Cô cau mày tức giận, vô liêm sỉ, ngoại tình trước mà dám bảo cô có lỗi sao?
Cô hất tay đẩy hắn ra hét lên “Tần Minh Huyền!!! Tôi ghê tởm anh! Bản thân thì chơi gái mà gái đó còn là cô em trơ trẽn của tôi. Kỹ nam mà đòi lập bàn thờ sao? Bản thân chó má đê tiện mà còn dám trước mặt tôi giương
oai?!! Tôi muốn nôn từ lâu rồi!!!”
“Tần Minh Huyền muốn cưỡng đoạt tài sản tôi? Anh nằm mơ đi!”
Cô không nói cho hắn biết nếu cô chết cổ phần sẽ rơi vào tay Dạ Hàn, nếu
cô và mẹ gặp chuyện, kẻ hời nhất chính là cha cô nhưng đã có di chúc,
hắn chỉ có thể nhìn mà không thể mò tới. Nếu mẹ và cô có chuyện gì thì
cô thà đưa cho Dạ Hàn còn hơn, ít nhất anh ta tài năng, tập đoàn rơi vào tay anh ta sẽ phát triển còn hơn rơi vào đám rác rưởi để công sức nhà
họ Phượng gầy dựng nên sụp đổ.
Anh ta tức giận lồng lộng như thú dữ, siết chặt tay cô, “Buông tôi ra! Không tôi la lên!”
“Phượng Thiên Vũ tôi nhẫn nhịn cô lâu rồi, nếu hôm nay gạo nấu thành cháo tôi không tin không thể khiến cô phục tùng tôi!”
Cô định ra tay dù sao cô cũng đai đen các môn võ, há để hắn uy hiếp nhưng
chưa kịp đánh hắn thì chợp nhoáng cô thấy Minh Huyền bị văng ra xa ôm
bên má đau đớn rên rỉ.
Đôi bàn tay cứng rắn kéo cô vào lòng, mặt cô đập vào lồng ngực anh nghe thấy trái tim anh đang đập, cô ngẩng đầu
lên là Lãnh Dạ Hàn, anh có vẻ rất phẫn nộ “Tần Minh Huyền tôi cảnh cáo
anh không được đụng Thiên Vũ. Sớm muộn gì tôi cũng khiến anh cuốn gói
khỏi công ty. Cút!”
Tần Minh Huyền nheo mắt nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng lảo đảo ra đi, Dạ Hàn dịu dàng nói “Em không sao chứ? Cổ tay đỏ lên rồi”
Cảm giác lạ lẫm chợt len lỏi trong tâm, có chút xấu hổ khi bàn tay lành
lạnh của anh chạm vào, cô rụt tay “Em không sao. Cảm ơn anh”
“Thiên Vũ. Anh sẽ đuổi đám người đó đi. Em đừng lo”
“Ân”
Cô có chút vội vàng vào trong nhà, cô che mặt, rõ ràng mình chỉ xem Dạ Hàn như anh trai, sao có thể có cảm xúc khác, chắc do bản thân cô đơn quá
chăng?
--- -------
“Thiên Vũ! Rảnh không chúng ta đi shopping!” – An Lạc hào hứng nói
“OK”
Tới trung tâm thương mại mua sắm lớn, cô bước xuống xe liền thấy An Lạc, An Lạc chạy tới khoác tay cô, “Cách tốt nhất giải quyết nỗi buồn chính là
quẹt thẻ không cần nhìn số”
Cô lắc đầu không ý kiến, hai người
vui vẻ ngắm đồ, ở đằng sau là hai bảo vệ nhưng cô không có ra lệnh ai
bảo vệ cô thì An Lạc nói An Lạc thuê để bảo vệ cô, dạo này bắt cóc tiểu
thư giàu có tống tiền rất nhiều phải cẩn thận. Cô không nghĩ nhiều nên
không có ý kiến, “Thiên Vũ mặc thử bộ này đi!”
An Lạc kéo cô vào phòng thay đồ, cô định bảo An Lạc ra ngoài thì chợt có gì đó nhói ở
tay, cô lảo đảo choáng váng, khi cô sắp ngất đi cô liền thấy kim tiêm
trên tay cô
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mình bị trói lại, ở một nơi
tăm tối thiếu ánh sáng, cô lờ mờ mở mắt ra “Thiên Vũ cô không ngờ có
ngày mình rơi vào kết cục này sao?”
Cô tỉnh táo lại mắt trợn to “An Lạc? Không ngờ cô cũng phản bội tôi! Vì sao?!”
Cô ta khuôn mặt vặn vẹo siết chặt cằm cô “Bởi vì tôi hận cô lúc nào cũng
hơn tôi, thiên kim tiểu thư, lúc nào tôi cũng thua cô, cả người tôi yêu
cũng từ chối tôi vì cô! Cô thật may mắn khiến tôi phát điên lên!”
Hoá ra chỉ vì cô hơn An Lạc, người cô thích lại thích cô nên cô tìm cách
bắt cóc cô sao?, “An Lạc người cô thích không thích cô thì còn nhiều đàn ông khác mà, cô cần gì phải cố chấp”
“Nếu như cô chết! Anh ấy sẽ để ý đến tôi! Tôi sẽ an ủi anh ấy rồi chiếm trọn trái tim anh ấy! Nếu
không có cô! Anh ấy đã là của tôi”
Cô lờ mờ có chút khó hiểu, “Người cô nói là ai?”
“Cô ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ. Tôi nói chính là anh Hàn!”
“Lãnh Dạ Hàn?!” – cô ngạc nhiên nói
“Tôi yêu anh ấy từ lần đầu gặp mặt, mải sau này mới dám tỏ tình nhưng anh
lại nói anh có người anh yêu rồi từ chối tôi. Sau đó tôi mới phát hiện
ra người anh yêu hoá ra lại là cô!”
Thiên Vũ hoang mang cực độ, người cô xem như anh trai lại yêu cô?
Có tiếng bước chân, Hạ Nhược Lan mở miệng cười nhạo, “Thiên Vũ không ngờ
sao? Tài sản của cô sớm muộn cũng thuộc về chúng tôi. Tập đoàn các người gầy dựng nên sẽ thuộc vè cha con tôi!”
Nhược Lan giơ điện thoại lên, “Cha cô còn muốn thăm hỏi cô đấy!”
“Tại sao ba lại tàn nhẫn đến như vậy!” – Cô đau đớn gào thét
“Thiên Vũ ba thành thật xin lỗi con. Con không nên tranh giành với đàn ông làm gì. Ngoan ngoãn ở nhà chăm chồng sinh con thì cha cũng không cần phải
ra hạ sách như vậy”
Trong lòng cô chua chát, cay đắng, giờ cô
hiểu rõ ba, em, bạn thân, người yêu đều cùng nhau hợp tác phản bội cô,
đưa cô vào tròng. Cha cùng người yêu chắc hẳn mắng cô không biết vâng
lời, tranh đấu với đám đàn ông là cái tội. Hơn cô bạn thân cũng là tội.. Thật bi ai biết bao...
“Trước khi cô chết cũng phải để cô thoải mái một phen nhỉ?” – Nhược Lan thâm độc oán hận nói
“Thiên kim ngọc diệp, cao ngạo tại thượng sẽ như thế nào nếu ở dưới thân hầu hạ đàn ông nhỉ?”
Những tiếng cười chế nhạo khinh bỉ vang lên. Cô nhìn thấy một đám đàn ông
bước vào, lòng chợt thắt lại, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận sự sợ
hãi thật sự, đau đớn chua cay đắng đến ngộp thở.
Một kẻ dâm đãng cười, tuy cô đã được cởi trói nhưng bị chúng giữ chặt hai tay, tên trên người xé áo lộ ra bờ vai trắng nõn, mắt bọn chúng như những con thú cấm dục lồng lộn. Cô sợ hãi, quyết tuyệt không thể để bọn chúng làm nhục,
hai người phụ nữ độc ác còn đang cười cợt, cô giả vờ suy yếu không cựa
quậy. Bọn chúng tưởng cô biết điều ngoan ngoãn dần thả lỏng tay, đôi tay sờ soạng trên người cô khiến cô buồn nôn, khó thở. Cô dùng lực đấm một
quyền vào phần nằm giữa dưới lồng ngực khiến hắn hét lên văng ra xa. Cô
liền đứng dậy lấy đà đập đầu thật mạnh vào tường, máu tuôn ra ướt đẫm
mặt cô.
“Không!” – Cửa bị phá ra, người đàn ông cao lớn đang run rẩy hoảng sợ lao tới ôm lấy cô.
Cô cong môi cười, cố gượng người vươn tay chạm vào má anh. Ít nhất hiện
tại cô cũng tìm được một người đáng tin cậy, Dạ Hàn phần sau đành để anh xử lí. “Kiếp sau...gặp lại....”
Trước khi linh hồn bị rút ra
khỏi thể xác, cô cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt, nóng ẩm trên mặt và
tiếng gào thét đầy đau đớn.....
Dạ Hàn điên cuồng gào thét, thuộc hạ anh đã bao vây đám người đó, một thuộc hạ lên tiếng “Cậu chủ... tiểu thư đã đi rồi...”
Anh lấy áo che phần thân cô, vuốt gò má cô, nước mắt lẫn máu hoà tan vào nhau.
Anh đã đến trễ... hậu quả mất cô mãi mãi. Anh âm trầm nhìn hai người kia.
An Lạc sợ hãi nói: “Dạ Hàn không phải em, em bị bắt cóc chung với Thiên Vũ..”
Anh liếc mắt nhìn đám đàn ông đang hoảng sợ, khoé miệng nhếch lên đầy âm
tàn, “Đủ thâm độc. Đám các ngươi sử dụng 2 cô gái này... liền sống!”
Lời anh nói rất nhẹ nhàng nhưng như sấm vang bên tai 2 người, bọn cô không
ngờ người cao thượng, ôn hoà như anh có thể tàn nhẫn như vậy.
“Không.. không.. Dạ Hàn em biết sai rồi tha cho em!”
Anh không thèm để ý tới ôm lấy Thiên Vũ đi ra ngoài. Đám đàn ông thấy hai
mỹ nhân, lời như vậy liền làm theo. Trong phòng tiếng la hét, tiếng cười cợt dâm đãng vang lên
Dạ Hàn xoay người nói “Đừng để 2 ả chết! Đám côn đồ sau khi lấy được lời khai liền lột da đổ mật ong đem chôn sống!”
--- -------
Mấy tuần sau liền đăng tin các nghi phạm đã bị bắt trong vụ án bắt cóc giết người nạn nhân là đại tiểu thư tập đoàn công nghệ cao Phượng thị. Thủ
phạm là thư kí Hà cùng em gái cùng cha khác mẹ Hạ Nhược Lan, giám đốc
Tần Minh Huyền hôn phu nạn nhân nhưng mang âm mưu cướp đoạt tài sản,
quan hệ mờ ám với em nạn nhân. Người cha được xác định có liên quan đến
Chủ tịch tập đoàn cùng vụ bắt cóc này. Vì hành vi mang tính chất man rợ, phi đạo đức nên ông Hạ bị phán tử hình, những người khác mang tù chung
thân riêng Tần Minh Huyền chưa đủ căn cứ cấu thành tội nên được thả về.
Tại bệnh viện, “Lãnh tiên sinh, Phượng phu nhân đang dần hồi tỉnh lại”
“Bác sĩ đừng cho phu nhân biết tin” – Khuôn mặt anh giờ chỉ còn sự tuyệt vọng, vô hồn.
Sau khi báo chí đăng tin cô mất, Phượng phu nhân hôn mê, khả năng cổ phần
cùng tài sản sẽ thuộc về ông Hạ cùng vị hôn phu trên danh nghĩa. Bọn
chúng mừng rỡ tưởng sẽ nắm cổ phần cùng tài sản nhiều nhất nhưng không
ngờ đại luật sư họp mọi người thông báo tất cả cổ phần sau khi Phượng
tiểu thư chết sẽ trao cho Tổng giám đốc Lãnh Dạ Hàn, tài sản còn lại sẽ
quyên từ thiện.
Mọi người đều chấn động, không ai có thể ngờ Phượng tiểu thư đã sớm để lại di chúc cả anh cũng không ngờ tới.
Anh quay trở về phòng, bật đoạn video khi cô quyết định nói di chúc. Anh cứ mãi tua đi tua lại.
Cô đã tin tưởng anh đến như vậy... nhưng anh... lại không thể cứu được cô.