Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 8: Chăm Sóc.



Trong đêm tối mênh mông vô tận, chợt xuất hiện vô vàn tia sáng chiếu đến, cặp mắt của Bạch Lang nhẹ nhàng mở ra.

Bạch Lang sau khi mở mắt, cũng chính là lúc ý thức cơ thể của hắn khởi động, từng luồng đau nhức kịch liệt từ toàn thân cơ thể truyền đến hắn, Bạch Lang r3n rỉ một tiếng.

Chợt ở bên phải, một giọng nói ngọt ngào truyền vào lỗ tai.

"Tốt quá! Huynh tỉnh dậy rồi! Huynh có cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Bạch Lang nghe được chất giọng ấy, cố nén lấy cơn đau, từ từ xoay đầu về phía phát ra thanh âm nhu hòa ấy.

Đập vào mắt hắn, là một bóng hình thiếu nữ quen thuộc, bóng hình mà hằng đêm hắn vẫn luôn ao ước được nàng chấp nhận tình cảm, bóng hình đã khắc sâu vào tâm khảm của hắn, Hoàng Dao.

Bất giác con tim của Bạch Lang đập nhanh hơn bình thường, một làn hương thơm phức truyền vào mũi, ánh mắt của hắn đắm đuối nhìn vào Hoàng Dao, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Tóc của muội thơm lắm!"

Hoàng Dao ở một bên nghe xong, bất giác ngẩn người, đôi mắt chợt liếc nhìn đi hướng khác, đôi môi mấp máy, sắc mặt thẹn thùng xấu hổ, nói: "Huynh mới tỉnh dậy mà đã lo chuyện gì đâu không hà!"

Bạch Lang mỉm cười, cũng không có trả lời lại, nhẹ nhàng quan sát xung quanh. Thì ra hắn đang nằm trong thư phòng, có lẽ khi bị trúng cú đấm trời giáng ấy của Đinh Dương đã khiến hắn phải ngất xỉu, sau đó là Hoàng Dao ở bên cạnh chăm sóc đến khi hắn tỉnh dậy.

Bạch Lang vội hỏi: "Muội ở đây chăm sóc huynh đến khi huynh tỉnh dậy sao?"

Hoàng Dao trả lời: "Đáng lẽ ra là phu nhân chăm sóc cho huynh, nhưng không hiểu sao phu nhân lại bảo ta chăm sóc huynh, ban đầu thì gia chủ không đồng ý, dù sao thì nam nữ gần nhau quá cũng không tốt, mà vì phu nhân cứ khăng khăng đòi như vậy nên gia chủ chỉ đành đồng ý, và muội đã ở đây chăm sóc đến khi huynh tỉnh lại."

"Không ngờ muội ấy lại chăm sóc ta tốt như vậy!" Bạch Lang nghĩ thầm, trong lòng trở nên ấm áp.

Như nhận ra mình đã quên cái gì đó, Bạch Lang vội hỏi tiếp: "Nhà mình có thích khách, phụ thân của huynh có biết không?" Bạch Lang nhìn xung quanh căn phòng, không thấy cái bình sứ quen thuộc ấy, đột nhiên nhớ lại cho nên mới vội hỏi Hoàng Dao.

Hoàng Dao một bộ suy nghĩ, sau đó liền trả lời: "Muội chỉ nghe gia chủ kể lại chứ cũng không chứng kiến sự việc, rằng gia chủ đang đọc sách trong phòng thì có một bóng người toàn thân mặt y phục màu đen, chỉ chừa lại đúng hai con mắt. . ." Nàng chỉ mới kể đến đó, trong đầu Bạch Lang nghĩ thầm: "Chính là Đinh Dương tiền bối rồi, tiền bối nói rằng chỉ ăn cướp nhà người có võ công mà phụ thân ta lại biết võ công, không chừng Đinh Dương tiền bối đến khiêu chiến với phụ thân ta. Không biết trong hai người ai mạnh ai yếu?"

Hoàng Dao tiếp tục kể: "Mà nghe đâu trên tay của tên thích khách ấy cầm một cái bình sứ, gia chủ nhìn thấy nó liền tức giận vì không biết hắn đã làm gì với huynh, dù sao cái bình sứ ấy chỉ có trong thư phòng của huynh thôi, thế là hai người giao chiến với nhau, tên thích khách kia vì thua trận cho nên đã để lại cái bình sứ rồi rời đi sau đó."



"Vậy là phụ thân ta mạnh hơn Đinh Dương tiền bối. . . Mà nếu như vậy, xem như đêm hôm đó Đinh Dương tiền bối không kiếm được cái gì rồi." Bạch Lang trong đầu nghĩ thầm, một phần tự hào đối với cha hắn nhưng một phần cảm thấy tội cho Đinh Dương. Hắn lại hỏi tiếp: "Huynh hôn mê ở đây bao lâu rồi?"

"Cũng may gia chủ bắt mạch có nói rằng huynh không sao, sau đó kê đơn thuốc cho huynh uống và đơn thuốc để đắp lên cơ thể của huynh, cho nên chỉ hơn một ngày huynh đã tỉnh dậy rồi."

Bạch Lang cũng có cảm giác cơ bắp trên cơ thể đã tốt hơn khá nhiều so với trước đó, chợt nhớ đến cái gì đó, hắn vội vàng hỏi: "Muội nói phụ thân kê đơn thuốc để đắp lên người ta?"

Hoàng Dao nghe vậy, cặp má trên khuôn mặt đỏ bừng, sắc mặt đột nhiên trở nên e thẹn, lấp ba lấp bấp nói: "Đúng. . . đúng vậy."

Bạch Lang chợt mỉm cười, cặp mắt nhìn chằm chằm Hoàng Dao, hỏi: "Là muội đắp thuốc cho ta?"

"Thật ra thì ban đầu cũng không phải muội đắp, mà tự nhiên phu nhân bảo muội vào thư phòng, nói muội lột hết quần áo ra để đắp thuốc lên cơ thể của huynh." Hoàng Dao lấy một hơi dũng khí nói ra toàn bộ, sau khi nói xong, không chỉ là cặp má mà cả khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng như lò lửa.

Bạch Lang nghe xong, niềm vui và sự hoan hỉ khiến cho con tim của hắn đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồ ng ngực vậy, trên miệng nở một nụ cười tươi, nghĩ thầm: "Mẫu thân thật là hiểu ta!" Sau đó, hắn liền áp mặt lại gần lấy Hoàng Dao, sắc giọng ôn nhu nhưng ẩn chứa vài tia trêu chọc, hỏi: "Trong lúc đắp thuốc, muội cảm thấy cơ thể của huynh như thế nào?"

Người ta đã xấu hổ đến như vậy mà Bạch Lang còn hỏi cái câu ấy, đúng là dồn con gái nhà người ta vào đường cùng mà.

Bất quá Bạch Lang cũng không có hối, đợi một lát nhưng vẫn không thấy nàng trả lời, Bạch Lang biết câu hỏi của mình khá khó xử nên hắn cũng không mong đợi gì câu trả lời từ nàng, bất quá chỉ là chọc nàng một chút để ngắm dung nhan khi e thẹn của nàng. Bạch Lang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không hỏi thêm nàng cái gì nữa.

Nhưng điều Bạch Lang không nghĩ đến, sau một khắc, chỉ thấy hai tay của Hoàng Dao nắm chặt, mặt cúi gầm xuống, có lẽ phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra, lúc này nàng mới từ từ mở miệng, thành thật trả lời câu hỏi khi nãy của Bạch Lang.

"Thân. . . thân hình của huynh rất. . . rất tuyệt, tay chân thì cứng rắn, cơ bụng săn chắc, lưng rộng, nói chung cơ thể của huynh rất. . . rất tuyệt!"

Bạch Lang đang nhắm mắt, nghe xong câu ấy, không kìm được cảm xúc, mở toang cặp mắt, chăm chú nhìn lấy Hoàng Dao, con tim đập "thình thịch" khiến hắn hô hấp khó khăn.

"Cảm ơn muội!" Bạch Lang cũng không biết phải nói gì ngoài "cảm ơn", có thể nói toàn bộ niềm hân hoan của hắn bây giờ hội tụ hết trong câu "cảm ơn" đơn giản này. Một lát sau, Bạch Lang lại nói: "Huynh cần nghỉ ngơi một chút, không thể nói chuyện với muội tiếp được." Nói xong câu ấy, trong tia mắt của Bạch Lang thoáng vẻ thất vọng, bời vì hắn trọng thương cho nên nãy giờ nói chuyện với Hoàng Dao đã phải sử dụng rất nhiều sức lực, mà bây giờ hắn không thể cố nén cơn đau được nữa.

Bạch Lang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó nghe thấy Hoàng Dao nói: "Vậy huynh nghỉ ngơi cho khỏe, muội phải đi sắc thuốc cho huynh rồi." Bạch Lang cũng không có bất kì trả lời nào, nhưng nếu nghe kỹ thanh âm từ cổ họng của hắn phát ra, có thể nghe thấy một tiếng "ừm" nhẹ, nhưng rất tiếc Hoàng dao lại không hề nghe thấy.



Tuy trên miệng nói là "đi sắc thuốc" nhưng Hoàng Dao vẫn ngồi ở đấy, ánh mắt của nàng đầy say mê chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Bạch Lang, nàng mỉm cười nghĩ thầm: "Huynh ấy thật tốt, nhưng mà mình lại. . ." Có vẻ như suy nghĩ ấy khiến cho tâm trạng của Hoàng Dao không vui nên nàng đã không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, có lẽ là đi sắc thuốc cho Bạch Lang.

Bạch Lang nằm trong phòng một mình.

Cứ như vậy đã nửa canh giờ trôi qua.

"Két!"

Cánh cửa trong thư phòng dần dần mở ra, Hoàng Dao bước vào, trên tay là một bát nước, chỉ thấy trong bát chứa đầy nước có màu đen ngòm, bốc ra một mùi đắng đắng, chính là thuốc cho Bạch Lang uống.

Nàng nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Bạch huynh, muội đem thuốc đến cho huynh rồi đó, huynh mau dậy uống đi." Thế nhưng đáp lại nàng là không một gì cả, Bạch Lang vẫn nhắm nghiền hai con mắt, tựa như đang say giấc ngủ.

Hoàng Dao thấy Bạch Lang không có trả lời, vội kéo sát người đến gần, nhỏ nhẹ nói: "Bạch huynh ơi, huynh mau dậy uống thuốc đi, nếu không thuốc sẽ nguội đó." Nhưng đổi lại vẫn không thấy Bạch lang có động tĩnh gì.

"Nghe gia chủ nói Bạch huynh bị trọng thương khá nặng, có lẽ bây giờ huynh ấy đang say giấc, mình không nên đánh thức huynh ấy dậy lúc này, đợi huynh ấy tỉnh dậy, mình hâm thuốc nóng lại rồi cho huynh ấy uống cũng được." Trong đầu Hoàng Dao thầm nghĩ, rồi nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc giường, ánh mắt đắm đuối ngắm nghía dung nhan của Bạch Lang.

"Bạch huynh. . . đẹp trai thật!" Nhìn ngắm dung nhan của Bạch Lang hồi lâu, Hoàng Dao không kìm lòng được, thốt lên.

Chợt nàng thấy cái chăn ở phía bên kia rơi ra, nàng liền vươn tay đưa mình qua phía bên kia, đắp chăn lại cẩn thận cho Bạch Lang.

"Chụt!"

Đột nhiên hai mắt đang nhắm nghiền của Bạch Lang mở bừng, vươn người dậy, hôn vào má của Hoàng Dao một cái trong lúc nàng đang đắp chăn lại cẩn thận. Bị làm cho một màn bất ngờ này, Hoàng Dao ngơ ngẩn cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Bạch Lang đã nhanh tay vòng qua hông của nàng, kéo thân hình của nàng lại nằm ngay bên cạnh mình.

Mắt đối mắt với nhau, Hoàng Dao bây giờ mới hoàn hồn trở lại, sắc mặt của nàng đỏ như lửa đốt, vừa e thẹn vừa xấu hổ, chợt nàng nói: "Huynh vừa làm cái gì vậy?"

"Hôn muội chớ làm gì." Bạch Lang bình thản trả lời.



Hoàng Dao trợn mắt nhìn hắn nói: "Huynh có biết phép tắc không hả, nam nữ thọ thọ bất tương. . ." Chữ "thân" còn chưa nói ra đã bị Bạch Lang dùng tay nhẹ nhàng đặt lên miệng, ra dấu dừng lại.

Bạch Lang xoay người cầm bát thuốc trên bàn, hớp một hơi liền uống xong, sau đó quay lại nhìn Hoàng Dao, giọng điệu ôn hòa nói: "Ai quan tâm đ ến mấy cái phép tắc ràng buộc đó chứ! Vả lại ta biết muội cũng yêu ta nhưng ta không hiểu vì sao muội lại tránh né điều đó!" Nói xong câu cuối, trên mặt của Bạch Lang thoáng có vẻ buồn lòng.

"Muội. . ." Hoàng Dao không biết phải trả lời như thế nào, ấp a ấp úng.

Bạch Lang càng ôm chặt lấy Hoàng Dao hơn nữa, nói: "Ta chỉ xin muội một điều thôi!"

"Điều gì?" Hoàng Dao nhẹ hỏi.

"Nằm bên cạnh ta!" Bạch Lang từ tốn trả lời.

Hoàng Dao bối rối vô cùng, nam nữ thọ thọ bất tương thân, nàng cũng biết cái gì là phép tắc, nhưng khi đối mặt yêu cầu của Bạch Lang nàng lại không nỡ từ chối. Đấu tranh một hồi, nàng quyết định nghe theo con tim mình mách bảo, nằm vào lòng của Bạch Lang, thanh âm êm dịu trả lời: "Được, muội đồng ý!" Nàng liền nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ thân thể của Bạch Lang truyền vào.

Bạch Lang nghe xong, trong lòng cảm xúc tuôn trào, hai người hiện đang nằm bên cạnh nhau, mà hắn lại đang ôm nàng trong tay, những điều này như khiến Bạch Lang sung sướng đến tận trời, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nhắm mắt, cùng Hoàng Dao ôm nhau vào lòng.

Trong thư phòng, một trai một gái cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ, sắc xuân tràn ngập khắp căn phòng.

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.