Côn Tháp không biết mình đã trở thành tình nhân trong mộng của vị đại vương kia, y bị tình trạng bi thảm của đồng bạn kích thích nên nhanh chóng biến hình. Một con gấu đen khổng lồ với chòm lông hình bán nguyệt trước ngực đứng bên bờ sông, cao lớn như một tòa núi nhỏ, nó hung hãn đánh về phía đại vương với anh mắt si tình của chúng ta.
A Lỗ Pháp thầm nghĩ không ổn, nhớ tới kết quả của mình với Lô Á, hắn biết rõ mình phải tỏ ra nhu nhược trước mặt lão công tương lai, đó chính là nền móng cho hạnh phúc sau này, cho nên không được đánh trả. Chính trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, đại vương uy vũ hùng tráng ánh tuấn tiêu sái phong lưu khoáng đại của chúng ta ‘ai da’ một tiếng, hai chân tao nhã đan vào nhau, ngón út nho nhỏ đạt bên khóe môi, biểu diễn hình ảnh quý phi say rượu vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt hổ khép hờ phiếm lệ, yêu kiều thốt lên: “Đến đây đi, không cần vì ta là một đóa hoa kiều diễm mà ngần ngại tổn thương ta….”
Côn Tháp vừa nhảy lên không trung, trong tai như có tiếng sấm nổ vang ầm ầm, não đau đớn, dòng điện lưu công suất cao khuếch tán ra khắp tứ chi trong vòng một giây, sức mạnh trong cơ thể thình lình biến mất, bùm một tiếng ngã vào lòng sông, bức tường nước ào ào dựng lên.
“Ai nha, đáng ghét quá, ngươi khiến người ta ướt hết rồi…” A Lỗ Pháp vốn định thừa cơ kêu đối phương phụ trách nhiệm với mình, nhưng tiếp thu kinh nghiệm yêu đương lần trước, hắn vẫn bình tĩnh lau vết nước khả nghi bên khóe môi, quyết định lấy lùi làm tiến, cố gắng đè nén tâm trạng, nở nụ cười tươi tắn: “Ngươi thật xấu, người ta không chịu đâu, còn không mau tới đây lau khô cho người ta?”
May mắn, nhờ thân thể của mình nên Côn Tháp mới không chết đuối trên sông, lúc này, nghe thấy lời đại vương nhà chúng ta mà thiếu chút nữa bị dịch vị khiến cho sặc chết. Tuy rằng hệ thần kinh của Côn Tháp đã mất cân đối, đồng thời tay chân cũng không nghe theo sự điều khiển của y, xuất hiện các dấu hiệu của bệnh động kinh. Khi đối mặt với vấn đề liên quan tới khái niệm xấu – đẹp này, Côn Tháp bỗng quên mất bản năng thân thể, ngược lại còn phát huy tư duy khó hiểu của mình, đi về phương hướng sai lầm: “Chẳng lẽ Lai Ngang cũng vì hệ thần kinh không tuân theo sự điều khiển nên mới rơi vào trạng thái kia?”
Lai Ngang bị người nào đó ác ý trả thù mà đánh tới độ mặt mũi lệch vị trí đang trong cơn hôn mê, hắn không thể tự biện bạch cho tình trạng bi thảm của mình.
“À, ngươi không đánh Lai Ngang à?”
“Không có.” Hừ, dám làm dám chịu chẳng phải việc tốt đẹp gì, A Lỗ Pháp vẫn một mực làm một vị đại vương sở hữu trái tim trong sáng của thiếu nữ, tưởng chừng hắn chỉ cần tỏ ra dễ thương rồi làm nũng đôi chút là tất cả những sự thật và chân lý trên thế giới đều phải quỳ dưới chân mình.
Côn Tháp đầu óc đơn giản hoàn toàn tin tưởng A Lỗ Pháp, áy náy gật đầu: “Thật có lỗi, xem ra Lai Ngang vì không cẩn thận nhìn ngươi nên mới tự khiến bản thân mình trọng thương.”
A Lỗ Pháp cười hiền hòa: “Không sao, ta biết bản thân mình trời sinh diễm lệ không gì sánh được, thường xuyên có người không chịu được sức quyến rũ của ta nên té xỉu.”
Côn Tháp thật thà gật đầu: “Vậy thì ngươi đúng là đẹp đến quá thể quá đáng.”
“Ha ha, đây chính là vấn đề nan giải của ta nha.” A Lỗ Pháp trưng nụ cười vừa xinh đẹp lại vừa ưu thương.
Phụt… Lai Ngang vừa mới tỉnh lại tiếp tục phun một ngụm máu lớn, lại chìm chìm nổi nổi bên bờ sông.
Tình cảnh lúc này khiến Côn Tháp càng thêm khẳng định suy đoán của mình, xấu hổ tăng lên: “Xin lỗi, không biết Lai Ngang bị sao nữa, ta phải nhanh chóng đưa hắn đi trị liệu. Ta là Côn Tháp của bộ lạc An Ca Lạp, nếu ngươi cần gì thì có thể tới tìm ta, đây là do ta nợ ngươi.”
Đôi mắt A Lỗ Pháp bắn ra ánh sáng tình yêu, ẩn ý nhìn Côn Tháp: “Người ta tới từ bộ lạc Tạp Sắt, tên là A Lỗ Pháp, sở thích là thời trang, mục tiêu đương nhiên là trở thành một người vợ hiền lành. Côn Tháp, đúng lúc người ta đang rảnh, có thể đi với ngươi một đoạn không?”
Côn Tháp không hay giao tiếp với người khác, nhìn Lai Ngang chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, lại nhìn A Lỗ Pháp khiến toàn thân mình phát run, cuối cùng gật đầu, khiêng Lai Ngang bước đi.
Đôi mắt A Lỗ Pháp dán lên thân hình cường tráng kia, hung hăng hút nước miếng, uốn éo người líu ríu: “Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao? Quả nhiên Lô Á không phải chân mệnh thiên tử của người ta, hắn chỉ là bước đệm để người ta bất ngờ gặp gỡ Côn Tháp mà thôi.”
Xa xa, tại bộ lạc Phù Văn, người đang nằm trong bộ chăn nệm của vu sư bỗng nhiên kinh sợ.
Côn Tháp không đưa A Lỗ Pháp trở về bộ lạc An Ca Lạp mà đi tới một ngôi nhà gỗ. A Lỗ Pháp vui vẻ, tưởng tượng tới đủ các loại hình ảnh yêu thương của mình cùng người yêu ở trong căn nhà gỗ này, nhưng hết thảy đều đổ vỡ vì một giống cái xuất hiện trong căn phòng.
“Côn Tháp, ca ca… ca ca, huynh làm sao vậy?”
Giống cái xinh đẹp với thân thể mảnh mai kia sau khi phát hiện tình trạng huynh trưởng nhà mình liền nôn nóng chạy tới bên cạnh hắn, tiếp đến lập tức theo thể lệ bất thành văn của giống cái: ‘ngã về phía trước.’. Sau đó, Côn Tháp vội đỡ lấy cô nàng, gương mặt khờ khạo tràn đầy thương tiếc.
“Lai Y, đừng kích động, Lai Ngang chỉ bất cẩn vấp té thôi.”
“Chỉ vấp ngã?” Thiếu nữ tên Lai Y ngấn lệ liếc nhìn gương mặt biến dạng của anh trai, che miệng kinh hô: “Sao lại như vậy? Sao huynh ấy lại trở nên thế này? Thật sao? Ta không tin, không tin.”
Giống cái yêu đuối yếu đuối nằm trong lòng Côn Tháp khóc nức nở. Côn Tháp không biết làm sao, gương mặt đỏ ửng, cẩn thận khẽ vuốt mái tóc bạc của Lai Y như đang chạm vào thứ gì đó mỏng manh dễ vỡ.
“Buông chồng người ta ra!!!!!!!!!!” A Lỗ Pháp thiếu chút nữa rít gào lên như vậy, nhưng vì kế hoạch theo đuổi chồng, hắn nhịn, vẻ mặt âm trầm nhìn cô nàng này, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta.
Ánh mắt nóng bỏng kia khiến bạn giống cái cảm nhận được, cô ngẩng đầu nhìn người xa lạ, chỉ thấy một vị nhân thú tuấn lãng đứng ẩn mình trong bóng tối, mái tóc vàng rực kia tựa hồ không chịu sự ảnh hưởng của màn đêm, vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra, gương mặt điển trai tựa như thần thú trong truyền thuyết. Đôi mắt xanh biển như có ma lực khiến người khác mê mẩn, thần thái trầm ổn tựa như bậc quân vương trong thiên hạ.
Đây chính là tình yêu với chàng bạch mã hoàng tử mà các vị tiền bối hay nhắc tới sao?
Thiếu nữ kiều diễm nâng hai tay đặt trước tim. Thời khắc này, ca ca và bạn tốt cũng chỉ là những người qua đường, là bụi nhỏ phiêu du trong không khí. Nàng cảm thấy anh chàng tuấn mỹ phía sau kia mới là đóa hoa rực rỡ giữa muôn loài.
“Ngươi là… bạn của ca ca và Côn Tháp sao?” Lai Y đi đến trước mặt A Lỗ Pháp, giọng nói tinh tế, nhỏ nhẹ.
A Lỗ Pháp nghiến răng nghiến lợi: “Người ta là bạn thân của Côn Tháp.” Kẻ thứ ba đáng ghét, hồ ly tinh!!!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lai Y ửng hồng: “Ta là Lai Y, ca ca Lai Ngang và Côn Tháp cũng là bạn bè, ngươi… ngươi có vợ chưa?”
“Vẫn chưa có, nhưng người ta đã có đối tượng rồi.” Côn Tháp là của ta!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tình ý trong mắt Lai Y hơi tối xuống, nội tâm lại dấy lên hy vọng: dù sao đây cũng là thế giới nhân thú, quyền quyết định bạn đời thuộc về giống cái, chỉ cần giống đực mình nhìn trúng chưa có vợ thì bản thân vẫn còn cơ hội. Từ ánh mắt đầu tiên, Lai Y đã vô cùng yêu thích giống đực mang trong mình khí chất vương giả này, trong lòng không khỏi tính toán: “Vậy… đối tượng của ngươi là ai? Thuộc bộ lạc nào?”
Nghe vậy, A Lỗ Pháp bất giác liếc mắt nhìn Côn Tháp ngây ngốc đứng bên cạnh, sắc mặt hơi hồng.
Hình ảnh này rơi vào mắt Lai Y càng khiến nàng yêu thích A Lỗ Pháp. “Đúng là giống đực trung tình nha, những giống đực khác muốn xách giày cho A Lỗ Pháp cũng không có cơ hội.”
“Người mà người ta yêu thích thuộc tộc gấu, bề ngoài cao lớn uy vũ như một ngọn núi nhỏ, cơ thể so với A Nặc còn lớn hơn, về phần A Nặc là ai thì không quan trọng. Lai Y cảm thấy ưu thế tộc hồ ly của mình so với tộc gấu của tình địch cao hơn, tự tin càng lớn.
“Ngươi tên là gì?” Lai Y thực sự không tin có giống đực có thể chống lại được sức tấn công liên tiếp của một giống cái xinh đẹp, đương nhiên, cha mẹ thường dặn nàng phải thận trọng, nàng sẽ cố gắng.
A Lỗ Pháp không biết tâm ý của Lai Y, chỉ nghĩ rằng đây là thư khiêu chiến, hắn không khỏi đưa toàn bộ khí thế của mình cộng thêm việc trừng mắt nhìn nàng: “Ta tên là A Lỗ Pháp.”
“A Lỗ Pháp, ngươi cảm thấy ta có đẹp không?”
“Hừ, khuê mật của người ta còn đẹp hơn ngươi rất nhiều.”
Khuê mật? Ai?
“Khuê mật của ngươi thật sự còn mỹ lệ hơn ta?”
“Đương nhiên!” A Lỗ Pháp nhớ tới diện mạo xinh đẹp của Hạ Ân, tâm trạng buồn bã: “Y rất đẹp rất đẹp rất đẹp, nếu bộ dạng của người ta cũng đẹp như y thì tốt biết bao.” Nói xong, vẻ mặt đáng thương nhìn sang Côn Tháp đang sững sờ bên cạnh, trong mắt vô cùng ai oán: “Nếu người ta có được bộ dạng xinh đẹp của Hạ Ân thì đã sớm được lão công yêu thích rồi.”
Thiếu chút nữa là Lai Y đã bị câu nói hàm xúc không rõ ý tứ của A Lỗ Pháp đánh bại, hít một ngụm khí lạnh, trái tim đập loạn nhịp: “A Lỗ Pháp à, ban đêm rất lạnh… chúng ta vào phòng rồi nói chuyện tiếp.”
Đối mặt với lời mời trắng trợn kèm theo ám chỉ đó, A Lỗ Pháp đang nghĩ cách làm thế nào để nắm được Côn Tháp trong tay, vậy nên cũng chẳng từ chối.
“Uhm.” A Lỗ Pháp vương tay về phía Côn Tháp, dịu dàng nói: “Chúng ta vào thôi.”
Côn Tháp nhìn bàn tay kia, ngây ngẩn cả người: “Sao ta cứ cảm thấy nắm vào bàn tay đó sẽ chết nhỉ?”
“Lai… Lai Y… Ta thấy cha đang ngoắc ngoắc ta này.” Lai Ngang mang gương mặt đầy máu nhìn về phía khu rừng xa xăm, thở ra hơi cuối cùng liền nhất lịm người trên cánh tay Côn Tháp.
“Ôi!!!! Ca ca!”
Đã vài thập niên rồi bộ lạc Tạp Sắt mới triệu hồi cuộc họp của trưởng lão, bởi vì đại vương vắng mặt nên Cách Lực Mỗ trở thành đại biểu.
Trưởng lão A: “Đại vương rời khỏi bộ lạc được một thời gian rồi.”
Trưởng lão B: “Các bộ lạc khác đã bắt đầu rục rịch.”
Trưởng lão C: “Chúng ta cần đại vương!”
Trưởng lão D: “Cách Lực Mỗ, là cận vệ của đại vương, tại sao ngươi lại để đại vương lưu lạc bên ngoài như thế? Ngươi phải đưa đại vương trở lại.”
Cách Lực Mỗ âm thầm rơi hai hàng lệ nam nhi: “Trưởng lão, đại vương vừa mới thất tình, nguy hiểm lắm.”
Đại trưởng lão: “Việc này rất đơn giản, giúp đại vương chọn nhiều mối tốt.”
“Hu hu hu, nhưng đại vương muốn có lão công nha.” Cách Lực Mỗ tỏ vẻ rất áp lực.
Hơn mười lăm phút trầm mặc trôi qua, đại trưởng lão đập mạnh lên bàn: “Dù sao việc đưa đại vương trở về cũng là trách nhiệm của Cách Lực Mỗ nhà ngươi, nếu đại vương không tìm được lão công thì coi như ngươi là lão công của hắn, đại vương nhất định phải trở về.”
“Mịa các người, tại sao các người không đảm đương chức vụ lão công của đại vương đi!”
Đại trưởng lão bình tĩnh nhấp trà: “Nếu đại vương để ý ta, ta cũng nguyện hy sinh bản thân.”
Các trưởng lão khác cũng gật đầu.
“Tóm lại đây là quyết định của hội trưởng lão, trong vòng nửa năm ngươi phải giúp đại vương tìm được lão công rồi đưa về bộ lạc, bằng không ngươi nhất định phải cưới đại vương.”