Nhất Thời Tình Nhiệt

Chương 18: Chương 18





Hoa văn và kiểu dáng là Lữ Dương đã sớm hẹn trước, chia làm ba lần họa văn.

Phó Tư bị đau rồi lại trở về xe, người nọ một mực chờ cậu ở trên xe, giống như là hoàn toàn không lo lắng chuyện cậu sẽ lật lọng.
Ban đêm đèn đều sáng lên, từng hàng từng hàng sáng ngời.

Trong thành phố nhiều ánh sáng như vậy, kéo người và người đến với nhau, nhưng vẫn không thể triệt tiêu màu sắc cô đơn.
“Được rồi?”
“Được rồi.” Người trong tiệm xăm đưa cho Phó Tư một hộp thuốc mỡ chống viêm, cậu ngồi trở lại xe yên lặng bôi.

Không dám nhìn Lữ Dương, cũng không muốn nhìn.
“Được rồi, vậy chúng ta đi.” Lữ Dương đưa cậu về phía địa chỉ trường trung học cơ sở.

Trường đã được chuyển đi một vài năm trước đây, mảnh đất kia đã bị bỏ hoang.
Phó Tư đương nhiên không muốn đi, ánh mắt trông mong nhìn bên cửa sổ, nắm trong tay một hộp thuốc mỡ nhỏ chậm rãi bôi.

Đến nơi, vẫn chưa bôi xong.


Lữ Dương lái xe trực tiếp vào sân thể dục, cửa sắt đã lâu không có người trông coi, cư nhiên bị người cạy lấy trộm.

một mảnh tối tăm, chỉ có đèn xe của họ là sáng.
“Đến đây làm cái gì?” Phó Tư nhát gan, Lữ Dương tuy rằng không thúc giục cậu, chỉ nhìn cậu bôi thuốc, nhưng đôi mắt kia vẫn luôn không rời nhìn chằm chằm cậu, vẫn đủ khiến cậu sợ hãi.
“Xuống xe.” Phó Tư không dám phản kháng, vặn thuốc xong, run rẩy đi xuống.

Đêm mùa thu lạnh, cậu run rẩy, bây giờ chỉ là vì bị đông cứng.
Đi theo lữ dương một bước dài một bước nhỏ đi về phía trước, lúc đầu còn muốn bảo trì khoảng cách, sau đó lại vì nơi này tối đen như mực lại nghe gió lạnh bốn phía, Phó Tư không thể không tăng nhanh bước chân.

Sợ đối phương lại làm người xấu, cố ý trêu chọc cậu, dọa cậu biết tốt xấu là gì.

Thần kinh căng thẳng, một trái tim treo đến khó chịu.

cậu hối hận muốn chết vì đi tin tưởng người khác, cũng phi thường nhớ Trình Ảnh.
Phó Tư âm thầm hạ quyết tâm, tối nay trở về, nhất định phải gọi điện thoại cho Trình Ảnh.
Không có gì để bận tâm, cậu thực sự rất nhớ anh.
Trên đường băng nhựa bị nước mưa xói mòn, mầm cỏ nổi lên, trải qua mấy cái mùa thu, đã mọc rất dày dặn.
Lữ Dương dừng lại ở một chỗ trên đường băng.
“Chính là ở đây.”
“Cái gì?” Phó Tư không hiểu gì cả.
“Tiếp sức một trăm thước.”
“Hả?”
“Cậu bởi vì chính mình chạy chậm, nên đã khóc.” Nhớ lại chuyện năm đó, Phó Tư quýnh lên, cậu không nghĩ ra Lữ Dương cố ý nhắc tới cái này làm gì.

Trên thực tế, cậu vẫn không hiểu nổi Lữ Dương.

Người này làm việc luôn lộ ra một cảm giác âm trầm, có ý đồ gì cũng chưa bao giờ nói rõ ràng.


Phó Tư trước kia cảm thấy tính tình hắn xấu xa, thích khi dễ người khác.

Nhưng người này trước khi ra nước ngoài lại cố ý nhét cậu vào một phòng khám tâm lý, nói muốn cho cậu “chữa bệnh thật tốt”.
Cậu rất sợ, chờ Lữ Dương đi rồi sẽ không đi qua đó nữa.

Sau đó mới nghe nói danh tiếng và thực lực của bệnh viện này trong ngành đều rất tốt.

Cho nên cậu đối với lữ dương, chưa hẳn là hận, chỉ là sợ.

Cực kỳ sợ hãi.

Nếu cậu có thể không gặp lại hắn nữa, cậu hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Vừa thấy hắn, chút bí ẩn yếu ớt của mình giống như bị lột sạch.

Lữ Dương không chỉ muốn mổ cậu ra xem, còn muốn từng chút từng chút tự kiểm tra.

Cậu tự chán ghét chính mình.
Nhưng Lữ Dương bắt đầu sờ cậu, vuốt ve cậu dưới màn đêm như vuốt ve một con thú hoang dã bị bắt lại.
Cổ của cậu rất đau, Lữ Dương không chạm vào cổ cậu, lại dùng hơi nóng của mình để thổi.


Phó Tư muốn kêu, lại sợ bị người ta nghe thấy, cúi đầu hừ hừ khí, “Đừng… đừng… anh muốn làm gì? ”
“LÀM, CẬU.”
Phó Tư đứng không vững, bị đụng qua đụng lại, khóc đến cả khuôn mặt đều ướt đẫm.

Sự xấu hổ to lớn và sự thỏa mãn đến với nhau.

Lữ Dương nâng cậu lên, để cho cậu làm bẩn quần của mình.
Không đeo bao cao su, Lữ Dương bắn vào trong thân thể của cậu.
Rất bẩn, Phó Tư rõ ràng ý thức được điểm này, nhưng cũng rất sung sướng.

Tiếng chuông điện thoại gọi đến là tiếng chuông dành riêng cho Trình Ảnh đang vang lên trong túi áo cậu, cậu cúi đầu xuống, run rẩy ngón tay ấn tắt máy.
Cậu khóc rất thương tâm, cậu vẫn luôn khóc vô cùng thương tâm vào đêm đó.
Lữ Dương bảo cậu mặc cái quần bẩn thỉu kia trèo lên xe, không cho cậu về nhà nữa.
“Là của ta rồi.” Cậu mệt mỏi đến cực điểm, bên tai phảng phất nghe được một câu như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.