Liễu Triêu
Hoa nhất thời cảm thấy sự áy náy dâng trào trong lồng ngực không thể nào đè nén xuống cũng chẳng thể phát tiết ra ngoài, vô cùng khó chịu. Mà
Liễu Triêu Dương đang nằm trên mặt đất lúc này khẽ ưm một tiếng, nhíu
chặt chân mày vặn vẹo cổ, vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là vẻ mặt
âm trầm của Liễu Triêu Hoa, nhớ tới chiếc túi càn khôn trên giường lúc
nãy, Liễu Triêu Dương có chút ấp úng mở miệng nói: “Triêu Hoa, trong túi càn khôn của muội chứa thứ gì vậy?”
Liễu Triêu
Hoa nhìn vẻ mặt ngơ ngác của kẻ đầu sỏ gây họa kia, mặc dù biết Liễu
Triêu Dương vô tội nhưng vẫn không ngăn được cảm giác đau lòng. Liễu
Triêu Hoa nắm chặt túi càn khôn trong tay, lời nói phát ra không tự chủ
được mang theo lửa giận: “Tỷ không có việc gì tự nhiên đụng vào túi càn
khôn của ta làm gì?”
Liễu Triêu
Dương rất ít khi nhìn thấy Liễu Triêu Hoa nổi giận, nàng liên tưởng đến
lúc nãy khi mình mở túi càn khôn ra, trước mắt hiện lên một tia sáng
trắng lóa, trong lòng áy náy hỏi: “Vậy là đánh mất thứ gì sao?”
Liễu Triêu Hoa nắm chặt chiếc túi, thần sắc càng lạnh lẽo hơn: “Bên trong có một con hồ yêu vô cùng quan trọng với ta.”
“Vậy…có thể
tìm về không?” Liễu Triêu Dương cũng không biết phải làm sao mới tốt,
nàng cảm giác được muội muội lúc này đang tức giận, phải nói là rất tức
giận.
“Bị bắt rồi, đại hội tiên kiếm sắp tới, nó sẽ là quan yêu. Sau này không có sự cho
phép của ta, tỷ không được đụng đến đồ của ta!”. Liễu Triêu Hoa đang bối rối vô cùng, lửa giận tán loạn trong lòng khiến nàng không thể nào ôn
hòa nổi với kẻ đầu sỏ gây họa là Liễu Triêu Dương được, nàng thật sự
không biết phải làm thế nào mới tốt, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Liễu Triêu Dương nàng càng cảm thấy phiền não gấp bội.
Liễu Triêu
Dương khóe mắt đỏ lên, từ dưới đất đứng dậy giậm chân nói: “Bị bắt thì
bị bắt, cùng lắm thì ta cầu xin phụ thân đem con hồ yêu kia trả lại cho
muội!”
“Không được
để cho phụ thân biết! Hồ yêu của ta tự ta sẽ nghĩ cách!” Liễu Triêu Hoa
vô cùng giận dữ, chuyện này nếu để Liễu Tân Chi biết được, chính mình
phải chịu phạt thì không nói, quan trọng là hồ yêu kia cũng không thể
toàn mạng được.
Tệ nhất
chính là ngộ nhỡ Liễu Tân Chi truy hỏi kỹ càng sự việc, khó tránh khỏi
sẽ dính dáng đến chuyện của lão hồ yêu. Đến lúc đó, Liễu Triêu Hoa muốn
cứu lão hồ yêu sẽ càng gặp phải khó khăn và nguy hiểm hơn bây giờ nhiều. Sự tình cấp bách, Liễu Triêu Hoa điều khiển xe lăn đi ra khỏi tiểu viện của mình, cũng chẳng thèm quan tâm liệu Liễu Triêu Dương có thể nhìn
thấy hay không, trực tiếp sử dụng Thổ Hành châu độn thổ đến chỗ giam cầm lão hồ yêu. Đến khi ở trước
mặt lão hồ
yêu rồi, thần sắc Liễu Triêu Hoa lại vừa sốt ruột vừa áy náy, nàng không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện này với lão. Vẫn là lão hồ yêu
nhìn ra được có vấn đề, an ủi nàng một hồi sau Liễu Triêu Hoa mới đem
toàn bộ chân tướng sự việc nói rõ ràng.
Tuy nhiên
phản ứng của lão hồ yêu lại ngoài dự đoán của Liễu Triêu Hoa, vừa nghe
đến việc cháu trai của mình bị nụ cười của Liễu Triêu Hoa làm mê hoặc
tâm trí rồi bị thu vào bên trong túi càn khôn, lão liền đấm ngực giậm
chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức(1) giận mắng: “Cái đồ tu vi cao cũng không bù được đầu óc ngu ngốc! Tức chết lão phu rồi!”
(1) Chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép: thường dùng để ví với việc người mình kỳ
vọng không tiến bộ nên cảm thấy bất mãn, yêu cầu nghiêm khắc với họ và
mong muốn họ nhanh chóng tiến bộ.
Phản ứng
ngoài dự đoán của lão hồ yêu khiến cho Liễu Triêu Hoa mặt tối sầm, nàng
đành phải nhắc nhở lại cho lão biết tình cảnh cháu trai của lão lúc này
rất nguy hiểm, sự tình đã ngoài tầm kiểm soát rồi.
Ai ngờ lão
hồ yêu chỉ vểnh vểnh đôi tai mềm mại, rất là ung dung nói: “Yên tâm đi,
nó không chết được đâu, cùng lắm là phải chịu khổ một chút.”
Lão hồ yêu
quả quyết như vậy nhưng Liễu Triêu Hoa vẫn bán tín bán nghi, cho nên để
Liễu Triêu Hoa có thể yên tâm, lão đành nhờ nàng nghĩ biện pháp mang
theo một ít thuốc trị thương đi thăm con hồ yêu bị bắt kia là được rồi.
Liễu Triêu
Hoa suy nghĩ một chút thì thấy bây giờ cũng chỉ có cách như vậy mà thôi, nếu như hiện tại cứu hồ yêu kia thoát ra sẽ khó tránh khỏi liên lụy đến lão hồ yêu.
Chính là lúc trở về không thể không đi dò la một chút nơi giam giữ quan yêu là ở đâu.
Liễu Triêu
Hoa được lão hồ yêu đưa ra khỏi hang đá, vừa điều khiển xe lăn chậm chạp đi về phía trước vừa tự hỏi có nên đi tìm gặp Phó Nguyên hay không. Về
đến cửa viện, vừa ngẩng đầu lên, Liễu Triêu Hoa có chút kinh ngạc nhìn
hai người đang sóng đôi đứng trước cửa viện của mình.
Liễu Triêu
Dương cúi gằm mặt xuống, cằm dưới gần như sắp dán vào ngực. Phó Nguyên
trầm mặc đứng bên cạnh Liễu Triêu Dương, nhìn thấy Liễu Triêu Hoa trở
lại, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Phó Nguyên
biết tính tình Liễu Triêu Hoa rất trầm ổn, hiếm khi tức giận, luôn tỏ
thái độ nhàn nhạt với người khác, ngày thường gặp nhau, tuy nàng không
cố ý nhưng luôn khiến cho người khác có cảm giác như đang đối mặt với
bậc trưởng bối. Không nói đến Liễu Triêu Dương, ngay cả Phó Nguyên hắn
đối với nàng cũng mơ hồ có cảm giác kính sợ.
Liễu Triêu
Hoa ngẩng đầu nhìn hai người họ một cái, giơ tay vỗ lên đỉnh đầu của con cóc đá, trận pháp bao phủ xung quanh tiểu viện liền tràn ra từng vòng
rung động trong không gian. Trong mắt Phó Nguyên hiện lên một tia kinh
ngạc, Liễu Triêu Hoa nhìn hai người nói: “Vào đi.”
Hai người
liền theo Liễu Triêu Hoa đi vào sân sau đó đến lầu một ngồi xuống. Liễu
Triêu Hoa nhàn nhạt nhìn hai người không nói lời nào, Liễu Triêu Dương
vẫn cúi đầu không nhìn ai, cuối cùng Phó Nguyên đành sắp xếp lại suy
nghĩ một chút sau đó mở lời: “Bạch hồ yêu mà hôm nay các trưởng lão bắt
được là từ chỗ của muội chạy ra ư?”
Liễu Triêu
Hoa gật đầu, mở miệng nói: “Nó đối với muội là một hồ yêu rất quan
trọng. Muội không thể để cho nó chết, cũng sẽ không để cho nó làm linh
thú bị hạ khế ước của bất cứ ai.”
Phó Nguyên
trầm ngâm một chút rồi nói: “Hiện tại muốn cứu nó khá khó khăn, hơn nữa
các trưởng lão đã quyết định để nó làm quan yêu.”
“Muội biết, hơn nữa bây giờ muội cũng không thể cứu nó.”
Đôi mắt đen kịt của Phó Nguyên nhìn chằm chằm vào Liễu Triêu Hoa: “Muội muốn làm gì?”
Liễu Triêu
Hoa rũ mi mắt, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên túi càn khôn: “Bây giờ chỉ muốn đi thăm nó một chút.”
Phó Nguyên
nhìn thoáng qua Liễu Triêu Dương đang có vẻ xấu hổ ngồi bên cạnh, trầm
mặc một lúc rồi nói: “Huynh biết quan yêu bị giam giữ ở đâu, tối nay
huynh dẫn muội đi. Nhưng mà đệ tử canh cửa hơi khó giải quyết.”
Liễu Triêu Hoa đem túi càn khôn bỏ vào trong tay áo: “Những chuyện này không là vấn đề. Chỉ cần huynh dẫn muội đến đó là được.”
Phó Nguyên
gật đầu, đứng lên chuẩn bị đi, Liễu Triêu Dương cũng bối rối đứng lên,
đôi mắt đỏ hoe có vẻ đáng thương len lén nhìn Liễu Triêu Hoa một cái,
thấy sắc mặt nàng bình tĩnh liền mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Liễu Triêu Hoa day trán, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cứu được nó ra, muội sẽ không trách tỷ nữa.”
Đôi mắt Liễu Triêu Dương vừa sáng lên một giây sau đó lại càng đỏ hơn, những giọt
nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt trào ra không ngừng rơi xuống, nàng nhỏ giọng nức nở: “Triêu Hoa, tỷ thật sự không cố ý.”
“Lần sau đừng lỗ mãng như vậy là được rồi.” Liễu Triêu Hoa cũng không biết làm sao với nàng, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Thấy Liễu
Triêu Hoa không tức giận nữa, ánh mắt Liễu Triêu Dương sáng ngời, nàng
vội vàng ngồi xuống, quấn lấy Liễu Triêu Hoa hỏi chuyện con hồ yêu kia,
tiếc rằng Liễu Triêu Hoa trả lời rất thận trọng, chỉ tùy tiện nói một
hai câu.
Liễu Triêu
Hoa nhìn ánh mắt lộ vẻ hưng phấn hừng hực hóng chuyện của Liễu Triêu
Dương, có chút hoài nghi nàng xin lỗi mình nhanh như vậy không phải là
để dò hỏi chuyện của con hồ yêu kia đấy chứ? Để tránh việc Liễu Triêu
Dương moi được thông tin gì, Liễu Triêu Hoa từ từ dẫn dắt câu chuyện
sang hướng khác, một lát sau hai người từ chuyện lai lịch của hồ yêu đã
nói đến loại thức ăn và trang phục mà Liễu Triêu Dương yêu thích nhất.
Phó Nguyên
vốn là đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, bây giờ thấy chủ đề hai người đang
hàn huyên cùng chủ đề ban đầu khác nhau một trời một vực, cũng chỉ có
thể buồn cười nhìn hai tỷ muội một cái sau đó lại tiếp tục trầm mặc.