng xem như là tà phái nhưng so với danh tiếng quá nổi tiếng của Ma giáo. Đường Môn xem Ma giáo là kẻ thù không đội trời chung. Người ta thường nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Danh môn chính phái hận Ma giáo ngập trời, có thêm một kẻ hợp tác hạ bệ Ma giáo hiển nhiên là điều tốt.

Sau khi nàng thành công hốt mốt mẻ lưới liền thoát ra ngoài. Nàng đang định quay trở về Ma giáo thì có hai người chặn đường, một giọng nói lạnh băng vang lên, “Trùng hợp. Ăn trộm đồ của Vũ Hàn cung ta sau đó lại chạy sang Đường Môn trộm đồ. Tiểu cô nương thật thích trộm cắp!”

Nàng vẫn bình thản đáp trả, “Ăn cắp so ra với quân giết người vẫn tốt hơn nhiều! Chẳng qua ta lấy một nhánh hoa vì thấy nó đẹp, muốn đem về trưng chơi thôi mà, ngươi hà cớ gì phải theo đuôi tận đây. Quá nhỏ mọn!”

Thất Phong khóe miệng co rút. Lấy Thiên Tuyết ngàn năm làm vật trưng bày, e rằng chỉ có con nhóc trước mắt này mới làm.

Nam nhân đeo mặt nạ thờ ơ, “Ta không quan tâm ngươi lấy thứ gì. Trả đồ ta cho ngươi đi. Còn không ngươi nghĩ người của Đường môn thấy ngươi trộm đồ của bọn chúng sẽ tha sao?”

Uy hiếp, giọng điệu này đầy mùi uy hiếp trắng trợn.

“Thứ ngươi nói là cái gì?”

“Nhánh hoa ngươi đã cầm”

Nàng dò hỏi, “Nó có công dụng gì quý giá lắm hay sao mà ngươi phải mất công theo đuôi ta mấy ngày”

Nam nhân lạnh lùng nói, “Nói nhiều. Trả đồ!”

Nàng chu môi, bay lên không trung chạy trốn, hỏa mù lại được tung ra, “Ngươi không nói! Ta không trả!”

Thất Phong thấy nữ nhân đó định chạy trốn liền ra tay nhưng lại bị nam nhân cản lại.

Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, đôi mắt nàng tràn đầy tiếu ý.

Thất Phong thấy nàng chạy thoát, tức giận nói, “Trốn mất rồi!”

Nam nhân bình thản đáp, “Không sao. Vừa lúc nãy ta đã ám hương vào người nàng ta. Cứ theo dấu mà tìm”

Thất Phong gãi đầu, trả đồ cho cung chủ có phải là đơn giản hơn không. Cần gì phải tham lam.

“Nếu không phải thấy chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa thì đã ra tay từ lâu! Cần gì phải tốn công sức như vậy!”

“Dễ ra tay sao? Một kẻ có thể phá trận của ta. Tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường dễ đối phó…”

Chỉ là một con nhóc đơn thuần? Hắn lại không nghĩ vậy. Một con nhóc nhưng lại dễ dàng đột nhập Đường Môn mà không ai biết, xuất quỷ nhập thần giống như là đang đùa giỡn mọi người. Không hiểu sao lúc đó hắn nghĩ, nếu như Thất Phong ra tay thật, liền sẽ có chuyện không ổn xảy ra.

Phượng Thiên Vũ khi gần về tới Ma giáo, liền chôn giấu chiến lợi phẩm mình thu được. Chỉ cầm lấy thứ mà Mộ Ngạo Thiên muốn. Trên tay nàng là một chủy thủ tẩm độc của Đường Môn. Dưới ánh trăng, nàng nở một nụ cười nhợt nhạt. Không ai biết bây giờ nàng đang suy nghĩ điều gì, muốn làm gì tiếp theo….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.