Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 1: Xung Đột.



Bây giờ tuy đã là giữa trưa nhưng trong thành Trạch An, bầu không khí ngược lại là có mấy phần náo nhiệt, bóng người tấp nập, trên tay ai cũng cầm một cái ô dù, hiển nhiên là để che nắng. Âm thanh trong thành rất lộn xộn, nếu không muốn nói là ồn ào, tiếng người bán người mua chen nhau mà nói, thanh âm sau đè thanh âm trước, ngược lại làm cho xung quanh rất là sội động. Một bức tranh về chốn phồn hoa đô hội cứ như hiển hiện ngay trước mắt.

Trong thành Trạch An có đến cả chục võ quán nhưng chỉ có hai võ quán Bạch Gia cùng Hắc Gia là nổi tiếng hơn cả. Hiển nhiên Bạch gia chủ - Bạch Thiên với món võ trứ danh Bạch Hạc Thủ cùng Hắc gia chủ - Hắc Hoàng với món võ trứ danh Hắc Ưng Trảo là hai người có thực lực cao nhất trong thành, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Trước cổng Bạch Gia võ quán, chỉ thấy một bên cánh cổng từ từ mở ra, một bóng người rón rén, hai chân nhẹ nhàng bước ra, khi bước ra ngoài cánh cổng chỉ thấy thân ảnh đó bộ dáng chậm rãi đóng cánh cổng lại. Nhìn kỹ có thể thấy thân ảnh lén la lén lút vừa rồi là một thiếu niên, tuổi chạc mười tám, trên thân đang mặc một bộ bạch y, dung nhan khôi ngô tuấn tú nhưng sắc mặt lại vô cùng hồi hộp bất an.

Thiếu niên ấy là Bạch Lang, con trai của Bạch Thiên. Bây giờ đã là giữa trưa, đôi vợ chồng Bạch gia chủ còn đang ở trong phòng nằm ngủ, cho nên Bạch Lang mới chớp thời cơ, bỏ trốn ra đây. Bất quá cũng thật kỳ lạ, đây là nhà của ngươi mà không đi ra một cách đường đường chính chính, ngược lại là như trở thành một tên trộm trong chính ngôi nhà của mình. Kỳ thực không phải là hắn muốn làm như thế, bởi vì từ nhỏ ít khi được cha cho ra ngoài, phải ở trong nhà chuyên tâm luyện võ học văn, ban đầu Bạch Lang cũng không có bất kì chống cự, nhưng bây giờ hắn cũng đã đến tuổi, bắt đầu thắc mắc hơn về thế giới xung quanh, cho nên năm ngoái hắn đã thử trốn ra ngoài, kết quả lại là thành công, phụ mẫu đều không có phát hiện mà hắn ngược lại là được mở mang tầm mắt, cảm thấy phấn khích với thế giới bên ngoài, cho nên kể từ lần bỏ trốn đầu tiên ấy, hễ có dịp hắn liền nhân cơ hội bỏ trốn ra ngoài.

Sau khi đã ra khỏi cổng, thần sắc của Bạch Lang trở nên hoan hỉ hơn rất nhiều nhưng vẫn loáng thoáng vài phần bất an, nếu lỡ bị phụ thân bắt được, hắn liền sẽ bị xử tội theo gia pháp, nghĩ đến đó khiến hắn có chút sợ hãi.

Ánh mắt của hắn tràn đầy hồi hộp nhìn chằm chằm vào cánh cổng, khoảng năm phút sau, không thấy có bất kỳ động tĩnh phát ra từ trong nhà, Bạch Lang thở dài một hơi, hơi thở như mang theo sự lo lắng, một đường bay ra khỏi người hắn, vài phần bất an trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Sau khi xác nhận hành động an toàn, hắn lập tức trở nên vui vẻ, khí thế tăng cao, chạy một mạch ra đến đường chính.

Ra đến nơi, cặp mắt của hắn tròn xoe, cảm xúc tràn đầy phấn khích, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, tựa như một tên nhà quê mới lên đô thành, tuy là lần thứ ba bỏ trốn nhưng cảm xúc vẫn mãnh liệt như lần đầu tiên, không kìm được cảm xúc ấy, Bạch Lang liền buông ra một tràn cười dài quái dị, tràn cười như để thỏa mãn sự phấn khích trong lòng hắn.

"Hahahaaa, ta đã ra ngoài rồi!!!" Hắn cười như một tên điên mới trốn trại, kỳ thực cũng có vài phần đúng, dù gì hắn cũng là bị nhốt mãi trong nhà, bây giờ trốn ra được đương nhiên không kìm được cảm xúc.

Mọi người xung quanh nghe được giọng cười kỳ dị này, bất chợt giật mình, đổ toàn bộ ánh mắt về phía hắn.

Bạch Lang nhận ra được tình huống xung quanh, sắc mặt liền trở nên lúng túng, đưa tay gãi đầu, cười ngượng, dù gì cũng là con nhà gia giáo, lập tức ôm quyền liên tục nói "xin lỗi."

Đáp trả lại đó là những ánh mắt thờ ơ của mọi người xung quanh, bất quá bọn họ còn có công việc của riêng mình, không lâu sau liền không thèm chú ý đến hắn, quay lại công việc mình đang làm.

Bạch Lang chỉ đành biết cười trừ, hắn cũng nhận thấy mình phấn khích quá đà, lát sau liền lấy lại sự bình tĩnh, lòng đầy hớn hở, dạo bước trên đường. Hắn vừa đi vừa liếc mắt, hiếu kì với mọi thứ xung quanh, chợt con mắt của hắn liếc trúng một người, hắn liền vui vẻ phất tay, chạy tới chào hỏi.

"Giang lão, lão có khỏe không?" Người được gọi là Giang lão quay đầu nhìn, sắc mặt vui vẻ chào hỏi Bạch Lang, chỉ thấy đó là một ông lão, tuổi ngoài sáu mươi, dáng vẻ gầy gò, râu tóc đều đã bạc trắng toàn bộ, đang bán ở một sạp bánh bao ven đường.

"Tiểu tử nhà ngươi, lần cuối cùng ta gặp ngươi đã là tuần trước rồi." Bỗng khóe miệng của lão nhếch lên, cười khanh khách với Bạch Lang nói: "Hôm nay làm sao mà ra đây được vậy?"

Bạch Lang như hiểu ý của Giang lão, sắc mặt tự đắc, dõng dạc tuyên bố: "Đương nhiên là trốn ra đây chứ sao!"

"Ây da, tiểu tử này, nếu để cho phụ thân ngươi biết chuyện, coi chừng bị. . . tứ mã phanh thây." Giang lão ở bên sắc mặt đùa cợt nói.


Bạch Lang tuy biết là Giang lão nói đùa, nhưng nếu như thực sự bị lão cha phát hiện thì kết cục của hắn còn tệ hơn một phạm nhân chịu kết án tứ mã phanh thây. Tuy chỉ là nói phóng đại, nhưng cũng có mấy phần sợ hãi khiến da đầu tê dại.

Hắn giả bộ làm mặt bi khổ, thành khẩn nói: "Cho nên, mong Giang lão không nói chuyện này cho ai biết a!"

"Ta làm cũng được bất quá cần có. . ." Giang lão còn chưa kịp nói xong, cặp mắt lập tức tròn xoe, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Bạch Lang.

Chỉ thấy trên tay là chín đồng tiền vàng, cùng một giọng nói vang lên: "Cho ta ba cái bánh bao! Giang lão, ủng hộ lão như thế đã được chưa hả?"

"Được, được, chờ ta một lát." Giang lão sắc mặt hí hửng, tay chân nhanh lẹ, lập tức liền đã có ba cái bánh bao trước mặt, phải nói mỗi cái bánh ở đây chỉ có ba đồng bạc mà đối phương lại thay đồng bạc thành đồng vàng, không khỏi khiến lão thèm nhỏ dãi, Bạch Lang thấy bánh đã có liền đưa tiền, nhận bánh rồi chào tạm biệt Giang lão.

"Này, lần sau lại ghé đấy!" Giang lão sắc mặt tươi như hoa, bàn tay nhẹ nhàng nâng niu từng đồng vàng.

Bạch Lang tiếp tục dạo bước trên đường, tay cầm gói bánh, vừa đi vừa ăn, bất quá lần này hắn đã có nơi muốn đến, qua vài đường rẽ phải rẽ trái mấy hồi, trước mặt liền hiện ra một tửu quán tên là Hồng Nhi Quán, tửu quán nhìn bên ngoài thì đơn giản, thô sơ nhưng bên trong lại rất đông khách.

Vừa đúng lúc ba cái bánh bao trên tay đã ăn hết, Bạch Lang sửa soạn quần áo, bước vào trong quán, hắn lựa một cái bàn sát vách tường, đặt mông ngồi xuống.

Không lâu sau, một bóng người yểu điệu bước tới, chỉ thấy là một nữ tử, tuổi ngoài hai mươi, đang mặc một bộ thanh y, da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, ngũ quan cân đối, nét mặt ẩn chứa sự yểu điệu của một thục nữ, bộ ng ực phập phồng đung đưa khi di chuyển, đường cong trên cơ thể vô cùng bốc lửa, khiến cho nam nhân nào nhìn nàng cũng muốn trở thành người xấu, nàng tên là Hồng Nhi, là chủ quán ở đây.

Bạch Lang nhìn Hồng Nhi, không đợi nàng hỏi, nhanh chóng nói: "Cho ta một bầu rượu, hai đ ĩa thịt bò!"

"Vâng, vâng, có ngay đây!" Thanh âm của nàng vừa ôn nhu vừa có sức hút như là rót mật vào tai, khiến cho nam nhân nào nghe được cũng muốn rớt tim ra ngoài, thế nhưng cái này ngược lại không làm Bạch Lang rung động, hắn đến đây chỉ đơn thuần là uống rượu, ăn thịt, cũng không quan tâm đ ến thứ gì khác.

Hồng Nhi nhìn Bạch Lang, ánh mắt có mấy phần nghi hoặc, bình thường nam nhân nhìn đến nàng đều không thể kìm được sự bình tĩnh, ấy vậy mà đối phương lại chẳng hề quan tâm gì đến, thế nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu, nàng cũng chỉ hơi nghi hoặc chứ không rảnh mà chú ý đến.

Sau một lát, thức ăn được đưa lên đầy đủ, Bạch Lang đưa đũa gắp từng miếng thịt cho vào miệng, nhai ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng còn uống vào một hớp rượu, bộ dáng như bị bỏ đói ba ngày chưa ăn. Ăn xong, chuẩn bị tính tiền, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn về phía cửa quán.

Chỉ thấy ở đó là một ông lão ăn mày, tuổi ngoài sáu mươi, nước da ngăm đen, dáng vẻ của lão gầy đến độ tựa như da dính vào xương, lão mặc một bộ quần áo rách nát be bét, tuy nhiên nhìn đi nhìn lại thứ lão đang mặc trên người càng giống giẻ lau nhà hơn là quần áo, đầu tóc dài rối xù pha lẫn trắng đen, cả hàm răng của lão đều đen xì một hàng, toàn bộ thân thể bốc lên một mùi hôi thối vô cùng khó chịu, tựa như vài năm chưa tắm, khiến ai hít vào đều sẽ cảm thấy như muốn nôn ngay tại chỗ.

Lão đang định vào quán nhưng lại bị ngăn cản bởi hai tên bảo vệ.

"Ngươi không được vào đây!" Một trong hai tên bảo vệ đó lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ nét khinh bỉ.

"Vì cái gì?" Lão ăn mày thấy mình bị ngăn lại, sắc mặt không đổi, bộ dáng như không biết nguyên nhân, nói.



Hai tên bảo vệ cười lạnh, trên mặt lộ ra nét khinh miệt, chỉ tay vào lão nói: "Lão đây là không biết hay là giả bộ không biết?!"

"Ta không biết!" Lão ăn mày giọng nói ẩn chứa ủy khuất, tựa hồ như lão cũng không biết nguyên nhân.

"Bộ dáng của lão đây, đến chó cũng chê, vậy mà lại dám đến nơi như thế này! Khôn hồn thì cút cho khuất mắt, chỗ người ta còn đang buôn bán đấy!"

"Hà, không cho thì không cho, làm gì mà lăng mạ ta như vậy!" Lão thở dài một hơi, buồn bã nói.

Hai tên bảo vệ nghe thế, sắc mặt không đổi, từ chối cho ý kiến, xua xua tay giống như là bộ dáng đuổi chó.

Lão chỉ còn cách ấm ức mà rời đi, thần sắc có chút buồn bã thê lương.

"Dừng lại!"

Trong quán, một bóng người bước ra, là một thiếu niên tuổi chạc mười tám, đang mặc một bộ hắc y diễm lệ, ngũ quan trên khuôn mặt có thể nói là tuấn tú thế nhưng cái thần sắc của hắn lại khiến người ta run sợ. Thiếu niên ấy là Hắc Sư, con trai của Hắc Hoàng, công tử Hắc Gia.

Sắc mặt của Hắc Sư rất khó coi, có thể là thấy lão già này chướng mắt, hắn ngược lại là có mấy phần ngang tàng, bốc đồng, bộ dáng khinh miệt nói: "Ngươi đã làm ta rất mất hứng, có phải nên bồi thường?!"

"Ý ngươi là gì?" Lão già một bộ nghi hoặc không hiểu.

"Nói nhảm làm gì?! Chịu đấm đi!" Hắc Ngọc Sư lao đến, thân thủ linh hoạt, nhanh chóng tung ra một cước tạt ngang về phía xương sườn bên trái của lão. Thật ra trong lúc Hâc Sư đang vừa ăn uống vừa thưởng thức vẻ đẹp của Hồng Nhi, đắm chìm trong cảm xúc phê pha ấy, bất chợt chính cái mùi hôi thối nồng nặc trên cơ thể lão già kia khiến hắn đột nhiên mất hứng nên chưa trả lời đã ra tay với lão ăn mày.

Thế cước vừa nhanh vừa mạnh bạo, mà lão ăn mày kia cũng không biết võ công, nên đối với thế cước dữ dội ấy, lão còn chưa kịp tránh né, một lực kình mạnh như búa nện đã đánh vào bên xương sườn của lão.

"Aaa!" Lão ăn mày ngã lăn xuống đất, hai tay ôm bên sườn, r3n rỉ dữ dội, nếu để ý kỹ có thể nghe những thanh âm "răng rắc" nho nhỏ phát ra từ bên xương sườn của lão, quả nhiên đã bị gãy hai đốt xương sườn bên trái.

"Hừ! Chưa xong đâu, ta muốn lão phải gãy thêm hai đốt xương sườn bên phải nữa!" Hắc Ngọc Sư quả thật hung ác và nóng tính, đã đánh một ông lão thành ra như này còn chưa hả dạ.

Lần này vì lão ăn mày đang nằm dưới đất kêu la r3n rỉ, cho nên hắn liền tiến sát đến, vung chân phải lên cao, vận sức, dứt khoát đạp mạnh chân xuống, thế cước ấy tựa hồ còn nhanh và mạnh bạo hơn so với khi nãy, nếu bị dính đòn, lão ăn mày không chỉ gãy hai đốt xương sườn thôi đâu.

Thế nhưng thế cước ấy mới chỉ đi được đến giữa đường, cơ hồ đã bị chặn lại bởi một lực đạo khác, Hắc Sư vô cùng kinh ngạc, nhìn lại, thì ra là có một bàn tay khác đã chộp lấy cổ chân của hắn, thu chân về, Hắc Sư nhìn vào người đã chặn thế công của hắn, sắc mặt tức giận nói: "Các hạ là ai?! Sao lại xía vào chuyện người khác!?"


Thì ra người đó chính là Bạch Lang, nghe Hắc Sư hỏi, đợi sau khi dìu lão ăn mày ngồi dậy, Bạch Lang liền quay lại, cười cười, ôm quyền nói: "Tại hạ là Bạch Lang, thấy chuyện bất bình nên muốn ra tay cứu giúp!"

"Hừ! Thì ra ngươi và lão già này là cùng một bọn"

"Ây, không phải đâu, ta chỉ là thấy chuyện bất bình mà thôi."

"Bạch Lang. . ." Hắc Sư cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, suy nghĩ chốc lát liền nói: "Ngươi là con trai của Bạch Thiên?"

"Chính là tại hạ! Không biết các hạ là?"

"Ta là Hắc Sư, con trai của Hắc Hoàng!" Ngọc Sư một bộ dương dương tự đắc, rất tự hào về thân thế của mình.

"Thì ra là Hắc công tử, hôm nay được gặp mặt, quả là hân hạnh hân hạnh!" Bạch Lang một bộ tươi cười nói.

"Hừ! Nói nhảm nhiều vậy làm gì?!" Hắc Sư đã có chút khó chịu.

Bạch Lang ôm quyền nói: "Đây chỉ là một sự xung đột nhỏ, mong Hắc công tử bỏ qua cho ông lão này!"

"Hừ! Nói nhiều vô ích! Ta hôm nay muốn xem, ta có thể đánh thắng con trai của Bạch Thiên hay không?!"

Dứt lời, chỉ thấy chân trái của hắn co lại, đặt lên đùi bên phải, đầu gối chân phải khụy xuống, hai bàn tay, ngón áp út và ngón út co vào bên trong, ba ngón còn lại co nhẹ, tạo thành ưng trảo, hắn đưa cả hai cánh tay ra sau, lòng bàn tay hướng lên trời, dễ dàng có thể nhận ra đây là Hắc gia trứ danh Hắc Ưng Trảo.

Bạch Lang thấy vậy, biết đối phương tính tình nóng nảy bốc đồng, chỉ có thể sử dụng quyền cước để giải quyết, bèn cao giọng nói: "Hắc công tử, nếu bây giờ ta đánh thắng ngươi, ngươi có chịu tha cho ông lão này không?!"

Hắc Sư sắc mặt giễu cợt, liếc mắt về phía ông lão rồi lại đưa mắt nhìn Bạch Lang, sắc giọng hời hợt, nói: "Được, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ tha cho lão già này!" Hiển nhiên hắn có mấy phần cao ngạo, không nghĩ đối phương sẽ đánh thắng mình.

Bạch Lang nghe vậy, cũng không quan tâm đ ến biểu hiện của đối phương, kiên quyết nói: "Tốt, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.