Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 5: Thích Khách.



Bạch Lang ở trong phòng, sắc mặt ngưng trọng, tinh thần toàn lực để tâm đ ến nhất cử nhất động bên ngoài.

"Vút! Vút!"

Từ bên ngoài truyền đến hai thanh âm, trong phòng của Bạch Lang, có một cái cửa sổ đang mở, hai thanh âm kia chính là phát ra từ phía cửa sổ này, Bạch Lang quay người nhìn lại, phát hiện có hai vật đen tròn đang bắn về phía mình, vội vàng xoay người, tránh được công kích đồng thời vung tay phải chụp lấy hai vật đen tròn ấy.

Thì ra là hai cục đá, Bạch Lang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, hắn phân tích một chút, biết rằng hai viên đá khi nãy là nhằm vào hai huyệt vị yếu hại trên người hắn là huyệt Nghinh Hương và huyệt Kinh Môn. Hai viên đá này bắn với một lực khá mạnh, nếu thực sự chạm vào hai huyệt vị kia, với lực đạo như này cũng đủ khiến Bạch Lang bị điểm huyệt, khiến toàn thân đau nhức.

Mà lúc Bạch Lang chụp được hai viên đá này, nơi bàn tay có chút tê tê, hiển nhiên người ném đã sử dụng một lực khá lớn. Bạch Lang chắc chắn, người ở bên ngoài không phải là một tên thích khách tầm thường, rất có thể nói người này về phương diện võ công là ngang bằng với Bạch Lang.

Bạch Lang lên tiếng nói: "Có ngon thì lộ mặt, giả thần giả quỷ làm gì?"

Rất nhanh đã nghe bên ngoài có thanh âm đáp lại: "Khặc khặc, tiểu tử, ta chỉ muốn kiểm tra thực lực của nhà ngươi một chút, xem ngươi có xứng đáng hay không?"

"Xứng đáng cái gì?"

Bạch Lang vừa dứt lời, hai cánh cửa thư phòng chợt bị bắn tung ra.

Bạch Lang vội vàng tránh né, chỉ thấy nơi đó, một tên nam tử bịt kín toàn bộ cơ thể bằng một bộ y phục màu đen, chỉ chừa lại đúng hai con mắt. Có thể là người này đã đá mạnh vào hai cánh cửa, khiến nó bị bắn tung ra.

Bạch Lang thấy người lạ mặt ở phía trước, thần sắc có nét đề phòng, biết đối phương cũng là người có võ công, hắn liền nói: "Các hạ là ai? Đến đây làm gì?"

Người nam tử kia đáp: "Khặc Khặc, ta được mệnh danh là Quái Điên, chuyên ăn cướp nhà của người biết võ công. Nếu ta đánh thắng người nào thì sẽ cướp của người đó. Còn nếu đánh thua thì sẽ không tiếp tục ăn cướp của nhà người đó nữa."

Nghe Quái Điên giới thiệu sơ qua một vòng, trên mặt Bạch Lang có một tia không hiểu chi ý. Ăn cướp còn có thể loại như này? Bạch Lang nói: "Vì biết võ quán của ta có người biết võ công nên các hạ mới đến đây ăn cướp."

"Chính xác!" Sau đó Quái Điên tiếp tục nói: "Thôi, đừng vòng vo lề mề nữa, đấu với ta một trận, ta còn có công việc bận!"

Khoé miệng Bạch Lang giật giật, ăn cướp mà cũng nói là công việc? Rồi hắn nhìn ngó xung quanh căn phòng, rồi nói: "Tiền bối! Đợi ta dọn dẹp phòng một chút rồi hãy tỉ thí!" Bạch Lang xưng hô với Quái Điên là "tiền bối" bởi vì nghe giọng của người này, Bạch Lang đoán chừng cũng ngoài bốn mươi. Mà căn phòng của hắn, những ngày này ngồi bên trong nghiên cứu, giấy bút khắp nơi, rất lộn xộn.

"Tỉ thí còn phải dọn dẹp phòng sao?" Quái Điên lên tiếng.

Bạch Lang vừa dọn vừa đáp: "Tiền bối không biết, cái đống này toàn những thứ quan trọng nên phải sắp xếp gọn gàng."

Quái Điên có hơi khó chịu nhưng vẫn nói: "Được, được, nhưng tiểu tử ngươi nhanh tay nhanh chân lên!"



Một lát sau, thư phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp. Bạch Lang xoay người hướng về phía Quái Điên, ôm quyền nói: "Vãn bối đã xong việc. Tiền bối! Mời!"

"Được, ta đây sẽ không nương tay!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng ảnh lao nhanh đến, tung chiêu tấn công, một quyền bên phải tung ra liền đã nhắm vào ngực của đối phương để công kích. Bạch Lang vung chưởng trái nghênh đón, hướng về phía một quyền của đối phương mà chống đỡ.

"Chát!" Quyền chưởng chạm nhau, Bạch Lang cảm nhận được lực đạo phát ra từ một quyền kia của đối phương khá cao, một chưởng khi nãy của Bạch Lang đã sử dụng sáu thành công lực nhưng vẫn còn cảm thấy có chút tê rần nơi lòng bàn tay.

Quái Điên tiếp tục ra chiêu, nơi đầu quyền của lão, nhẹ nhàng lách qua bên trái một chút, chưởng kia của Bạch Lang vì không bị ngăn cản nên thuận lực đánh về phía trước, nhưng chưởng mới đánh ra được một đoạn nhỏ liền đã bị ngăn cản. Lúc đầu quyền của Quái Điên lách nhẹ qua chưởng của Bạch Lang, thì lão đã nhanh chóng mở quyền, chộp lấy cẳng tay của đối phương, vặn mạnh theo chiều kim đồng hồ.

Bạch Lang bị dính công kích như vậy nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, có thể hắn đã nghĩ ra được cách hóa giải. Đúng là như vậy, chỉ thấy hắn không phản kháng, thuận theo lực vặn của Quái ĐIên mà mượn thế, lộn ngang một vòng sang bên trái, đồng thời hóa giải thế công của đối phương. Hai chân tiếp đất, Bạch Lang liền tung chiêu Bàn Long cước, chân trái làm trụ, thân hình xoay ngang, chân phải co lại sau đó vung ra đá giọng vào mặt đối thủ.

Quái Điên thấy thế công của đối phương, vội vàng lách nhẹ sang phải, đồng thời tay trái đưa lên, dự định chụp vào cổ chân của đối phương. Thế nhưng Bạch Lang sau khi tung cước, đã nhanh chóng thu chân về, phá tan kế hoạch của đối thủ.

Mô tả thì dài dòng như vậy, trên thực tế hai bên nãy giờ giao thủ còn chưa tới một phút.

Qua một hiệp giao thủ đơn giản vừa rồi, nhưng cũng đủ để hai bên có thể có cái nhìn chung về đối phương, rất nhanh hai người tiếp tục lao vào so chiêu với nhau. Đến hiệp thứ mười, Bạch Lang cũng đã nhìn ra được võ công của đối phương, từ khi giao thủ đến giờ, Quái Điên toàn dùng những động tác cơ bản, nếu không muốn nói là nhập môn của người luyện võ. Động tác của hắn đơn giản, không hoa mỹ. Nhưng điều khiến Bạch Lang kinh ngạc là đối phương lại vận dụng những đường quyền ấy hết sức công phu. Tuy Bạch Lang cũng chưa xử xuất ra cái gì gọi là tuyệt học, nhưng ít ra nó cũng thuộc hạng trung bình, vậy mà đối phương lại chỉ sử dụng những quyền thế cơ bản đã có thể khiến hắn không tài nào chiếm được thượng phong.

Bạch Lang có thể thấy được người trước mắt đây không hề tầm thường. Nếu cứ theo cái đà này mà tiếp diễn, ắt phải tốn rất nhiều thời gian mà chưa biết có chiếm được thượng phong hay không? Nên Bạch Lang quyết định sử dụng từ sáu thành công lực lên tám thành.

Trong lúc giao thủ, có vẻ như Quái Điên cũng cảm nhận được sự thay đổi này, cười nói: "Khặc khặc, tiểu tử ngươi biết đánh không lại nên dùng thêm chút lực chứ gì!"

Bạch Lang biết đối phương đang dùng kế khích tướng, không dễ gì để mình lọt vào bẫy, hắn chỉ cười nhẹ, đáp: "Tiền bối quả là cao thủ, vãn bối chỉ có thể dùng thêm chút sức lực."

Nói xong, Bạch Lang vận lực ở tay phải, đấm móc về phía bụng của đối phương.

"Chát!" Nhưng quyền còn chưa đến đã bị một chưởng của Quái Điên chặn lại.

"Tiểu tử, ngươi nâng công lực kiểu gì mà ta đây vẫn thấy bình thường!" Rõ ràng mới đó hắn còn cảm nhận được công lực của Bạch Lang đã nâng cao lên tám thành, nhưng lúc mà hắn chặn một quyền khi nãy của Bạch Lang, cảm giác không khác gì so với lúc ban đầu, vẫn ở sáu thành công lực.

Bạch Lang cười nói: "Tiền bối, hãy chờ xem!"

Bất chợt, Quái Điên cảm giác có một chút không đúng. Đột nhiên, quyền phong của Bạch Lang từ sáu thành lập tức nâng lên tám thành công lực, mà Quái Điên trong lúc mất cảnh giác, đã bị Bạch Lang dùng lực đè ép, một quyền khi nãy còn bị chặn của hắn, lúc này như bộc phát sức mạnh, tiếp tục đấm móc vào bụng của đối phương.



Quyền kia lấn át chưởng nọ, trong lúc mất cảnh giác, Quái Điên không kịp đề phòng, đến khi phát giác ra, chưa kịp vận lực vào chưởng tay, liền đã bị một luồng quyền kình mạnh mẽ đấm thẳng vào bụng.

Tuy không kịp vận lực để chống trả, nhưng ít ra trong lúc quyền kình đang đến, hắn liền thuận theo quỹ đạo quyền phong của đối phương mà di chưởng theo quỹ đạo ấy, nên quyền kình của Bạch Lang tuy đánh vào bụng của Quái Điên, nhưng đã bị một chưởng của đối phương, chắn ngay trước bụng, nên lực đạo tác dụng lên bụng đã bị giảm đi ít nhiều.

"Hừ! Tiểu tử khá lắm! Lại còn nhân cơ hội ta không đề phòng, lập tức nâng cao công lực." Quái Điên bị một chiêu này của Bạch Lang làm cho kinh ngạc, phần bụng của hắn hơi nhức nhức, phần chưởng tay do chống đỡ công kích để bảo vệ phần bụng nên nó đã hứng chịu hết lực kình mà Bạch Lang thi triển, nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức, tê rần, có chút co giật.

Bach Lang cười cười nói: "Tiền bối quá lời rồi, đây bất quá chỉ là một cái thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc đến."

"Hừ! Còn khiêm tốn làm gì, thủ đoạn cũng là một phần của thực lực!" Quái Điên nói tiếp: "Đánh hay lắm, tiếp tục nào!"

Nói xong, Quái Điên vẫn chủ động tấn công trước, tay phải vung lên, đấm vòng ngang vào đầu của Bạch Lang, nhắm về phía huyệt Thái Dương trên đầu mà đấm tới.

Bạch Lang biết đối phương chuẩn bị công kích vào điểm yếu huyệt trên đầu mình, vội vàng đưa tay trái lên chống đỡ, sau đó nhanh chống đấm thẳng vào mặt của đối phương.

Quái Điên thấy đòn đáp trả của Bạch Lang, nhưng hắn lại rất đơn giản, chỉ lắc đầu qua bên trái liền đã tránh được quyền kia của đối phương.

Nhưng thế công của Bạch Lang chưa dứt, đấm hụt một quyền nhưng hắn vẫn không thu quyền về, mà ngược lại tiếp tục quất mạnh cánh tay về phía đầu đối phương, sử dụng mu bàn tay công kích vào huyệt Nhĩ Môn của đối phương.

Quái Điên nhanh chóng phát giác, vội ngả đầu về phía sau, tránh công kích ấy của Bạch Lang.

Bạch Lang thấy hai công kích liên tiếp đều hụt, vội vàng thu quyền về, tiếp tục tung chiêu.

Nhưng Quái Điên lại không cho hắn làm vậy, tay trái rất nhanh đưa lên, chộp lấy cổ tay phải của đối phương.

Bạch Lang bị một màn này làm cho kinh ngạc, thất sắc, vội vã giật mạnh tay, hòng thu quyền về, nhưng không có tác dụng, đối phương chộp quá mạnh, khiến Bạch Lang không tài nào giật ra được, mà cổ tay còn có cảm giác đau buốt, tê rần.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy tay phải của Quái Điên tiếp tục vòng qua, chộp lấy cổ tay trái của đối phương.

Bạch Lang bị chộp cả hai tay, không còn cách nào khác, sử dụng cước pháp, chuẩn bị đưa chân lên tung cước về phía đối thủ.

Nhưng động tác của Quái Điên quá nhanh, chân còn chưa vung lên tấn công, thì Quái Điên nhanh như báo dùng hai tay của mình kéo mạnh một phát, Bạch Lang bị Quái Điên chụp hai tay, ngay lúc đối phương kéo đi như vậy, thân hình cũng theo đó mà bay đến, lực kéo rất nhanh mạnh khiến hai chân của hắn ở trên không trung.

Đợi đến lúc Bạch Lang bay được một đoạn ngắn, Quái Điên liền tung hai chân lên cao, ra chiêu Song Phi cước, hai chân đưa lên cùng lúc, sử dụng lực chủ yếu ở đầu ngón chân, dứt khoát đá mạnh vào bụng của Bạch Lang.



"Ặc!" Bị hai cái búa nện một lúc thẳng vào bụng, Bạch Lang có chút sốc nhẹ, hai con mắt như muốn trừng ra ngoài.

Sau đó Quái Điên buông hai tay của Bạch Lang ra, vì bị trúng một đá như vậy, thân hình của Bạch Lang bay cao hơn một đoạn nhỏ, rồi lao sấp xuống sàn.

"Ầm!" Thân hình Bạch Lang ở trên không, tư thế đang nằm sấp, rơi thẳng một phát xuống sàn.

Phải nói bị trúng hai cú đá trời giáng ấy, lại còn rơi ở độ cao khoảng một mét xuống sàn, khiến Bạch Lang không thể đứng dậy nổi, toàn thân đau nhức không thôi, đặc biệt là phần bụng, cảm giác nhức nhối liên tục truyền khắp cơ thể, mồm không ngừng ho "khục khục".

Quái Điên ở một bên thấy Bạch Lang như vậy, vội nói: "Khặc khặc, chỉ bằng chút công lực đó mà muốn thắng được ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Sau đó hắn dòm ngó xung quanh căn phòng, quan sát tìm kiếm những vật có giá trị ở trong đây, chợt ánh mắt của hắn dừng lại ở một cái bình sứ, cái bình cao khoảng ba tấc, ở xung quanh khắc họa hoa văn sơn thủy, rất là tinh tế, nghệ thuật.

Hành nghề ăn cướp đã lâu, nhìn vào liền biết giá trị của một đồ vật, Quái Điên cam đoan rằng cái bình này phải có giá trị rất lớn, hắn bước đến gần cái bình sứ, cái bình ấy lại được đặt gần Bạch Lang đang nằm.

Quái Điên đi đến, gõ gõ nhẹ vài cái lên cái bình, ánh mắt hài lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu, cười cười khoái chí, nhanh như chớp tay phải chụp vào cái bình, chuẩn bị mang đi.

Hắn vừa mang vừa nói: "Tiểu tử, ta mang cái này đi đấy nhé, nhìn kỹ thì trong phòng ngươi chỉ có vật này có giá trị."

Trong lúc hắn bước qua Bạch Lang, đi đến cửa phòng.

"Bặp!"

Hắn đang đi nhưng đột nhiên bị khựng ở chân trái, kéo mãi không thấy di chuyển, quay đầu nhìn lại, thì ra tay trái của Bạch Lang không biết từ lúc nào đã chụp vào chân của Quái Điên, nắm chặt hòng không cho hắn di chuyển.

Bạch Lang thở hỗn hển, khuôn mặt từ từ ngẩng lên, buông chân trái của Quái Điên ra, một lát sau, hắn mới lấy sức dần dần đứng dậy, nhưng thân hình vẫn còn loạng choạng.

Ánh mắt của hắn sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Quái Điên, sắc giọng ngưng kết nói: "Quả thực nếu trong phòng chỉ có bình sứ này là thỏa mãn tiền bối, nhưng cái bình này lại rất quan trọng đối với vãn bối, nên vãn bối không thể để cho tiền bối mang nó đi đâu, nếu muốn, ít nhất phải đánh ngất vãn bối mới được!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.