Nhất Thế Khuynh Thành

Chương 5: Lạc vào chốn thanh lâu



Một mụ nữ nhân dáng người mập mạp núc ních, khắp mọi nơi đều đội trang sức, hận không thể vác hết tất cả mọi thứ lên trên người. Kế bên cạnh mụ là một gã đàn ông ngăm đen, thân hình vạm vỡ, mắt lác đầy gian xảo nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ như con mồi.

Mụ xoa xoa đôi bàn tay đầy mỡ, “Thứ kia trong nhếch nhác nhưng khuôn mặt đó thì theo kinh nghiệm bao năm của ta, ắt hẳn là vật không tệ”

Nam nhân cười, “Chỉ là một nhãi ranh ăn mày”

Phượng Thiên Vũ dường như đang lên cơn sốt vì vết thương bị nhiễm trùng, nàng không hề để ý chung quanh xảy ra chuyện gì cho đến khi tới một con đường hơi vắng người, nàng ngửi thấy một mùi hương lạ ập tới, thân thể suy yếu không kịp cảnh giác thì nàng đã bị người khác chụp thuốc, sau đó hoa lệ ngất đi.

Lúc tỉnh dậy nàng thấy mình trong một căn phòng nhỏ sặc mùi hương phấn, bên ngoài truyền ra tiếng người ầm ĩ ồn ào. Nàng quan sát xung quanh liền cảm thấy không tốt.

Nguy to! Nàng đã rơi vào thanh lâu. Ngoài mặt thì nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng phản ứng cơ thể có chút run rẩy. Phượng Thiên Vũ cắn răng, giờ nàng thân cô thế cô, lại yếu ớt tựa một con kiến có thể bị người đạp chết bất cứ lúc nào. Tâm trạng nàng giờ hỗn loạn rối bời nhưng chợt nghĩ tới thân thể này chỉ mới tầm 7-8 tuổi. Có thể bọn buôn người muốn đào tạo, dạy dỗ nàng thành hoa khôi rồi đem bán đấu giá đêm đầu tiên.

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, mụ tú bà bước vào, “Ngươi không nhà không cửa là ta rủ lòng thương xót nhận ngươi về, người phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không….”

Mụ tú bà bước tới gần nàng, đằng sau có mấy người đàn ông vạm vỡ.

“Đứa trẻ không ngoan thì sẽ bị đánh!”

Nàng hiểu bà ta đang muốn đe dọa nàng. Mụ tú bà thấy nàng chỉ cúi đầu nghĩ nàng đang sợ hãi không nói nên lời. Cảm thấy vừa lòng, ngoan ngoãn như vậy có phải thích hơn không, cần gì như đám tiểu nữ kia suốt ngày khóc nháo, làm mụ nhức đầu. Để bị đánh đến sưng mặt thì mới bắt đầu ngoan ngoãn vâng lời. Khuôn mặt này cũng thật đẹp, hẳn vài năm sau sẽ kiếm được bộn tiền đây.

“Từ nay ngươi phải học đàn ca kỹ. Ngoan ngoãn thì ma ma không làm gì con đâu” Bà dịu dàng trấn an, trong lòng cười to. Khối vàng, mai sau sẽ là khối vàng của Thanh lâu.

Phượng Thiên Vũ nhắm mắt, siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào da như muốn rướm máu, nghiến răng nhục nhã nói ra một từ, “Vâng”

Mụ xoa đầu nàng, “Nể tình con ngoan ngoãn nghe lời, ma ma sẽ đối đãi tốt với con. Nơi đây không thiếu thứ gì, muốn ăn muốn mặc đều có. Không cần phải khố rách áo ôm đi ăn xin”

Nói xong bà cười to cất bước đi.

Đôi môi bị nàng cắn đến rướm máu, lòng bàn tay cũng hằn lên vết móng tay. Trong lòng nàng vừa có một ngọn lửa đầy phẫn nộ, vừa cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nhưng nàng nghĩ cho tới 14 tuổi hẳn nàng sẽ không gặp vấn đề gì. Nàng cần phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây.

Khóc lóc gào thét, sợ hãi chẳng giúp ích được gì, cũng chẳng thể khiến người khác rũ lòng thương hại, giúp mình thoát khỏi hoàn cảnh trớ trêu.

Trước mắt nàng cần phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi rồi tính sau. Nếu không còn cách nào khác, e rằng nàng đành phải từ bỏ mạng sống mới có được rồi. Nàng chua xót nghĩ.

Một năm sau, nàng ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ. Do nàng rất biết điều nên cũng không xuất hiện tình trạng bị đánh đập như những người khác, cũng bởi vì cơ thể này rất yếu ớt, mụ ta sợ lỡ đánh thì không khéo mất đi vật kiếm bộn tiền nên đối đãi với nàng rất tốt.

Một thân áo vàng, đứng dưới mái đình trầm tư. Đọa vào chốn hồng trần, cũng đã tới lúc nàng cần phải tìm cách thoát khỏi đây. Mụ tú bà không cho quá nhiều người theo dõi nàng, đây là thời cơ của nàng.

Đêm tối, trụy lạc xa hoa, Phượng Thiên Vũ lẳng lặng ngồi gảy đàn. Một năm nay, nàng nhìn thấy đủ loại thối nát từ bọn quý tộc, quan liêu nhưng cũng chỉ có thể cười lạnh.

Mỗi tháng vào đợt đêm trăng rằm nàng đều phải chịu đựng đau khổ do độc phát tác. Nhiều đêm trải qua khiến nàng chỉ muốn từ bỏ tất cả, nhưng không hiểu có điều gì đó cứ níu kéo nàng ở lại thế giới này. Nàng cười lạnh trong lòng, xem như cho mình thêm một cơ hội sống vậy.

Phượng Thiên Vũ không biết vẻ mặt hờ hững, không có cảm xúc sợ hãi ấy đã lọt vào tầm mắt một người.

Đôi mắt đầy tà khí, nhìn một lần đã biết là loại người âm tàn. Thủ hạ thấy hắn nhìn chăm chăm một đứa trẻ liền lên tiếng hỏi, “Đại nhân! Đứa trẻ ấy có gì đặc biệt sao?”

Nam nhân tuy khoác trên mình một bộ đồ trắng toát hoa lệ nhưng vẫn không thể che giấu được hắc khí tràn ra bao phủ quanh người. Hắn cầm ly rượu nghĩ ngợi một lúc rồi nhếch môi cười,

“Bản tôn đã tìm ra một món đồ chơi để tiêu khiển lúc nhàm chán”.

Thủ hạ hiểu ý liền cung kính nói, “Vậy để thuộc hạ đem người chuộc ra”

Hắn ta xua tay, “Bản tôn muốn xem món đồ chơi này còn có thứ gì thú vị đáng giá để ném tiền”

Phượng Thiên Vũ lúc trước đó đã nhân cơ hội mà bỏ thuốc ngủ vào trà của mụ tú bà và rượu mấy kẻ canh gác. Nàng định chờ đến đêm sáng thuốc phát tác mà trốn đi. Trong tay nàng cũng thủ sẵn vài thứ có thể gây sát thương.

Sau khi nàng trình diễn xong liền quay trở về phòng của mình. Vài canh giờ trôi qua, mọi thứ đều trở nên im ắng. Phượng Thiên Vũ thận trọng thay đồ thành đồ của hạ nhân làm việc ở đây. Nàng ném sợi dây dài trèo xuống đất, đi theo men đường nàng đã thuộc lòng từ lâu mà trốn ra khỏi thanh lâu.

Hành động đó của nàng đã thu hút tên nam nhân âm độc kia, “Một vật nhỏ thú vị”

“Đánh thức bọn người đó. Ta muốn xem vật nhỏ này còn có thể làm được trò gì” Nam nhân tươi cười dường như mạng sống của một con người chẳng qua là một ngọn cỏ, một thứ đồ chơi để tiêu khiển cho hắn.

Phượng Thiên Vũ cố gắng chạy, nàng phải thoát ra khỏi đây. Nàng đã chạy thoát ra khỏi thanh lâu, dừng chân lại thở mạnh. Không lâu sau lại truyền ra tiếng người và đèn đuốc. Nàng âm thầm cảm thấy nguy to. Nàng lại cố gắng sức chạy. Chỉ mong bản thân có thể trốn thoát được.

Tiếng người la hét, đèn đuốc khắp nơi. Nàng đang giả trang nên khó có thể nhận ra trong đêm tối, thế nhưng nam nhân tà ác kia để tăng sự phấn khích, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ của mình, “Tôi vừa mới thấy một nữ hài ăn mặc giống hạ nhân chạy về hướng kia!”

Đám người kia lập tức chạy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.