Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 47



Khi đã cách Hoa Sơn khá xa thì ta dừng bước, uốn éo thân mình nhìn Lộc Mã Thú: “Oanh! Buông tha cho ngươi một lần ngươi lại dám tìm ta gây phiền toái lần thứ hai, muốn chết sao?”

Lộc Mã Thú không thèm để ý tới ta, cái sừng nai vọt về phía ta cực nhanh, ta nghiêng người tránh. Khi nó sát qua người thì tay ta tóm lấy một cái sừng trên đầu nó, chân động đậy, thân hình nhấc lên thuận thế ngồi trên lưng nó.

Bị ta cưỡi ở dưới thân, Lộc Mã Thú cực kì bất mãn, nó nổi giận hết cong chân lại duỗi chân, muốn tìm biện pháp hất ta xuống.

Hai chân ta kẹp chặt thân mình của nó, hai tay nắm lấy sừng nó, mới dùng lực một chút ta đã thả ra, cái sừng này của nó lại có cảm giác như thịt, chạm vào thật mềm…Chẳng lẽ, khi nãy nó muốn dùng hai cái sừng thịt này húc chết ta sao? Ta xóc nảy ở trên lưng nó bật cười: “Hắc, ngươi thật đần độn…Ta không nỡ đánh ngươi nha.” Tuy là nói như vậy, nhưng đánh vẫn phải đánh.

Ta dùng một tay nắm chặt cái sừng thịt của nó, một tay rảnh rỗi lấy cái quạt từ trong ngực ra, cây quạt này tuy là vật bình thường như lại làm từ cây trúc vô cùng tốt. Ta dùng quạt hung hăng đánh vào mông Lộc Mã Thú: “Thật là không có mắt, dám tìm đến bổn cô nương gây phiền toái! Không đánh ngươi thì ngươi sẽ không nhớ lâu. Lần này đã nhớ chưa, còn dám đến không?” Ta vừa đánh vừa giáo huấn nó.

Lộc Mã Thú bị đau nên kêu càng lợi hại, thân mình liều mạng giãy dụa, muốn hất ta xuống, ta nắm chặt sừng thịt của nó, nó càng giãy ta càng nắm chặt, rốt cuộc…Không cẩn thận một cái, chỉ nghe một tiếng “phốc” nặng nề, cái sừng thịt của Lộc Mã Thú bị ta nắm rớt xuống, máu tươi từ chỗ cái sừng phun ra mãnh liệt, bắn tung tóe khiến mặt ta đầy máu.

Nhổ…nhổ ra rồi sao?

Ta nắm cái sừng thịt máu chảy đầm đìa mà ngây ngươi, Lộc Mã Thú cũng không có động tĩnh, nghiêng đầu, lồi mắt nhìn ta.

Ta ngồi trên lưng nó một lát liền ném cây quạt, chân tay luống cuống đem cái sừng nhổ ra nhét vào chỗ cũ: “Xin lỗi, xin lỗi, ta thật không có ý định nhổ sừng của ngươi. Đây là việc ngoài ý muốn…Ai bảo ngươi giãy dụa làm chi.”

Máu trên đầu nó vẫn chảy ra nhuộm đỏ tay ta.

Rốt cuộc, Lộc Mã Thú không thể chịu đựng được nữa mà nhấc thẳng chân trước đứng thẳng lên. Nhất thời ta không có chỗ nào để nắm, trượt từ trên người nó xuống. Lộc Mã Thú chạy qua cắn cánh tay ta bị thương. Răng nanh của nó rất cùn, cắn không rớt thịt, nó liền lắc lắc cái đầu như muốn kéo cánh tay ta xuống.

Trong lòng ta quýnh lên, cầm sừng thịt gõ vào chỗ đang chảy máu trên đầu nó, Lộc Mã Thú nhẫn nhịn bị đánh hai cái, rốt cục chịu không nổi tra tấn mà nhả miệng ra, ngửa mặt lên trời hét, dáng vẻ thất bại chật vật, mưa máu đầy trời. Ta đáp mây dừng lại nghỉ ngơi một hồi lâu, nhìn cái sừng thịt tên tay, nghĩ rằng có thể dùng nó ngâm rượu, nói không chừng có thể ngâm ra hương vị đặc biệt nha. Ta thu nó vào trong lòng, xắn tay áo nhìn vết thương của bản thân, thấy không có gì trở ngại thì chậm rì rì bay về nhà.

Nhưng mà càng tới gần nhà ta càng cảm thấy không ổn, Sơ Không tuy rằng không muốn tu tiên pháp nhưng hắn cũng bị ta bắt buộc mà tu vài năm, trong thân thể tốt xấu gì cũng có chút tiên khí. Hôm nay chúng ta chỉ đụng phải một yêu quái ngu xuẩn đến trả thù, nếu sau này có đứa thông minh hơn đến, chắc chắn hắn sẽ đem Sơ Không nuốt trước rồi mới đấu cùng ta. Ta có thể bảo vệ hắn một lần nhưng không thể bảo vệ hắn nhiều lần, nếu hắn không có chút năng lực phòng thân, chỉ sợ sau này sẽ bị khi dễ.

Hơn nữa… Hắn không tu thành tiên thân thì sao ta có thể luôn ở bên cạnh hắn, làm một người phàm như Sơ Không nếu đến địa phủ luân hồi chuyển thế thì nhất định phải uống canh Mạnh Bà, khi đó ký ức về ta sẽ bị xóa sạch triệt để trong linh hồn của hắn.

Chỉ nghĩ đến thôi ta đã cảm thấy đáng sợ.

Trở lại phòng nhỏ, Sơ Không vẫn bị nhốt trong kết giới, thấy ta trở về thì hắn đứng lên. Ta vung tay giải kết giới, thịt tròn Không lại không như tưởng tượng của ta mà chạy nhào vào lòng ta, hắn chỉ đứng ngơ ngác ở kia, trừng to mắt nhìn ta, vẻ mặt giật mình kinh ngạc.

Ta mờ mịt chớp mắt một cái, cúi đầu nhìn bản thân một lần, nháy mắt đã hiểu rõ vì sao Sơ Không ngây dại như vậy. Máu của Lộc Mã Thú nhuộm đỏ cả quần áo trắng của ta, không chừng trên mặt cũng đầy máu đi. Ta thở dài một tiếng, đang muốn mở miệng nói Sơ Không không cần lo lắng thì đột nhiên trong đầu lóe sáng, ta nghĩ ta một kế.

Ngô… Tuy rằng việc lừa gạt con nít này có chút tổn hại âm đức, nhưng ta làm là vì tốt cho ngươi nha.

Ta che lại cánh tay bị Lộc Mã Thú cắn, miệng kêu rên một tiếng, chân mềm nhũn cả người ngã trên đất. Ta nhắm chặt mắt phát ra những tiếng rên đau đớn.

Sau một lát yên lặng, ta nghe tiếng bước chân lạch cạch hoảng loạn của Sơ Không chạy tới bên người ta: “Tiểu…Tiểu Tường?” Ta giãy dụa mở mắt ra thở hổn hển một hồi lâu rồi kêu to: “A! Ta! Miệng vết thương đau quá!”

Nếu là Sơ Không trước kia, sợ là hắn đã sớm đánh ta hai bàn tay bảo ta tự đứng lên. Nhưng mà thịt tròn Không lại không biết gì, một thân đầy máu này của ta đã sớm dọa hắn choáng váng, hắn vươn tay, run run muốn chạm vào ta nhưng lại không dám, khuôn mặt trắng bệch, ngôn ngữ không dám kích động mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Đau thế nào? Tiểu Tường, đau thế nào vậy?”

Trong lòng ta mềm nhũn, cảm thấy bản thân thật không biết xẩu hổ khi gạt hắn, nhưng diễn cũng đã diễn rồi, dù sao cũng phải làm cho đến nơi đến chốn. Ta ho nhẹ hai tiếng, biến tiếng nói thành khàn khàn: “Không ngờ tới, yêu quái kia lợi hại như vậy, là ta đã xem thường nó.” Ta kéo ống tay áo lên, đem vết thương bị Lộc Mã Thú cắn cho hắn xem.

Lộc Mã Thú này vẫn chưa thành yêu hoàn toàn, yêu khí trên người vừa thô vừa hỗn loạn nên yêu khí để lại trên miệng vết thương của ta chắc cũng như thế. Một làn khói đen quấn quít lấy cánh tay của ta, mới nhìn rất dọa người, nhưng thật ra chỉ cần niệm tĩnh tâm quyết là có thể quét sạch nó đi.

Thịt tròn Không thấy miệng vết thương của ta thì mặt càng trắng hơn, ta túm tay hắn nói: “Sơ Không, Tiểu Tường vô dụng, lúc trước không có chăm chỉ tu tiên, cái này…Chỉ sợ là phải mất mạng…”

“Sẽ không đâu.” Sơ Không lắc đầu: “Tiểu Tường rất lợi hại… Sẽ không …” Hắn cố nén nước mắt, nhìn ta không chớp mắt, chỉ sợ nhắm mắt một cái thì ta sẽ không còn.

“Cho dù ta mất ngươi cũng phải sống cho tốt. Sơ Không, tạm biệt.” Ta nhắm mắt lại, di…Cái này chắc diễn hơi quá.

Thanh âm Sơ Không cực nhẹ: “Tiểu… Tiểu Tường?”

Ta lại mở mắt ra, túm lấy tay Sơ Không, suy yếu nói: “Nếu như muốn cứu ta, quả thật cũng có biện pháo, nhưng mà…Thôi, thôi.” Ta đang chờ Sơ Không quyết tâm, nhưng sau một lúc im lặng hắn cũng không nói gì. Ta kỳ quái đảo mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn có chút phát sáng, nhìn ta chằm chằm nhìn ta chằm chằm. Trong lòng ta có chút chột dạ, không phải là đứa nhỏ này đã nhìn ra ta lừa hắn chứ?

Nhưng mà một lát sau, thịt tròn Không lại ôm lấy cổ ta, hắn vỗ lưng ta, giả bộ giọng điệu người lớn mà an ủi: “Tiểu Tường, không sợ, Sơ Không sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng sợ.”

Nhưng mà rõ ràng hắn đã sợ run cả người.

Ta thở dài một tiếng, cũng lười giả vờ yếu ớt mà nói thẳng: “Tiểu Tường không dễ chết như vậy, chỉ cần sau này, hàng tháng có người dùng tiên lực đuổi yêu khí trên cánh tay ta đi là được, Tiểu Tường sẽ không phải chết.”

Sơ Không buông ra ta: “Hàng tháng đuổi yêu khí cho ngươi? Sơ Không, hiện tại Sơ Không có thể làm chứ?”

“Có thể.” Ta dùng tay kia sờ đầu hắn: “Chỉ là bây giờ ngươi tu luyện còn chưa cao lắm.”

“Ta sẽ nỗ lực tu tiên pháp!” Có được câu trả lời của ta, hắn thề lớn nói: “Về sau ta nhất định tu tiên pháp thật tốt!” Đến lúc này, hốc mắt hắn rốt cuộc cũng đỏ, hai giọt nước mắt thật lớn rơi xuống: “Sơ Không về sau sẽ chăm chỉ, sẽ tu tiên pháp thật tốt để bảo vệ Tiểu Tường, sẽ…không bao giờ để Tiểu Tường bị thương nữa! Ô oa!”

Thật sự là đứa nhỏ kỳ quái, biết ta cứu được thì lại khóc.

Ta không biết khi thấy ta nhắm mắt trong lòng thịt tròn Không nghĩ như thế nào, nhưng từ đó về sau hắn quả thật rất chăm chỉ học tiên pháp, không còn ham chơi. Ta nhận ra một đạo lý: tiểu hài tử cùng nam nhân thật giống nhau…đều phải được dạy dỗ.

Năm tháng ở nhân gian trôi qua thật mau, trong chớp mắt Sơ Không đã mười tám tuổi, ba hồn bảy vía của Sơ Không chỉ thiếu một phách sau khi trải qua nhiều năm tu hành thì tâm trí đã không khác gì người bình thường, hắn học tiên pháp cũng càng lúc càng nhanh, Sơ Không càng ngày cảm thấy có hứng thú với sự biến hóa của tiên pháp, càng muốn học. Dần dần, ta cũng không thể dạy thêm cho hắn điều gì, Sơ Không liền ra ngoài đi du lịch học hỏi, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, ngày mười lăm hàng tháng nhất định phải trở về Hoa Sơn, y theo ước định khi nhỏ mà xua tan “yêu khí” trên tay ta.

Mặc dù hắn và ta đều biết, cánh tay ta căn bản là không có yêu khí gì.

Thấy Sơ Không trưởng thành ta tất nhiên là cao hứng, duy nhất làm cho ta sốt ruột là, hắn vẫn chưa tu thành tiên thân.

Giữa hè năm nay, lão hổ tinh Đại Hoa coi trọng một tú tài trên trấn đoạt hắn trở về làm tướng công. Hôn lễ định vào đêm trung thu. Ta thân là tiên nhân đương nhiên không cho phép việc cướp đoạt tướng công thế này xảy ra. Nhưng ta có đi qua đi lại vài lần trong lãnh địa của Đại Hoa, thấy dáng vẻ của hắn ỡm ờ (tình trong như đã mặc ngoài còn e, ở đây là giả bộ từ chối), ta cũng xem như bỏ qua nghiệt duyên này của bọn họ. Sơ Không là một người tu tiên, đương nhiên cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc cướp đoạt tướng công thế này. Không biết mấy năm nay xuống núi hắn đã bị cái tư tưởng hủ nho nào đó ô nhiễm, muốn đem tú tài về trấn, vì thế đã vài lần trở mặt với ban chơi từ bé là Đại Hoa.

Đêm trước Trung thu, Sơ Không lại đi “Cứu” tú tài kia lần nữa, ta đi theo sau mang hắn trở về giáo huấn: “Tú tài kia cũng thích Đại Hoa, ngươi rối loạn cái gì a?” Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ, ngươi coi trọng tú tài kia?”

Sơ Không bĩu môi: “Tiểu Tường, ngươi đang nghĩ cái gì đâu. Bọn họ là người và yêu, không thể ở cùng nhau.”

Ta thấy kỳ quái: “Vì sao bọn họ không thể ở cùng nhau? Tơ hồng đều do một tay Nguyệt Lão kết nối, mặc kệ là vì nguyên nhân gì cũng có thể ở cùng nhau.” Sơ Không ngẩn ra thở dài một tiếng: “Thần tiên ở thiên giới đều kỳ quái giống như Tiểu Tường sao? Trong đầu đều là một mớ lộn xộn.”

Ta nắm hắn trở về, đầu cũng lười quay lại: “Hiện tại ngươi mới kỳ quái, cả đầu ngươi mới là mớ lộn xộn. Chuyện nhân duyên này người ngoài có thể quản sao? Ngươi yên lặng một chút cho ta.”

Phía sau Sơ Không im lặng một lát: “Kia… Nhân duyên của Tiểu Tường, ta có thể quản không?”

Bước chân của ta dừng lại, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hai mắt của hắn trong bóng đêm như hai ngôi sao thật sáng, lộng lẫy động lòng người, trái tim của ta xấu hổ nhảy dựng lên, gò má có chút nóng: “Cái gì?”

Sơ Không giật mình xoay người lại, vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì, hôm nay phải tiêu trừ yêu khí cho Tiểu Tường, chúng ta mau trở về thôi.”

Đêm nay, ta bị câu nói không ý tứ không rõ ràng kia làm mất ngủ, mơ mơ màng màng bò xuống giường đi tiểu đêm, vừa ngồi dậy đã thấy gió mát thổi vào phòng, ta nghiêng đầu đã thấy Sơ Không dựa vào khung cửa sổ lẳng lặng nhìn ta, khuôn mặt âm trầm.

Ta gãi đầu, bật thốt lên hỏi hắn: “Lại đái dầm sao?”

Sơ Không vẫn bình tĩnh nhìn ta như cũ, ta vỗ đầu phục hồi tinh thần, Sơ Không hiện tại đã không còn là đứa nhỏ thần trí không trọn vẹn kia. Hắn ngây người một lúc lâu đột nhiên nói: “Ta nằm mơ thấy Tiểu Tường ở trong tuyết…nhắm mắt lại.” Hắn cúi đầu nhìn bàn tay của mình: “Cảm giác rất chân thật, không giống đang nằm mơ. Ta sợ tới mức không ngủ được, liền đi qua xem ngươi.”

Thấu hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, nháy mắt ta đã thanh tỉnh không ít: “Ngươi…”

“Cho dù ta có học nhiều tiên pháp, ta vẫn ỷ lại Tiểu Tường như hồi nhỏ, thật là vô dụng…” Thứ quan trọng ta để ý không phải là cái này, ta nhanh chóng đánh gãy lời hắn: “Ngươi nằm mơ thấy gì? Khi nào thì nằm mơ? Còn có gì khác không?”

Sơ Không ngẩng đầu nhìn ta một lát, trong ánh mắt ẩn giấu chút gì đó mà ta không hiểu, hắn xoay người lắc đầu: “Không có, chỉ mơ thế này thôi.”

Hắn bắt đầu chậm rãi nhớ ra rồi!

Ta vạn phần vui sướng. Nếu tìm được một phách cuối cùng, hắn có thể tu thành tiên thân, không chừng Sơ Không sẽ tìm được trí nhớ trở về!

Ta nói: “Sơ Không, sau này nếu ngươi có việc thì ngày mười lăm không cần trở lại đâu.” Ta nghiêm mặt nói: “Việc quan trọng hiện nay là ngươi phải nhanh chóng tăng tu vi, có thể tu thành tiên thân hay không chủ yếu là vào những năm này, nếu ở bên ngoài ngươi có gặp được cơ duyên gì thì không nên vì ta mà buông tha. Ta ở đây sẽ không có việc gì, ngươi cũng biết mà.”

Thân ảnh Sơ Không cứng đờ, sửng sốt hồi lâu mới yếu ớt mà đồng ý với ta một tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.