Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 93: Phiên ngoại: “Lão công, nấu cơm đi!”



Liễu Triêu Hoa hai chân phát run đành để cho Sa La đóng gói vác về Phượng Hoàng cốc, vừa đáp xuống hang ổ mềm mềm, nàng liền lăn ngay đến trong góc sâu, mệt mỏi chớp mắt mấy cái, lôi một mảng mây trắng mềm mại trùm lên người, ánh mắt mờ mịt mà ngáp một cái.

Sa La vốn là muốn tính sổ với con phượng hoàng không có điểu tính này, hắng giọng một cái, đang muốn tổng kết những tổn thương mình đã phải chịu trong quá khứ và chuyện nàng không có điểu tính đến mức nào. Ai ngờ vừa đảo mắt qua, lướt một vòng trên đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên đang khẽ hé mở của nàng, Sa La liền không hiểu sao cúi đầu hôn lên.

Liễu Triêu Hoa hừ hừ rên rỉ thành tiếng, mà Sa La đã sớm vứt ý nghĩ muốn cùng nàng tính sổ ra sau đầu. Hai người hôn khó phân thắng bại, tựa như sợi dây leo từ lúc mới sinh ra đã quấn quýt lấy nhau, tuy hai mà một.

Sa La đang muốn tiến thêm một bước, Liễu Triêu Hoa lại giơ tay đẩy hắn ra, nhíu mày ôm bụng nói: “Bụng trướng khó chịu quá.”.

Sa La sửng sốt, vén góc áo của nàng lên, liền nhìn thấy trên vùng bụng trắng muốt của Liễu Triêu Hoa có một chút xíu ánh sáng yếu ớt lóe lên. Ngay lập tức sự vui mừng to lớn đánh úp vào hắn, Sa La không dám tin run rẩy đưa bàn tay xoa xoa lên bụng nàng.

Liễu Triêu Hoa nhăn mặt nhíu mày, bàn chân nhỏ trắng nõn liền đạp lên lồng ngực Sa La, nàng dùng ngón chân cái chọc chọc vào người hắn: “Đói bụng, nấu cơm đi.”. Vừa nói nàng vừa ngáp một cái, mệt mỏi chớp chớp hai mắt sau đó liền dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sa La một phen bắt được bàn chân nhỏ của Liễu Triêu Hoa, giữ trong lòng bàn tay, rồi áp vào ngực, tỏ vẻ vừa kích động vừa thương tiếc vuốt ve mu bàn chân nàng hai cái, sau đó mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”.

Lông mi của Liễu Triêu Hoa run lên một cái, đang ngủ mà bị quấy rầy không nhịn được đẩy mặt của hắn ra một chút, sau đó trở mình, vùi thân thể nhỏ xinh vào trong đám mây mềm mại.

Sa La không chịu buông tha mà tiếp tục quấn lấy, lồng ngực hắn dán sát vào lưng nàng. Sa La vén góc áo của Liễu Triêu Hoa lên rồi luồn tay vào đặt trên bụng nàng, cảm thấy chỗ đó truyền đến nhịp đập yếu ớt gần như không đáng kể, tâm tình hắn bỗng nhiên kích động vô hạn tựa như bị tình cảm dịu dàng hân hoan mênh mông nhấn chìm.

Có lẽ là cảm thấy trên bụng ngứa ngứa, Liễu Triêu Hoa nhíu mày, mơ màng đưa chân cách tầng mây mềm mại đạp cho Sa La một cái. Hắn lại vùi đầu vào hõm vai nàng: “A, ngủ đi, nàng cực khổ rồi.”.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, dưới sự mong chờ của chúng tiên, thần điểu hoàng hậu rốt cuộc sinh hạ một quả trứng.

Vì thế chúng tiên vô cùng kích động hôm đó hẹn nhau cùng đi chúc mừng. Bọn họ trực tiếp bay đến Phượng Hoàng cốc, nhìn thấy một con phượng hoàng lông mao đẹp đẽ bóng mượt ngồi trên cây ngô đồng, vốn tưởng rằng là hoàng hậu, bay tới gần nhìn một cái, mới phát hiện hóa ra là phượng vương!

Chúng tiên rất đỗi ngạc nhiên, hỏi: “Phượng vương đang làm gì vậy?”.

Sa La cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, toàn thân lóe lên hào quang của một phụ thân hiền từ, hết sức bình tĩnh đáp lại hai chữ: “Ấp trứng.”.

“…”.

Một đám thần tiên chật vật từ trên mặt đất bò dậy, chỉnh lại áo mũ, vô cùng lúng túng hỏi: “Hoàng hậu đâu?”. Gì vậy trời! Ai tới nói cho bọn họ biết vì sao phượng vương lại làm chuyện này a!

Khóe mắt của Sa La tràn đầy vẻ sủng ái, đáy mắt còn đọng lại một cỗ u oán, có chút buồn bực hạ thấp lông vũ xinh đẹp trên đỉnh đầu: “Nàng buồn chán, ra ngoài đi dạo rồi.”.

Các thần tiên đồng loạt biến sắc, dáng vẻ phượng vương như vậy hiển nhiên là một oán phụ mà! Chúng tiên hoảng sợ mau chóng bỏ lại lễ vật, sau đó quay đầu cưỡi trên pháp bảo của mình vội vã rời khỏi Phượng Hoàng cốc.

Sa La nhỏm người dậy, hai cái móng vuốt mảnh đặt hai bên quả trứng vàng khổng lồ kia, hắn giũ giũ lông vũ toàn thân, làm cho lông mao dưới bụng càng thêm bồng bềnh ấm áp, sau đó mới chậm rãi bao trùm lấy quả trứng, ngẩng đầu lặng lẽ chờ đợi lão bà trở về.

Mặt trời vừa lặn một chút.

Mặt trời lại lặn xuống thêm một chút.

Mặt trời nhích tới gần đường chân trời rồi…

Theo thời gian, khí tức hậm hực quanh người Sa La càng lúc càng dày đặc, hắn thầm lẩm nhẩm trong lòng: “Vì sao vẫn chưa trở về, vì sao vẫn chưa trở về…”.

Mãi đến khi một đám mây ngũ sắc bay đến từ phía chân trời, ánh mắt của hắn chợt sáng ngời, quả nhiên là Liễu Triêu Hoa trở về.

Liễu Triêu Hoa vừa trở về nhà, thấy vẻ mặt u ám của Sa La liền khẽ hừ một tiếng, hếch bụng lên một cái, hắn liền lập tức đổi lại một bộ mặt tươi cười lên nghênh đón, ôm lấy hông của nàng, đưa nàng vào tổ: “Ở tu diện(*) chơi vui vẻ không?”.

(*) Tu diện: từ này vốn có nghĩa là “cạo mặt” =.=||| có thể chỉ một nơi nào đó kiểu như chỗ chăm sóc da hay thẩm mĩ

“Vốn là tụ tập với Triêu Dương thật vui vẻ nhưng thấy vẻ mặt u ám của chàng liền không vui.”.

Sa La tiếp tục cười: “Ta đây không phải là lo lắng nàng cực khổ sao.”.

Trong lòng hắn lại lầm bầm: “Ai thấu hiểu cho nỗi cực khổ của đàn ông a…”.

Liễu Triêu Hoa mệt mỏi duỗi lưng, gục lên quả trứng của mình, sờ sờ cái đại gia hỏa này: “Bảo bối ngoan, nương trở về rồi.”.

Sau lưng Sa La mây đen bao phủ dày đặc, tại sao trở về không chào hỏi mình đầu tiên?

Ghen tị, ghen tị, ghen tị!

Phượng vương bị dấm chua nhấn chìm rất không thoải mái, mãi cho đến khi Liễu Triêu Hoa chớp chớp mắt nghiêng đầu qua: “Lão công, nên ăn cơm thôi.”.

Sa La cười: “Được.”.

Chỉ cần nhớ trở về ăn cơm tối với ta là tốt rồi.

Phượng vương và hoàng hậu, tổng cộng sinh được ba nam, hoàng hậu vô cùng muốn có một nữ nhi, rốt cuộc rất nhiều năm sau mới đạt được ước nguyện.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.