Phó Tư suốt đêm trở về ký túc xá, ngủ mê man cả ngày cuối tuần.
Thứ hai nhìn thấy chính mình trong gương, đã gầy đi.
Ngày này qua đêm khác, cậu ngủ cũng không được yên ổn.
Có đôi khi mơ thấy cảnh cậu và Trình Ảnh cùng nhau dẫn Cầu Cầu ra ngoài chơi, có khi lại nhìn thấy Cầu Cầu biến thành mặt mình, sau đó bị Trình Ảnh vứt bỏ.
Cậu nghĩ thuộc về Trình Ảnh muốn phát điên.
Nhưng cho dù cậu điên rồi cũng không thể biến mơ thành thực.
Trình Ảnh không biết sự cự tuyệt của mình nghe vào tai Phó Tư có ý nghĩa cùng với điều anh muốn biểu đạt là một trời một vực.
Phó Tư tránh né cũng bị anh xuyên tạc thành một ý tứ khác, hai người bọn họ lại một lần nữa bị hiểu lầm đẩy xa hơn.
Tầng dưới cùng của giấc mơ, còn có một đóa mẫu đơn.
Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì.
Nhưng cậu nhớ rằng mình ghét loại hoa này.
Lại một lần nữa nhìn thấy Lữ Dương, cậu vẫn không nhận ra hắn.
Người anh tuấn trong bộ âu phục giày da này mời cậu đến quán cà phê để “nói chuyện chi tiết”.
Là tìm câu để tiếp tực công việc cá nhân.
Phó Tư không có tâm tình.
Nhưng cậu sẽ không cự tuyệt một người đã từng biểu đạt một loại thiện ý nào đó với mình.
“9 giờ tối thứ bảy… nhưng cái chỗ này có một chút xa…”
“Chúng tôi phụ trách đưa đón.” Lữ Dương cười rất thỏa đáng, không nịnh nọt cũng không bức người, có thương có lượng, ôn hòa thân thiện.
“Vậy… cũng tốt.
”
Sau khi thương nghị thỏa đáng, Phó Tư đang tính rời đi, “Lữ tiên sinh” đối diện lại vô cùng tự nhiên cùng cậu nói chuyện thường ngày, “Gần đây sinh bệnh sao? Sao lại gầy đến mức này? ”
Phó Tư không thể không ngồi xuống, “À, không có không có, chính là khẩu vị… khẩu vị không tốt lắm.
”
“Khẩu vị không tốt?” Lữ Dương lặp lại một lần, mỉm cười nhìn khuôn mặt thấp thỏm bất an của Phó Tư.
Phó Tư bỗng nhiên có loại cảm giác bị nhìn thấu.
Bởi vì là hẹn gặp mặt ở quán cà phê, không tiện đội mũ, khẩu trang.
Điểm đỏ phía sau tai vẫn còn.
Khi phó tư mở miệng cầu xin tha thứ, Trình Ảnh rất thích cắn chỗ đó.
Không được tự nhiên xoa xoa lỗ tai, Phó Tư cảm thấy mình càng ngày càng ngồi không yên.
Hết lần này tới lần khác Lữ tiên sinh cười như gió, nói chuyện không dứt, không để cho cậu khe hở để nói.
“Trùng hợp, gần đây tôi cũng cảm thấy khẩu vị không tốt.
Không biết Phó tiên sinh thích ăn cái gì, thứ bảy chúng ta cũng có chút chuẩn bị.
Cậu đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, chế độ ăn uống không thể chậm trễ.
”
Phó Tư cầm tay xuống, đặt lên đầu gối nắm chặt, bất tri bất giác lại khẩn trương lên, “Tôi… tôi thích ăn chua.
”
“Nói như vậy, cậu hẳn là thích ăn giấm chua?”
Trò đùa của người này khiến Phó Tư cười không nổi.
Ăn giấm?
Ăn giấm của ai?
Cậu thậm chí còn không có cơ hội để ăn giấm.
Nghĩ đến Trình Ảnh, ánh sáng trong mắt lại ảm đạm xuống.
Lữ Dương cũng cười thu liễm khóe miệng.
Nhìn Phó Tư ở trước mắt hắn quang minh chính đại thất thần, nhịn không được xoa xoa ngón tay cái của mình.
“Vậy thì hẹn gặp lại vào thứ bảy.” Không cần phải bận tâm bịa ra cớ, Lữ Dương liền một câu đã kết thúc cuộc nói chuyện.
Phó Tư dường như giải thoát liền tạm biệt rồi rời đi.
Cũng không biết có phải do cậu ngủ nhiều sinh ra ảo giác hay không, cậu luôn cảm giác có người đi theo mình.
Ánh hoàng hôn tà tà.
Trương Khắc ôm máy ảnh xông vào phòng tối, suốt đêm đem ảnh chụp lén ngày hôm đó rửa ra, ngày hôm sau gấp gáp gửi qua địa chỉ được chỉ định.
Lúc hắn ta bị dồn vào đường cùng, là người kia cứu hắn.
Cứu hắn, còn cho hắn một món “quà”.
“Mày không có nguồn sống, tao cho mày nguồn sống.”
Người đàn ông để lại máy ảnh và yêu cầu chụp ảnh.
Hắn ta chính là dựa vào số tiền “cứu trợ” này mới có thể tiếp tục sống sót trong nội thành.
Có người yêu cầu hắn cút khỏi thanh phố.
Hắn ta không cút.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh càng ngày càng rõ ràng trong bồn rửa, Trương Khắc ánh mắt toát ra cừu hận cùng tham lam..