Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 39



Nụ hôn nóng ẩm dần dần xâm nhập, trong lòng ta hung ác thầm nghĩ rằng hôm nay đã nói đến tận đây, làm đến mức này, nếu không làm triệt để hoàn toàn thì thật có lỗi với bản thân. Ta nâng hai tay lên ôm lấy cổ Sơ Không, gắt gao giữ chặt hắn, bắt đầu dùng sức đáp lại nụ hôn động tình này.

Giống như là củi khô gặp lửa đốt, cũng giống như ma quỷ trong lòng đã được phóng ra, nụ hôn động tình này cuối cùng cũng không có biện pháp dừng lại. Ta không thể biết được cảm nhận cùng với ý nghĩ của Sơ Không, chỉ biết là hai tay hắn đang du ngoạn trên lưng ta, mang theo chút ngây ngơ ngây ngô, không biết vuốt nhè nhẹ qua nơi nào mà khiến tim của ngứa không thôi.

Mặc dù ta cũng chưa trải qua việc này, nhưng khi ở điện Nguyệt Lão thỉnh thoảng ta cũng có thể nhìn qua kính nhân duyên mà thấy được cảnh động phòng hoa chúc của vợ chồng ở nhân giới khi thành thân, ta biết, bước đầu tiên, cởi áo.

Ta thả cổ Sơ Không ra, tay tìm đến bên hông hắn, tháo hồi lâu rốt cuộc cũng dùng được sức mạnh mà chặt đứt đai lưng của hắn. Sơ Không lúc này đã hoàn toàn không chú ý tới ta đang làm cái gì, ngón tay vẫn hoạt động trên lưng ta, ta chuyển môi cắn lỗ tai hắn: “Ngươi có thể hay không…phát triển tình hình theo thực tế a…”

Lời còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy động mạch chủ ở cần cổ bị hung hăng hút một cái, một chút đau đớn sau đó là cảm giác tê dại nhảy lên đỉnh đầu, ta không khỏi kêu rên một tiếng, mắt thấy việc này sắp rơi vào cảnh đẹp thì bỗng nhiên một tiếng “Bang” giòn tan vang vọng trong bầu trời đêm.

Tựa như có một chậu nước lạnh hắt xuống, thanh âm của người cầm mõ từ xa lại truyền đến: “…Cẩn thận vật dễ cháy.” Ngữ điệu cực kỳ bình thản truyền đến lỗ tai, Sơ Không nằm ở trên người ta không có động tĩnh, ta cũng ngừng hô hấp, sợ thở mạnh một chút khiến người kia đi ngang nghe thấy thì coi như xong.

“Bang bang. Cẩn thận vật dễ cháy.”

Hai chữ dã hợp như sóng thần cuốn qua đầu ta, chúng ta lại có thể suýt chút nữa ở đây…trước công chúng! Khi đã phục hồi tinh thần thì ta lại bị hành động của bản thân làm cho kinh sợ.

Phu canh đi qua dưới lầu, Sơ Không yên lặng ôm ta vào trong lòng của hắn, kéo vạt áo tán loạn ở vai của ta lên nhưng hắn vẫn cúi đầu, mái tóc trên trán buông xuống nên ta không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Mãi đến khi phu canh đã đi thật xa, khi không còn nghe thấy âm thanh nữa, hắn mới buông ta ra, ngồi dậy, yên lặng tạo một khoảng cách.

Ta vân vê vạt áo, ra vẻ lạnh nhạt ngồi thẳng thân mình, nói: “Khụ, ân, trở về đi.”

Sơ Không lắc lắc đầu yên lặng lại gật gật đầu, cứ như vậy đứng lên. Nhưng mà hắn không biết, ta cũng đã quên, đai lưng của hắn đã bị ta cởi ra khi nãy, cho nên khi hắn đứng lên thì cái quần lập tức rơi xuống.

Sơ Không: “…”

Ta: “…”

Hắn lập tức xoay người kéo quần lên, ta quay đầu không dám nhìn hắn: “Cái gì ta cũng chưa thấy.”

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, ta thấy không khí im lặng đến kỳ quái, ta quay đầu lại thì ở đó đã không có bóng người.

Sơ Không, hắn đây là… Chạy trối chết sao…

Quay trở về khách điếm, Tử Huy áo mũ chỉnh tề đang ngồi trong đại sảnh trống không uống trà, thấy ta trở về thì hí mắt nở nụ cười: “Mới nãy thấy Sơ Không giữ quần áo, bụm mặt vội vàng chạy về phòng, lúc này A Tường cô nương lại thần khí thoải mái mà trở về, sao tình cảnh này lại trái ngược với những gì ta dự đoán vậy?”

Sơ Không thấy Tử Huy mà lại không đánh hắn! Chắc là trong lòng hắn rất hỗn loạn đi, làm một tiên nhân ít dục vọng như thế mà lại suýt nữa cùng ta ở bên ngoài…Tính tình hắn cao ngạo, lại bị rớt quần ở trước mặt ta, trong lòng Sơ Không lúc này khẳng định có bao nhiêu phấn khích a.

Ta tiến lên nắm cổ áo Tử Huy lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi còn dám ở chỗ này chờ chúng ta a, nói, trong rượu kia rốt cuộc là cái gì?”

Tử Huy không nhanh không chậm cười nói: “Rượu kia gọi là Thực Ngôn, uống vào sẽ khiến người ta phun ra những lời chân thật.”

Ta hận: “Vậy khi ngươi trở về lại cho ta uống là sao a?”

“Cũng không phải, vốn dĩ ý của ta là cho hai ngươi cùng uống. Nhưng mặc kệ ai trong hai người uống rượu kia ta cũng không nghĩ là sẽ xảy ra tình cảnh bất hạnh như bây giờ a, A Tường cô nương cùng với Sơ Không quả nhiên là không giống người thường.”

Ta buồn rầu gãi đầu, thả Tử Huy ra, cảnh cáo hắn: “Không cần ngươi phải làm người tốt, chuyện của chúng ta thì chúng ta có thể tự giải quyết!” Ta xoay người lên lầu, tâm tình phức tạp dừng trước cửa phòng Sơ Không một chút, ta cảm thấy hiện tại có lẽ chúng ta cần yên tĩnh một chút thì tốt hơn.

Ở trên giường trằn trọc đến nửa đêm không ngủ, cảm giác như luôn có Sơ Không áp trên người ta, sính sát vào cổ ta, mút lấy động mạch cổ của ta.

Bình minh lên, cửa phòng mở ra, ta ngủ không sâu liền bừng tỉnh, thấy một người đứng ở bên cạnh giường ta, ta khờ ra.

Cái mặt của hắn đỏ bừng như bị bàn ủi ủi qua, cháy không ngừng nghỉ: “Được rồi, ta đã biết! Được rồi! Cứ như vậy!” Hắn vừa tới đã nói ra những từ kỳ lạ này, ta chớp mắt nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi, xoay đầu qua đáp: “Cho…Cho ngươi một cơ hội, thích ta.”

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Sơ Không. Ta nhìn hắn sửng sốt, hai mắt hắn lại nhìn loạn xung quanh, chỉ là không nhìn ta: “Được rồi, hôm nay là ta quá đáng. Ta…Ta sẽ phụ trách là được!” Ánh mắt Sơ Không nhìn lướt qua cổ của ta, nhắm mắt một cái sau đó cơ hồ như rống lên.

“Trở về thiên giới ta cưới ngươi là được rồi!”

Ta giật mình, qua một lúc lâu mới không dám tin mà hỏi: “Ngươi, đây là đang cầu hôn sao?”

Sơ Không dùng lỗ mũi nhìn ta: “Là cho ngươi một cơ hội gả cho ta.”

Ta im lặng một lát, vươn tay: “Sính lễ đâu? Không có sính lễ ta không gả.” Ta cùng Sơ Không ở cùng nhau ta đã mất mười văn tiền, những cái khác không nói, mười văn tiền này hẳn là Sơ Không phải đền cho ta a.

Thái độ giải quyết việc chung này của ta làm khuôn mặt đỏ cháy của Sơ Không dần lạnh xuống, hắn nhìn ta một lát, phiền chán gãi đầu: “Trở về thiên giới sẽ cho ngươi! Muốn bao nhiêu cũng cho ngươi, thật là tên hám lợi!”

“Chờ một chút!” Ta ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Trước tiên ngươi phải nói với ta Oanh Thì là ai a?”

“Oanh Thì? Hỏi nàng làm chi?”

“Đương nhiên phải hỏi hỏi, nam nhân của ta, từ bên trong đến bên ngoài đều chỉ có thể là của ta, nữ nhân khác ở bên cạnh đều phải khai báo cho rõ ràng!”

Bốn chữ “nam nhân của ta” khiến mặt Sơ Không đỏ hồng, hắn thành thật đáp: “Là tiểu sư muội của ta!”

Ta khinh thường: “Định lừa ai! Đừng cho là ta không biết, mười hai người ở phủ Nhật Mão Tinh Quân là do hắn tìm từ bên ngoài về, chưa bao giờ nghe qua các ngươi có bái ai làm sư phụ, tiểu sư muội của ngươi từ đâu mà có?”

Sơ Không nhíu mày: “Khi ta còn bé đã bái một tiên nhân làm đệ tử, nhưng mà khi đó đã lâu, ta lại rất nhỏ nên trí nhớ mơ hồ, sau này sư phụ kia của ta gặp khó khăn, các đệ tử ở dưới đều tự rời đi khắp nơi, ta cùng Oanh Thì lúc đó quá nhỏ mới được Nhật Mão Tinh Quân mang đi.”

Nghe hắn giải thích ta mới gật đầu: “Vậy khi chúng ta trở về thiên giới thì thành thân đi. Sau này ngươi nuôi ta.”

Sơ Không xoay người sang chỗ khác, nhấc chân đi ra ngoài: “Trước tiên đi tìm Huỳnh Thạch lấp cái động đó đã rồi nói tiếp.”

Hắn ra cửa phòng. Ánh sáng mặt trời đã lên cao, trong phòng một mảnh sáng sủa, ta ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, yên lặng đỏ mặt. Lập gia đình a, gả cho Sơ Không… Cái tên kiêu ngạo như vậy lại cầu hôn với ta, từ nay về sau chúng ta có thể ở cùng nhau, muốn hôn liền hôn muốn ôm liền ôm, ta và hắn, có thể gọi tắt là…

Chúng ta.

Khi rời khỏi khách điếm ta mới phát hiện đã không thấy Tử Huy, tiểu nhị khách điếm nói Tử Huy để lại cho chúng ta một phong thư cùng một cây quạt. Sơ Không đoạt thư của Tử Huy qua đọc, hắn đọc nhanh như gió, sau khi đọc xong thì vò bức thư thành một cục rồi ném xuống đất, tức giận đưa cây quạt cho ta nói.

“Hắn nói ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là được, cái quạt xếp này là cho chúng ta.” Sơ Không hừ lạnh một tiếng: “Loại quạt này mà cũng dám lấy ra làm lễ vật, nhưng mà có còn hơn không, trước tiên ngươi cứ dùng nó làm pháp khí phòng thân đi, chờ sau này ta sẽ cho ngươi một cái tốt hơn.”

Ta tiếp nhận cây quạt, nhàn nhạt quét Sơ Không liếc mắt một cái: “Ngươi không cần ăn giấm chua, ta không thích hắn.”

“Hừ, ai có rảnh mà đi ăn giấm chua. Nữ nhân đúng là già mồm cãi láo.”

Rốt cuộc ai già mồm cãi láo hơn ai a…

Có lẽ là do vội vàng muốn trở về thiên giới thành thân, cũng có lẽ vì thấy tà khí thức tỉnh càng nhiều yêu quái ở nhân gian, hành trình của ta cùng Sơ Không nhanh hơn trước, sau mấy ngày rốt cuộc cũng đến núi Côn Ngô. Huỳnh Thạch xem ra là ở nơi nhiều linh khí nhất này, còn Xích Diễm thú canh chừng Huỳnh Thạch có lẽ là ở đàng kia.

Sơ Không đánh giá khả năng chiến đấu của ta cùng hắn, liền tạm nghĩ ra một cái kế hoạch tác chiến, đại khái là hắn đi quấn quýt lấy Xích Diễm thú, hấp dẫn sự chú ý của nó, còn ta lẻn vào trộm Huỳnh Thạch, chờ sau khi trộm được thì báo cho hắn một tiếng, đôi ta cùng nhau chuồn.

Sơ Không lặp đi lặp lại nhiều lần nhấn mạnh với ta: “Cả người Xích Diễm thú là lửa cháy, hỏa độc mãnh liệt, chân thân của ngươi là một đám mây bay, nó có thể trực tiếp nướng chín ngươi, cho nên khi thấy lửa thì nhanh chóng chạy trốn, mọi việc không nên cố gắng quá, tảng đá kia có thể lấy lần sau, mạng thì chỉ có một cái.”

Lời này còn chờ hắn nhắc nhở sao, ta liên tục gật đầu nói đã biết.

Sơ Không quyết định thời gian chúng ta trộm Huỳnh Thạch là buổi tối, trong đêm đen, Xích Diễm thú cả người lửa cháy, chúng ta có thể nhìn thấy nó rõ ràng, nó lại không nhìn thấy chúng ta, địch sáng ta tối, là thời gian đánh lén hoàn hảo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.