Vì mau chóng dung nhập đoàn phim, "nhà" ở ngay trong nội thành, Hà Tu Ý cũng không quay lại nhà trọ, mà là lựa chọn ở khách sạn với các diễn viên khác.
Tả Nhiên cũng không đi. Bởi vì có khi phải làm đến rạng sáng, đoàn phim đặt một gian phòng cho Tả Nhiên và trợ lí, nhưng hai người rất ít khi ngủ lại, phòng ở lúc nào cũng trống không.
Lý Triều Ẩn và chủ nhiệm sản xuất không sắp xếp quá nhiều chuyện cho Hà Tu Ý vào ngày đầu tiên, kết thúc công việc khi sắc trời còn rất sớm, Hà Tu Ý lết vào khách sạn, đặt mông ngồi ở trên sô pha, cầm lấy kịch bản lại bắt đầu đọc —— anh hy vọng có thể mau chóng quen thuộc kịch bản, đền bù khuyết thiếu lâm thời do tiến tổ muộn. Bởi vì là bổ sung, phòng của anh cách phòng những người khác hơi xa, tòa nhà ở cũng ở sau lưng, trong không khí bay ra loại mùi vị nhàn nhạt.
Tới khoảng chừng 9 giờ, Hà Tu Ý nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Anh cầm lên nhìn, kinh ngạc phát hiện đối phương là Tả Nhiên.
Tả Nhiên hỏi: "Đánh bài không?"
Hà Tu Ý: "Hả?"
Tả Nhiên nói: "Bài poker, 312." "312" là số phòng của Tả Nhiên.
Hà Tu Ý buông kịch bản xuống: "À, được, chờ hai ba phút nhé." Ý tứ Tả Nhiên gọi anh đánh bài cũng rất cẩn thận —— anh là người nhảy dù giữa đường, chỉ lởn vởn ở phim trường thì rất khó kéo gần quan hệ với mọi người. Cho dù thế nào, nhân viên sau khi tan tầm đều thường xuyên tham dự liên hoan, rất nhiều hoạt động, mà "đánh bài", không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của nhiều người không thích nói chuyện —— vừa có thể củng cố cảm tình, lại không cần dùng não.
Tắt điện thoại, Hà Tu Ý cầm lấy chìa khóa phòng để ở túi quần, nhẹ nhàng khóa cửa, lạc đường ở hành lang khách sạn trong chốc lát, cuối cùng đi thang máy cách khá xa phòng 312. Chờ tới khi xuất hiện ở phòng của Tả Nhiên, đã qua chừng mười phút.
Người trong phòng là Tả Nhiên, phụ trách âm thanh, phó mỹ thuật, còn có một người bình thường xử lí microphone hay được gọi là "Côn gia" cùng một trợ lý mĩ thuật ngồi ở sau phụ trách thu âm và phó mỹ thuật.
Phụ trách thu âm vừa nhìn thấy Hà Tu Ý liền hô: "Được rồi anh bạn tốt của tôi ơi, nhào tới đây nhanh lên......"
Hà Tu Ý nghe nói qua, phụ trách âm thanh Mạc An thời trước làm dịch và chế tác âm thanh cho phim, có thể làm cho hậu kì và âm thanh cực kì hoa mĩ, không hề kém hơn nguyên âm dù chỉ một phần —— gào thật sự có hiệu quả gào, nói nhỏ cũng thật sự có hiệu quả nói nhỏ. Sau Mạc An lại "đổi nghề" âm thanh, phát triển cũng không tệ lắm, nhưng mở miệng nói chuyện cũng vẫn là giọng điệu của dịch và chế tác cho phim, cũng không biết là cố ý, hay là thói quen thành tự nhiên.
Tả Nhiên hỏi: "Double up, được không?"
"À, ok."
Tả Nhiên lại nói: "Ấn theo quy củ của đoàn phim, người thua bài phải để đối phương vẽ lên mặt."
"Ok." Mình thì không sao cả, nhưng...... Hà Tu Ý khó có thể tưởng tượng Tả Nhiên bị người vẽ ở trên mặt.
Kết quả rút thăm là, Tả Nhiên và phó mỹ thuật một tổ, Hà Tu Ý và Mạc An một tổ. Hà Tu Ý kỳ thật cũng chơi không giỏi, hơn nữa, Tả Nhiên cũng biết nhớ bài và tính bài, mỗi người chơi cái gì, trong tay đồng đội còn có cái gì, trong tay người đối diện còn có cái gì, tựa hồ biết hết, nhẹ nhàng, không chút nào cố sức. Trong chốc lát, Tả Nhiên và phó mỹ thuật đã thăng cấp tới "8", mà một tổ Hà Tu Ý vẫn như cũ dừng lại ở "3".
Trên mặt Hà Tu Ý bị Tả Nhiên vẽ 5 dấu. Ngón tay thon dài của Tả Nhiên cầm lấy bút highlight, mở nắp bút, hơi hơi cúi người, tô tô vẽ vẽ lên mặt Hà Tu Ý. Hắn dựa sát, động tác cũng nhẹ, con người nâu đậm sáng ngời, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mặt Hà Tu Ý, động tác ưu nhã như là nắm bút tranh sơn dầu, ở một tấm vải vẽ tranh sơn dầu miêu tả sắc thái rực rỡ. Hà Tu Ý nhìn cổ của Tả Nhiên, cổ họng "ực" một miếng, không có tiền đồ mà dời mắt đi.
Mạc An thua bài, phó mỹ thuật phụ trách xử lý.
Lần thư bảy lại sắp thua bài, Mạc An bắt đầu thở ngắn than dài: "Trời ạ tiểu nhị, sao chú em có thể đánh "K"?" "Aaa, xin người đừng có như vậy, ặc, thượng đế ơiii." "Nhìn xem tay bài này thối thế nào, tựa như...... Ờ, anh đang nói, nhìn xem tay bài này thối ra sao." "Hê hê, nhìn một cái, mọi người nhìn đi, tôi biết là sẽ thế này mà lị."
"......" Hà Tu Ý nói, "Vì Tả Nhiên quá mạnh."
Từ lần này, mỗi lần thua bài, Mạc An đều cẩn thận bàn luận cùng Hà Tu Ý, thảo luận từng tấm bài một, biểu tình chuyên chú chưa từng có ở đoàn phim. Anh ta còn nói, "hồn bài" của anh ta có lẽ là từ mẹ anh ta. Mẹ anh ta chơi mạt chược rồi bị bệnh xương cổ, bác sĩ ra lệnh bà không được mó vào nữa, mẹ anh ta lại mời bạn vào nhà. Bà không chơi, nhưng lại dựa vào sô pha nhìn người chơi, còn chỉ chiêu cho người khác, đã kéo dài mấy năm.
Cứ việc thái độ của Hà Tu Ý và Mạc An rất nghiêm túc, vết bút trên mặt rất nhanh lại thêm mấy nét, tới 11 giờ tối, một tổ Tả Nhiên đã lên tới A, một tổ Hà Tu Ý lại chỉ miễn cưỡng lên tới 4, tuy rằng Hà Tu Ý cảm thấy hai lần thắng duy nhất là Tả Nhiên nương tay.
Bị tàn sát.......
"Dọn dẹp một chút rồi về ngủ đi," khóe miệng Tả Nhiên tựa hồ cong lên một chút, "Đi rửa mặt cả đi."
Mạc An đi vào phòng toilet trước, rồi sau đó là phó mỹ thuật, Tả Nhiên, Hà Tu Ý là người cuối cùng bò dậy từ trên thảm đi rửa mặt.
Trước khi xả nước, Hà Tu Ý nhìn nhìn gương mặt của mình.
"......" Nhìn cũng tàm tạm...... Không xấu, không giống trên mặt Mạc An một đống bút hoa.
Hai bên đều có dấu vết của bút đánh dấu, nhưng không dài, Tả Nhiên rất săn sóc, không "hủy hoại" gương mặt kiếm sống của anh.
"......?" Lại nhìn hơn mười giây, Hà Tu Ý đột nhiên cảm thấy sai sai chỗ nào đó.
Những nét bút nhìn rất tùy ý, tựa hồ không có quy luật, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ, có thể phát hiện tất cả đều rất giống chữ cái tiếng Anh.
Không đúng...... Không phải tiếng Anh...... Đó là cái gì......?
Hà Tu Ý kiên nhẫn phân biệt, cũng sử dụng di động của anh ghi chép lại: 【J, e, t, e, d, é, s, i, r, e.】 nét bút rất qua loa, nhưng vẫn nhìn ra được hình dạng.
Đánh bài tổng cộng thua mười lần, vừa lúc đủ mười chữ cái.
Hà Tu Ý nhập mười chữ vào thanh công cụ tìm kiếm, thoáng chốc, kết quả lập tức hiện ra.
Là một câu văn.
Ý nghĩa......
Hà Tu Ý lướt xuống xem tiếp:
Ý là: 【Anh muốn em.】
Đại não Hà Tu Ý nháy mắt trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình. Âm thanh đó rõ ràng như vậy, giống như một con tuấn mã từ phương xa lao nhanh mà đến, đạp nát ngay ngắn yên lặng nguyên bản trong lòng anh, lại có chỗ giống mũi tên rời dây cung bay vọt đến khoảng sân trống trải phát ra âm thanh muộn màng.
Đây là...... Có ý tứ gì?
Hà Tu Ý nhớ đến sự kiện cái tát lần đó. Liễu Dương Đình không muốn bị người tát, vì thế tổ đạo diễn kêu mình đi thế. Tả Nhiên không xuống tay nổi với mình, lại hung hăng mà cho Liễu Dương Đình một bạt tai. Hơn mười ngày sau, Hà Tu Ý vẫn luôn cho rằng Tả Nhiên là Đại Thiên Sứ "trừng gian trị ác", trước nay không não bổ sang chỗ khác.
Chẳng lẽ......
Không đúng, không có khả năng.
Tả Nhiên vào giới 6 năm, chưa bao giờ có scandal, tin chim lợn đều nói, cậu ấy chưa bao giờ có bạn nam nữ, càng đừng nói "tình một đêm" "hẹn – chịch" hoặc là "chơi quy tắc" linh tinh. Hơn nữa, gần hai mươi ngày ở chung, Hà Tu Ý rất bội phục nhân phẩm của Tả ảnh đế, cũng không cảm thấy Tả ảnh đế là người tùy tùy tiện tiện lừa người lên giường.
Thích thật lòng, lại càng không thể.
Khi xảy ra chuyện cái tát, hai người họ mới quen biết được năm ngày. Cho dù bây giờ, cũng còn chưa đến hai mươi ngày. Hai mươi ngày, hai người giao lưu giới hạn ở đóng phim, cơ hồ không có tiếp xúc thêm, Tả Nhiên cũng vẫn luôn phi thường lãnh tĩnh, không có lý do bỗng nhiên muốn yêu. Người kia chính là...... Cấm dục, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có tai tiếng, nghiêm túc với tình cảm, Tả Nhiên. Ở buổi liên hoan tuần trước, Tả Nhiên còn nói "Thái độ đối đãi tình cảm của họ, rất nhạt nhẽo." Huống chi, Hà Tu Ý không cảm thấy mình có gì đáng giá để Tả Nhiên yêu.
Hà Tu Ý nhớ lại, buổi chiều lúc đóng phim, Thẩm Viêm có câu thoại là "Anh muốn em", lúc ấy mình biểu hiện không tốt, đờ người, NG n lần. Lúc này nhắc lại, chẳng lẽ là giễu cợt thiện ý? Tả Nhiên đang đùa? Đùa giỡn mình, thắt chặt quan hệ của hai người?
Nghe thì rất kì cục, lại là đáp án tốt nhất.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Đi một bước nhìn một bước vậy.
Cũng chẳng thể xảy ra, đừng nghĩ lung tung.
Trước đặt hết tinh lực vào《Gia tộc》, dẹp mấy lo lắng vô vị đi.
........
Có lẽ là bởi vì ban ngày quá mệt, trong lòng áp lực, Hà Tu Ý ngủ say như heo.
Sáng sớm trở lại,《Gia tộc》quay tiếp.
Đại viện Thẩm gia ở trong cốt truyện cũng không nhiều, ngày hôm sau quay nhảy tới mấy cảnh tình nùng ý mật nhất của Thẩm Viêm, Tống Chí.
Giữa mấy cảnh, có diễn hôn.
Tả Nhiên đè Hà Tu Ý ở trên tường, chống lên ngực, ngón tay nắm mười ngón Hà Tu Ý, kéo cao ấn ở tường đằng sau.
Cảnh hôn đầu tiên của hai tuần, Tả Nhiên diễn đến là động tình.
Hắn bao lấy đầu lưỡi Hà Tu Ý, càn quét ở trong khoang miệng đối phương, còn dùng đầu lưỡi liếm Hà Tu Ý, nhẹ quét trước sau, có khi tựa hồ có thể đụng tới yết hầu của anh.
Môi bị hôn đến sưng lên, Hà Tu Ý cảm thấy mình giống như đang bị cắn nuốt.
Mơ mơ màng màng, Hà Tu Ý nhớ tới câu tiếng Pháp mà sau khi đánh bài anh nhìn thấy ở gương: 【Je te désire.】
Không biết vì lí do gì, anh nhớ kỹ.
【Anh muốn em.】
Tác giả có lời muốn nói: Biến thái không lạnh lùng!
Ảnh đế: Đây là thổ lộ lớn nhất mà tôi có thể làm, bà xã hiểu chưa QAQ.
Ảnh đế: Anh muốn em, anh muốn em, nhưng bà xã không để ý tới tôi, Oa...... oa...... oa oa!!! Khóc lớn!!!
Đừng sốt ruột...... Thổ lộ sẽ không quá xa...... Tin tưởng hắn......
Phụ trách thu âm diễn có một chút nhiều...... Trước đó sửa lại một chút, khi Tu Ý ly tổ Mạc An cũng cười một chút, bằng không không biết cho ảnh diễn thêm cái gì.