Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 10: Nỗi kinh sợ trong rừng rậm



Càng gần cuộc tranh tài vào ngày mười tháng mười, Liễu Triêu Dương luyện công càng chăm chỉ. Căng Uyển vì vậy mà bận rộn đến mức chân không chạm đất, người rảnh rỗi cũng chỉ có mỗi Liễu Triêu Hoa cùng Tước Nhiên, hai người ăn cơm xong, chậm rãi ở phía sau núi Tiểu Thiện ngắm cảnh.

Trong rừng đường nhỏ nhấp nhô không bằng phẳng khiến Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn không được thoải mái, Tước Nhiên đang đẩy xe lăn thì dừng lại, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Triêu Hoa, kéo ra hai cái giây nịt an toàn bằng da trâu do Liễu Triêu Hoa tự mình thiết kế cài vào cho nàng rồi nói: “Trên đường xóc nảy, để ta cài vào cho”.

Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, tự mình cài vào một cái nói: “Nới lỏng một chút”.

Tước Nhiên ngẩng đầu liếc qua Liễu Triêu Hoa một cái, không nói gì nhưng vẫn đem giây nịt an toàn nới lỏng một chút, xong xuôi mới đứng lên một lần nữa đi tới phía sau Liễu Triêu Hoa: “Có đường tắt đi đến núi Chính Nguyên Phong không?”

Liễu Triêu Hoa khẽ trầm mặc, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đừng đi đến đó, phụ thân ta không cho. Nếu ý ngươi là muốn ăn quả dâu…, để ta nói Triêu Dương mang cho ngươi một ít”.

Tước Nhiên dừng lại, nhìn Liễu Triêu Hoa một cái, khẽ nhíu mày như có chút không vui: “Không cần”.

“Tước Nhiên”, Liễu Triêu Hoa từ xe lăn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên khiến cho Tước Nhiên không dám nhìn thẳng: “Ta có lập trường của ta”.

Tước Nhiên yên lặng, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi qua mặt, Liễu Triêu Hoa nhắm hai mắt lại, dùng tay áo che mặt để tránh hạt cát thổi vào mắt. Xen lẫn trong tiếng cuồng phong vù vù, nàng mơ hồ nghe thấy được Tước Nhiên nói gì đó, chẳng qua là gió quá lớn, tiếng nói nhẹ của Tước Nhiên như bồng bềnh đung đưa trong gió tản ra nghe không được rõ ràng lắm.

“Ta cũng vậy… lập trường…”.

Liễu Triêu Hoa buông tay xuống, khẽ dụi mắt, nhìn về phía Tước Nhiên, cảm thấy hơi có lỗi hỏi: “Tước Nhiên, ngươi mới vừa nói gì? Ta không nghe rõ”.

Tước Nhiên mỉm cười, đẩy Liễu Triêu Hoa đi về phía trước: “Ta không nói gì, là tiếng gió thôi”.

“Ngọn gió này thật kỳ quái”, Liễu Triêu Hoa lầm bầm một câu, trong lòng hơi hơi cảm thấy cổ quái, đang muốn gọi Tước Nhiên đẩy nàng quay về, xe lăn lại ngừng lại, Tước Nhiên khẽ nhíu mày, hai mắt ngưng tụ còn tỏ vẻ thật tình hỏi: “Tại sao cảm thấy ngọn gió này kỳ quái?”.

“Không được tự nhiên”, Liễu Triêu Hoa nói ra cảm giác của mình.

“Cái gì không được tự nhiên?”.

Liễu Triêu Hoa nhắm mắt, hai tay nhẹ nhàng giang ra, giống như đang ôm lấy thiên nhiên: “Gió là tiếng nói của thiên nhiên, từ xa thổi đến gần khiến nhánh cây rung động, lá rụng, còn có tiếng gió vù vù. Gió từ biển rộng thổi đến sẽ mang theo mùi vị mặn mặn của nước biển, từ đầm lầy thổi đến lại mang theo một chút mùi vị của bùn đất, từ giữa núi rừng thổi đến sẽ mang theo mùi vị nhẹ nhàng trong lành”.

“Nhưng mà…”, Liễu Triêu Hoa quay đầu lại nhìn Tước Nhiên Liễu: “Ngọn gió vừa rồi tựa như dưới đất thổi lên, ta không cảm giác được gì cả”.

Tước Nhiên Liễu ánh mắt như có chút mê hoặc: “Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không, ta không cảm thấy nó mất tự nhiên. Ngươi… “, câu nói tiếp theo của Tước Nhiên bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt dừng tại một điểm bên rìa con đường nhỏ.

Liễu Triêu Hoa nhìn theo tầm mắt của nàng thì thấy một thứ gì đó tựa như một viên trân châu màu đen to bằng đầu ngón tay cái nằm yên trong bụi cỏ.

Tước Nhiên đẩy Liễu Triêu Hoa đến bên cạnh hạt châu, bước về trước khom lưng định nhặt lên, Liễu Triêu Hoa trong lòng cảm thấy quái dị, đang muốn mở miệng ngăn cản, ngón tay trắng nõn của Tước Nhiên đã đụng phải hạt châu, đột nhiên mặt đất dưới chân Tước Nhiên và Liễu Triêu Hoa kịch liệt chấn động. Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn của xe lăn, nàng cảm thấy thân thể của mình giống như bị tảng đá nặng nghìn cân đè xuống, có một lực hút mạnh mẽ từ dưới đất kéo nàng xuống, hắc quang lóe lên, Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất đi lúc nào không biết, tay phải bị một người nắm lấy thật chặt, nàng cảm thấy trọng lực mạnh đến không thể kháng cự được giống như là rơi xuống động sâu không đáy rồi rơi thẳng xuống phía dưới.

Vào giờ khắc này, trong lòng Liễu Triêu Hoa vô cùng kỳ vọng hai chân của mình có thể bước đi được, như vậy ít nhất còn có thể hi vọng khi nãy, lúc mặt đất chấn động còn có thể bỏ chạy!

Cảm giác rơi thẳng xuống làm cho Liễu Triêu Hoa thét chói tai, nỗi sợ hãi tràn ra toàn thân, tay phải bị kéo căng, sau đó Liễu Triêu Hoa hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Liễu Triêu Hoa mới cảm thấy tri giác đang dần dần hồi phục, đầu choáng váng giống như trong não toàn là bột nhão, chóp mũi có chút lạnh lẽo, nàng khẽ hé mắt, ánh sáng nhàn nhạt khiến cho Liễu Triêu Hoa có chút hoảng hốt, cố nén sự choáng váng, một hồi sau Liễu Triêu Hoa mới ý thức được bản thân đã rơi xuống một mảng rừng rậm, bên người là từng đám rễ cây đan xen, những cây cổ thụ cao chọc trời chỗ nào cũng có, chạc cây cứng cáp dày đặc che khuất bầu trời, bầu trời giống như bị nhuộm bởi một màu xanh lục.

Từng tia sáng nhè nhẹ chiếu xuống qua các khe hở giữa vòm lá dày đặc, quang cảnh chung quanh u ám khiến cho Liễu Triêu Hoa không thể đoán được hiện tại là lúc nào. Xa xa một tiếng chim hót ngất trời vang lên, rừng rậm vì vậy dần dần trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng dã thú gầm thét phảng phất đâu đây, điều này làm cho Liễu Triêu Hoa cảm thấy khủng hoảng.

Xe lăn của nàng cũng cùng nàng rơi xuống rừng cây này, trong rừng không có đường, cho nên xe lăn cũng không thể đi được, Liễu Triêu Hoa vốn định bỏ luôn xe lăn dựa vào hai tay gắng hết sức bò đi, nhưng mà đột nhiên, nàng nhớ tới xe lăn của mình có yểm pháp trận!

Miễn là trong khoảng không cao hai thước, dù là rừng rậm cũng có thể đi qua được.

Biện pháp vừa nghĩ ra này khiến cho trong lòng Liễu Triêu Hoa mừng như điên, kích động run rẩy, nàng cởi bỏ dây nịt an toàn Tước Nhiên cài vào lúc nãy, tự mình ngồi dậy, gắng sức đem xe lăn dựng lên, sau khi thở hổn hển mấy hơi, từ từ bò lên ngồi xong, Liễu Triêu Hoa ổn định hô hấp, đầu ngón tay khẽ run vừa vuốt ve vừa lần theo hình vẽ mà mô phỏng lại pháp trận.

Pháp trận vốn u ám, theo sự di chuyển của đầu ngón tay Liễu Triêu Hoa dần sáng lên, cuối cùng, khi đầu ngón tay Liễu Triêu Hoa đem pháp trận mô phỏng lại toàn bộ một lần, chiếc xe lăn nàng đang ngồi từ từ lơ lửng, nàng khống chế xe lăn lơ lửng đến nơi cao khoảng chừng một thước, lựa chọn một phương hướng từ từ đi tới.

Đang lúc Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn khẽ thở phào nhẹ nhõm, cách phía trước hơn mười thước có một nhánh cây to lớn vươn ra, nhưng khiến cho Liễu Triêu Hoa cảm thấy kinh hãi không phải là nhánh cây, mà là một con Cự Mãng thân màu xanh biếc đang quấn quanh nhánh cây!

Con Cự Mãng vắt vẻo trên nhánh cây há miệng, ngẩng đầu đối mặt với tầm mắt của Liễu Triêu Hoa, con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo như băng, cái lưỡi màu lam ướt át nhè nhẹ phát ra âm thanh khè khè.

Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng lan ra toàn thân!

Liễu Triêu Hoa dừng xe lăn lại, để cho xe lăn vẫn duy trì trạng thái lơ lửng, quan sát khoảng không gian bên dưới Cự Mãng, hiển nhiên không đủ để xe lăn đi qua, hơn nữa Cự Mãng cũng sẽ không để Liễu Triêu Hoa đi qua ngay sát phía dưới miệng nó.

Như vậy… Liễu Triêu Hoa liếc mắt nhìn không gian phía trên Cự Mãng, ít nhất phải cách Cự Mãng khoảng ba bốn thước mới có thể an toàn. Nhưng mà… nàng đang ở trong linh thạch trận pháp trên xe lăn, lúc tranh sáng tranh tối hiển nhiên là sắp hết hiệu lực, nếu như thi triển trận pháp trên linh thạch một lần nữa, cần có thời gian, mà trong lúc đó Cự Mãng hoàn toàn có khả năng từ trên cây lao tới đánh về phía Liễu Triêu Hoa.

Phải liều mạng! Liễu Triêu Hoa cắn răng một cái, hai bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch. Nàng sẽ không chết ở chỗ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.