Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 15



Lại là một giấc mộng, nam tử đứng lẳng lặng trong bóng đêm yên tĩnh nhìn ta.

Cũng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vạn phần phiền muộn mà mở miệng: “Ngươi đừng nhìn ta, cho dù ngươi là người trong mộng của ta, ta cũng không thể lấy ngươi làm tướng công được.”

Ngày mai đã là ngày cập kê. Sư phụ sai người của Thánh Lăng giáo tổ chức hội kén rể rất lớn, mà sắc mặt của hắn càng tới ngày đó càng khó coi. Tuy rằng ta không biết nguyên nhân, nhưng có thể nhìn ra sư phụ không thích ta lấy tướng công. Cho nên ta cũng vạn phần không hiểu, nếu hắn đã không thích, ta không lấy là được, vì sao hắn phải dàn xếp lễ hội kén rể này để khiến bản thân không vui nha?

Ta lại buông tiếng thở dài, nói với nam tử áo tím: “Sư phụ là người kỳ quái, tuy rằng hắn làm lễ chọn rể cho ta, nhưng thật ra hắn mất hứng khi ta lấy tướng công, cho nên dù ta cũng nghĩ lấy tướng công, nhưng ta cũng sẽ không lấy. Hơn nữa, ngươi vĩnh viễn chỉ xuất hiện trong mộng, khiến ta ngày ngày nhớ đến, cuối cùng không ngày nào yên ổn, không ngừng lo lắng.”

Nam tử áo tím nghe xong lời này, không biết vì sao bật cười: “Đừng lo lắng, ta sẽ nỗ lực để cho ngươi sống những ngày hạnh phúc, được không?”

Mắt ta sáng ngời, nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt âm u kia của sư phụ, ta lại gãi đầu: “Ta sống hạnh phúc sư phụ sẽ không vui…Hay là thôi đi, ta cứ sống với sư phụ như vậy là tốt rồi.”

Nam tử áo tím im lặng hồi lâu: “A Tướng cô nương thật thích sư phụ của ngươi sao?”

“Thích cực kỳ.” Ta gật đầu: “Sư phụ ăn thịt ta cũng ăn thịt, sư phụ vui vẻ ta cũng vui vẻ.” Nam tử áo tím không nói nữa, bên tai ta dường như nghe tiếng sư phụ đang gọi, nghĩ là trời đã sáng, ta phất tay nói nam tử áo tím: “Ta đi đây, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa.”

Mở mắt ra, trời vừa tờ mờ sáng, trong lòng ta không hiểu, sao hôm nay sư phụ có tinh thần vậy, còn dậy sớm hơn ta. Tầm mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, ta thấy sư phụ đang đứng ở bên giường híp mắt đánh giá ta: “Mơ cái gì, miệng nói thầm như vậy?”

“Ngô…” Ta xoa xoa mắt, đáp: “Cáo biệt với người trong mộng…” Lời chưa nói xong, đã thấy trên người nặng nặng, là sư phụ xấu tính ném quần áo tới giường ta, hắn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hít thở hồi lâu mới nói: “Hôm nay có thể thấy rồi, không cần ở trong mộng lưu luyến như vậy!”

Ta vừa định giải thích sau này sẽ không gặp lại, sư phụ đã xoay người rời khỏi phòng, chỉ bỏ xuống một câu: “Đổi xiêm này ra, hôm nay là hội chọn rể ở Thánh Lăng giáo, ngươi theo ta xuống núi.”

Ai… Sư phụ lại khó xử bản thân.

Sư phụ đưa một bộ quần áo màu trắng, ta soi trước gương đồng, thấy bộ quần áo này thật giống với bộ quần áo mà mấy năm trước mọi người mặc khi một Đường chủ của Thánh Lăng giáo qua đời, nhưng mà cũng không khó coi, ta nhấc quần áo ra ngoài tìm sư phụ.

Sư phụ thấy ta, đầu tiên là ngẩn ra, mày nhíu lại: “Không cho cười, giả bộ quyến rũ làm gì!” Ta ngoan ngoãn hơi nhếch môi, hắn lại nhíu mày: “Đừng giả bộ dáng vẻ thành thục.”

Ta thật ủy khuất: “Ta không giả bộ a.”

“Đừng ầm ĩ! Không được lộ ra nét mặt đáng thương!”

Ta ngậm miệng, không biết làm sao nhìn hắn. Sư phụ che mặt, cảm thán một tiếng dài: “Thôi…Xuống núi đi.” Ta cúi đầu đi theo sau hắn, chỉ nghe thấy sư phụ đang lẩm bẩm đi ở trước: “Ta con mẹ nó làm sao vậy? Ta làm sao vậy? Tất cả là lỗi của người trong mộng kia, hôm nay đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta thu thập ngươi, ta thu thập ngươi!”

Ta ở phía sau sư phụ, nhẹ nhàng kéo góc áo hắn: “Sư phụ, nếu người thật sự mất hứng, hôm nay chúng ta không làm nữa, về sau ta sẽ không nhắc tới ba chữ người trong mộng trước mặt ngươi nữa.”

Bước chân của sư phụ hơi ngừng lại, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy chút ít kinh ngạc trên hai gò má nghiêng nghiêng của sư phụ, hắn như không muốn ta thấy mặt hắn, sau đó liền qua đầu quay đầu đi, không nói một lời. Ta túm góc áo đi theo sau hắn.

Tựa như một cái đuôi nhỏ…

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy tay đang cầm góc áo kia, chỉ nghe thanh âm của sư phụ vang lên trong không khí lành lạnh: “Ta không có…Tức giận với ngươi.” Hắn nắm tay ta xuống núi nói: “Ngươi không cần sợ hãi.”

Ta nhìn chằm chằm tay sư phụ, như thế liền an tâm.

Thánh Lăng giáo đã bố trí thỏa đáng, khi sư phụ nắm tay ta đi vào, nữ đồ đệ trong giáo liền hi hi ha ha chúc mừng ta. Đi ngang qua đình viện, thấy có nam đệ tử trong giáo đang quét dọn lá rụng, bước chân không khỏi ngừng lại: “Tướng công a…” Thật tốt a, trong Thánh Lăng giáo, mọi việc nặng đều do nam tử làm, nếu trong Phong Tuyết sơn trang cũng có một nam tử thì tốt rồi…

Đương nhiên, sư phụ là ngoại lệ.

Bước chân của ta dừng lại, bước chân của sư phụ cũng dừng lại. Khi ta quay đầu nhìn sư phụ, không biết vì sao, mặt hắn đã đen lại.

Ta chớp mắt, hoàn toàn không có cách nào để hiểu được tính tình sư phụ nha.

Sư phụ lập tức mang theo ta đến gác xếp trên tầng hai của Thánh Lăng giáo, căn lầu có ban công, có thể trực tiếp nhìn xuống sân rộng rãi ở phía dưới. Thường ngày, người của Thánh Lăng giáo đều tập võ ở trong sân này, hôm nay sân được quét dọn rất sạch sẽ, nói là dùng cho việc chọn hôn phu của ta.

Ta cùng sư phụ đứng trên ban công, một chốc sau nam đệ tử trong giáo ở dưới đều đứng dậy, xếp thành hàng, ngay cả đại thúc giết heo ở phòng bếp cũng chảy mồ hôi lạnh mà đứng ở dưới. Bọn họ thoạt nhìn rất không tình nguyện, tựa như mọi người đều đau bao tử, đau đến mức không thể ngẩng đầu lên. Ta phóng tầm mắt nhìn, chỉ có thể thấy mấy cái đầu đen đen.

Có người mang đến một cái ghế bành cho sư phụ, hắn ngồi xuống, bưng chén trà trong tay, không thèm liếc mắt xung quanh một cái, mát mẻ nói: “Tốt lắm, Tiểu Tường Tử, cuối cùng ngươi cũng đợi đến hôm nay, chọn đi, người trong mộng của ngươi đâu?”

Ta nhìn trái nhìn phải nói: “Sư phụ…Ngươi mất hứng, ta sẽ không chọn.”

Sư phụ hí mắt cười cười: “Ngượng ngùng chọn sao? Được rồi, như vậy, các ngươi lần lượt báo tên đi.” Hắn nói với mọi người ở dưới: “Đây là đồ đệ ta nuôi mười năm, các ngươi ai muốn nhận nàng?”

Người phía dưới cúi đầu càng thấp, một trận im lặng.

Ta nháy mắt một lát, nghĩ rằng, nhiều năm như vậy, lại không có nam tử nào nguyện ý theo ta làm tướng công, ta có chút phiền muộn mà thở dài. Thở dài này của ta đổi lại một tiếng hừ lạnh của sư phụ, hắn trừng ta một lúc, sau đó cười haha vài tiếng.

“Tốt, các ngươi cũng ngượng ngùng mà không dám báo danh sao?” Sư phụ lấy ra từ phía sau một quả cầu màu đỏ nói: “Vậy hôm nay chúng ta ném tú cầu được không? Ném trúng ai thì chọn người đó, Tiểu Tường Tử, ngươi hãy nhìn người ngươi thích mà ném.”

Sư phụ đưa quả cầu đỏ cho ta, ta ôm ở trong tay suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng dùng lực, sau đó ném cầu vào lòng sư phụ.

Cả người sư phụ cứng đờ, ngơ ngác nhìn quả cầu trong lòng rồi ngẩn ra, ta nhìn chằm chằm sư phụ nói: “Ta cảm thấy, ta vẫn thích sư phụ nhất.”

Toàn sân im lặng giây lát, phía dưới vang lên những tiếng thở ra, sao đó là tiếng cười “phốc” bật lên, mà sư phụ lại chậm rãi đỏ mặt.

“Đại, đại, đại nghịch bất đạo!” Sư phụ mạnh mẽ đứng dậy, một phen nắm mặt ta: “Ngươi lại cả gan dám đùa giỡn ta!”

“Rớt rớt.” Ta nhìn thấy quả cầu rớt xuống đất, chậm rãi lăn đến lan can hành lang sau đó rơi xuống sân. Người bên dưới lập tức chạy né ra, quả cầu rơi xuống đất bắn lên hai lần, nhanh như chớp đã lăn đến giữa sân, trong vòng ba thước xung quanh nó không một bóng người.

“A…” Ta cảm thấy có chút mất mát mà cúi mắt: “Thì ra mọi người đều sợ hãi làm tướng công của ta như vậy a, mọi người đều ghét bỏ vì ta ngu ngốc a.”

Bàn tay nắm gò má ta của sư phụ hơi cứng đờ, hắn nói: “Ai dám!” Hắn dừng lại một chút, sau đó ho khụ khụ nói: “Không phải nguyên nhân này.”

Ta ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Vậy vì sao không có người nào muốn làm tướng công của ta?”

Sư phụ há miệng thở dốc, còn chưa nói gì, chợt nghe một thanh âm quen thuộc truyền tới, là nam tử áo tím hay xuất hiện ở trong mộng.

“A Tường cô nương, ta nguyện ý.”

Ta quay đầu đã thấy quần áo màu tím đạp trên không mà đến. Hắn bay qua mọi người, chậm rãi đi đến bên cạnh quả cầu đỏ, hai tay trắng nõn nhặt quả cầu dưới đất lên, phủi đi bụi bặm dính trên đó, nhìn ta nở nụ cười: “Ta sẽ nỗ lực để ngươi sống những ngày hạnh phúc.”

“Người trong mộng?” Ta ngẩn ngơ nỉ non, không thể tin được hắn thật sự xuất hiện ở đây. Ở trong mộng ta chưa bao giờ nhìn rõ khuôn mặt hắn, hiện tại thấy rõ mới giật mình nhớ lại, đây không phải là nam tử cùng bị bắt với ta hơn một năm trước sao!

“Tử Huy!” Ta có chút vui mừng gọi ra tên hắn, khi đó ta cùng đi với sư phụ, cũng không biết sống chết của hắn thế nào, hiện tại thấy hắn còn sống thật tốt.

Ta thật cao hứng.

“Nga, người trong mộng.” Sư phụ đột nhiên mở miệng, ngữ điệu kỳ quái giương cao. Không hiểu sao đáy lòng của ta khẽ run, dè dặt cẩn thận quay đầu liếc mắt nhìn sư phụ một cái, chỉ thấy khóe môi hắn cong cong, nhìn ta cười: “Hahahaha, thì ra là thế, thì ra là thế, ngàn tính vạn tính không tính đến là người ngoài Thánh Lăng giáo a.” Sư phụ liếc mắt nhìn ta, lệ khí trong mắt khiến ta thật không có tiền đồ mà run cả chân, hắn nhéo mặt ta nói: “Tiểu Tường Tử thật có tiền đồ a, ngươi cùng người này thông đồng với nhau ở đâu mà khiến quỷ không hay thần không biết a?”

Dáng vẻ điên cuồng này của sư phụ làm ta có chút sợ hãi, ta run rẩy thành thật đáp: “Khi ngủ trên giường.”

Tay nhéo chặt mặt ta buông ra, sư phụ nhìn ta không chớp mắt: “Ngươi…Các ngươi, đã đem gạo nấu thành cơm.”

“Không có gạo cũng không có cơm, ta chỉ là thấy hắn ở trong mộng, ngẫu nhiên nói chuyện.” Ta vội vã giải thích: “Ta chỉ làm cơm cho sư phụ, những người khác đều không có, sư phụ đừng tức giận.” Tuy rằng ta thật sự không biết làm cơm cho người khác có tội gì, nhưng mà sư phụ đột nhiên phát hỏa như vậy, ta giải thích trước thì tốt hơn.

Nghe xong lời này, tinh thần sư phụ phục hồi trở lại, nhưng sắc mặt vẫn thâm trầm: “Thuật đi vào giấc mông.” Sư phụ nhìn Tử Huy ở dưới cười lạnh nói: “Huynh đài vì đồ đệ ngốc này của ta mà đã nhọc lòng một phen a!”

“Cách biệt một năm trước, tại hạ đối với A Tường cô nương mong nhớ ngày đêm.” Hai gò má Tử Huy có chút hồng, hắn nhẹ giọng nói: “Tại hạ lo trái lo phải, cảm thấy chỉ có thể dùng phương pháp này mới không đường đột, bày thi thuật cách hồn đi vào giấc mộng có chút mạo hiểm, nhưng vì A Tường cô nương, dù có làm gì cũng đáng giá.”

Đôi mắt ta sáng lên, tinh thần hoàn toàn bị những lời nói cuối cùng này của hắn dẫn đi. Giống như là nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp, một nam nhân đi tới đi lui ở trong Phong Tuyết sơn trang, ta si ngốc nhìn Tử Huy, tràn ngập mong chờ.

Tay của sư phụ chống vào lan can gỗ lại khiến nó vang lên những tiếng “kẽo kẹt” như là sắp bị bóp nát vậy. Đột nhiên, sư phụ túm lấy ta, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, là bóng lưng sư phụ đã chặn mọi tầm mắt. Ta nghe được thanh âm nặng nề của sư phụ nói rằng: “Chết tâm đi, Tiểu Tường Tử sẽ không gả cho người nào không thuộc Thánh Lăng giáo, ngươi ở đâu thì trở về đó đi.”

Nói xong, sư phụ lại túm lấy ta đi vào bên trong lầu các.

Ta có chút không nỡ mà quay đầu nhìn Tử Huy, chợt nghe hắn la lớn ở ngoài: “Ngươi làm sư phụ có chuyên quyền độc đoán quá hay không? A Tường cô nương đã đến tuổi cập kê, nhưng người trong Thánh Lăng giáo không ai muốn cưới A Tường cô nương. Ngươi dùng lý do như thế để giữ A Tường cô nương lại bên cạnh, ngươi có nghĩ đến sẽ làm chậm trễ hôn sự của A Tường cô nương không?”

Sư phụ dừng bước chân một chút, hắn hít thở thật sâu, không biết đang đè nén điều gì. Thanh âm của Tử Huy vẫn không ngừng lại: “Tại hạ là chân tình muốn đến hỏi cưới A Tường cô nương, sư phụ mặc dù không đồng ý tại hạ, nhưng cũng nên hỏi ý tứ A Tường cô nương một chút. Cho dù nàng là đồ đệ của ngươi, ngươi cũng không thể quyết định thay nàng như thế.”

Tay bị sư phụ nắm đến đau đớn, ta nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng chịu không được nói nhỏ: “Sư phụ….Nắm đau.”

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong lầu các có người, nhưng lúc này họ như người chết, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông lỏng tay ta ra. Hắn xoay người, sắc mặt tối đen nhìn ta một lát: “Tiểu Tường Tử, ngươi nói đi, Tử Huy này, ngươi muốn hay không muốn?”

“Ta…” Ta khó xử nhìn sư phụ, cuối cùng cúi đầu nói: “Sư phụ không muốn, ta sẽ không muốn.”

Ta nhìn chằm chằm mũi chân hồi lâu, vẫn không nghe sư phụ hé răng, tò mò nâng mắt nhìn sư phụ một chút, lúc này mới phát hiện mặt hắn đã nhăn thành một đống, khóe môi nhếch lên cùng sắc mặt trắng bệch như là mới bị người ta hung hăng đánh cho một tát.

“Sư phụ…”

“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn gả cho hắn hay không?”

“Sư phụ không muốn ta gả, ta không gả.”

“Không phải ý của ta, ta hỏi ý của ngươi.” Sư phụ như lâm vào chấp niệm, gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Ngươi có muốn gả không?”

Ta nhìn sắc mặt khó coi của sư phụ, có chút sốt ruột tiến lên muốn nắm tay hắn, ta muốn nói, sư phụ, ta có nói đây không phải là ý của ta sao…Nhưng không cho ta cơ hội mở miệng, sư phụ đã gật đầu nói: “Tốt, ngươi muốn thì theo ý ngươi.” Hắn xoay người rời đi, lạnh lùng ném ra một câu: “Tự ngươi mang người về Phong Tuyết sơn trang sắp xếp đi.”

Ta đuổi theo sau lưng hắn, vừa xuống lầu, sư phụ nhìn thấy Tử Huy đang đi đến trước mặt, hắn bỗng nhiên xấu tính mà quát ta: “Không cho đi theo ta!”

Ta dừng bước chân thành thật đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi sợ hãi, sư phụ tức giận, hắn lại bỏ mặc ta.

“A Tường cô nương.” Tử Huy cùng sư phụ gặp thoáng qua, hắn đi đến trước mặt ta, gò má mang theo chút hồng hào: “Ngượng ngùng, tối qua nghe ngươi nói như vậy nên ta có chút nóng vội, hôm nay đã vội vàng tới, A Tường cô nương, ngươi đừng tức giận.”

Ánh mắt ta đuổi theo bóng lưng càng ngày càng xa của sư phụ, lời nói của Tử Huy nghe vào tai trái sau đó nhanh như chớp tống ra ngoài tai phải.

“A Tường cô nương?” Một bàn tay quơ quơ trước mặt ta, ta chớp mắt, rốt cuộc ánh mắt cũng dừng trên mặt Tử Huy. Ta xoắn những ngón tay có chút bất mãn: “Chúng ta đã nói không gặp lại.”

Tử Huy sửng sốt sửng sốt: “Thật có lỗi, nhưng ta vẫn không thể đè nén cảm xúc của bản thân, ta cảm thấy vẫn nên đến đây xem thử…”

Có một người nguyện ý làm tướng công, trong lòng ta vẫn cao hứng, nhưng mà sư phụ không đồng ý…Trên đầu thật ấm áp, Tử Huy sờ đầu ta nói: “Hiện tại xem ra sư phụ không yên tâm giao ngươi cho ta, sau này ở chung cũng có ít nhiều thời gian, ta tin tưởng hắn sẽ thấy sự thật tình của ta, tất cả sẽ tốt thôi.”

Ta vùi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này của hắn có lý, trong lòng dần yên ổn.

Đảo mắt nhìn quả cầu đỏ trên tay hắn, ta chỉ chỉ: “Đây là cho sư phụ, người trả lại cho ta đi.”

Bàn tay trên đầu ta hơi cứng đờ, ta ngẩng đầu, thấy Tử Huy cười ấm áp: “Được, cho sư phụ.”

Ta nhận lấy quả cầu đỏ, nói với Tử Huy: “Ta mang ngươi về Phong Tuyết sơn trang, hôm nay ngươi quét sân trước đi.”

“… Được, quét sân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.