Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 17



Ồn ào….

Chúng thú nhân cảm thấy cuộc sống năm nay ồn ào, nhốn nháo hơn trước kia rất nhiều.

Gương mặt Côn Tháp cùng Lai Ngang thình lình xanh mét như trái lê, đôi môi Lai Y trắng bệch, thầm nghĩ: A Lỗ Pháp yêu tình nhân tộc hùng tinh tới vậy sao? Vì muốn nàng mất hy vọng nên cố tình khiến hình tượng của mình trở nên xấu xí? Hu hu hu, A Lỗ Pháp quả nhiên là một thú nhân rất trung tình. Sau đó, ánh mắt Lai Y nhìn A Lỗ Pháp càng thêm kiên định: “Không, ta sẽ không buông tay. Chắc chắn tình thánh như A Lỗ Pháp có thể tìm được người tốt hơn, ví dụ như ta chẳng hạnh, hoặc là ta, cuối cùng vẫn là ta.”

“Này! Chúng ta muốn tiểu mỹ nhân, ngươi náo loạn lên làm quái gì?” Khẳng Lộ không dám tin, la toáng: “Trời, chẳng lẽ người là giống cái?”

Đám người Lai Ngang nhìn thú văn hình sư thú mà A Lỗ Pháp dùng dược thảo biến thành màu đồng, không nói một lời… bất luận thế nào thì hắn cũng là một thú nhân dũng mãnh thuộc giống đực à nha.

“Hay là ngươi là giống cái biến đổi.” Khẳng Lộ cười nhạo: “Hừ, bộ dạng xấu xí như vậy mà làm giống cái cũng khiến mắt lão tử hỏng mất, biến đi!”

Lâu la A ồn ào: “Phải, giống cái xấu như vậy thì ai dám lấy? Ngươi tự về nhà mà sống một mình đi!”

Lâu la B trêu đùa: “Hay là C, ngươi mang người ta về làm ấm giường đi, chẳng phải ngươi muốn tìm giống cái sống qua mùa đông?”

Lâu la C la lên: “Đừng có đùa, chết cũng không cần giống cái xấu như vậy, không sợ nửa đêm tỉnh lại bị dọa chết sao?”

Dứt lời, đám linh cẩu cười vang trời.

Lai Y thét chói tai: “Không phải, A Lỗ Pháp là thú nhân rất mạnh!”

“Ai da, tiểu mỹ nhân không cần gấp, ca ca lập tức đưa nàng về nhà mà.” Khẳng Lộ ra lệnh một tiếng, đám thú nhân lập tức biến hình, một đám linh cầu thu vòng vay quanh bốn người bọn họ, vô cùng thuần thục chuẩn bị đánh cướp.

Côn Tháp lo lắng cho Lai Y, y lập tức hóa thú, chuẩn bị liều chết bảo vệ người trong mộng.

Lai Ngang lòng nóng như lửa đốt, vừa bảo vệ em gái vừa nghiến răng nghiến lợi rống lên với A Lỗ Pháp: “Ngươi còn không tới giúp…” lời nói phía sau vướng lại trong họng vì cảnh tượng trước mắt.

A Lỗ Pháp, thú nhân tóc vàng mắt lam mười phần tuấn mỹ oai hùng, một A Lỗ Pháp tới thời điểm mấu chốt bất chợt chạy đi, một A Lỗ Pháp mang trên người thú văn màu đồng, lúc này, dường như trên người hắn đang phát ra loại dị năng kỳ lạ nào đó khiến mái tóc vàng rực không gió mà bay, đôi mắt màu lam bắn ra tia sáng màu hồng, cơ bắp toàn thân bộc phát, máu chảy mạnh, thân thể ửng hồng. Chỉ cần nhìn sự bùng nổ của cơ bắp kia cũng thấy sức mạnh kinh khủng tới mức nào.

Mảnh da thú A Lỗ Pháp quấn quanh người phất phơ lay động như ẩn như hiện khiến Lai Y nhìn không chớp mắt.

Nhóm linh cẩu không khỏi lui ra sau vài bước, thế nhưng nhờ số lượng áp đảo nên bọn họ mới áp chế bớp được sợ hãi trong lòng, lại tiếp tục tiến lên vây quanh.

Côn Tháp trì độn vẫn chưa phát hiện phía sau có biến đổi, cho nên khi trước mắt y trở nên đen tối, y vẫn không biết việc gì xảy ra, lập tức hôn mê.

Chỉ có Lai Ngang và Lai Y nhìn tới trợn mắt há miệng, bọn họ thấy A Lỗ Pháp hình người động tay một cái, Côn Tháp gục xuống, hành động nhanh chóng như thi triển pháp thuật. Bọn họ thật sự chưa nhìn thấy thú nhân nào mạnh như A Lỗ Pháp.

“Xấu? Các người nói người ta xấu?”

A Lỗ Pháp tiến lên một bước, đám linh cẩu lập tức lùi lại phía sau một bước.

“Các người dám nói một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ như ta là xấu xí?”

“…” Đám linh cẩu dựng lông tơ, bọn họ cảm thấy từ xinh đẹp này đặt lên người thú nhân cao lớn như tinh tinh trước mắt đúng là khảo nghiệm đôi mắt cẩu của mình.

“Các người dám nói trái lương tâm là người ta xấu?!”

……. Lương tâm chúng ta trắng như tuyết, trong như nước, sáng như gương, rất thật.

“Quá đáng ghét! Người ta không tha cho các người đâu!”

Ngay sau đó, thú nhân cường tráng kia dùng tốc độ nhanh như gió tiến vào giữa đám linh cẩu, ra tay nhanh như chớp, một tay túm, một tay ném.

“Nói người ta xấu?” Quẳng xa.

“Hại mắt?!” Ném.

“Đồ xấu xa!” Tung ra!!!!

“Các người dám nói bậy nè!” Quẳng!!!!

Gào thét…. đám linh cầu còn lại ngoan cố chống đỡ, cuối cùng chỉ cầu có thể chạy trốn, nhưng bọn họ trốn không thoát. Chỉ thấy thú nhân tựa ma vương kia chưa cần biến hình đã ném từng người từng người trong số bọn họ đi xa.

Loáng một cái, nhóm linh cẩu bị ném thành một ngọn núi nhỏ, hu hu khóc quỳ lạy dưới chiếc quần da thú của A Lỗ Pháp, chỉ kém không lao lại hôn lên từng ngón chân hắn.

A Lỗ Pháp lạnh mặt, ngạo nghễ nhìn bọn họ: “Hừ, các người nói đi, ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này?”

“Hu hu hu… là ngài.”

“Ngài cái gì mà ngài, người ta tên là A Lỗ Pháp.”

“Hu hu hu… là A Lỗ Pháp.”

“Uhm, các người thử nói xem, ai là người phong độ nhất trên thế giới?”

“Hu hu hu… là A Lỗ Pháp.”

“Ha ha, còn nữa, các người biết ai là người đáng yêu nhất thế giới không?”

“Hu hu hu… là A Lỗ Pháp.”

“Ai nha,quả nhiên ta là người xinh đẹp đến độ khuynh quốc khuynh thành chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa báu vật tựa hồng nhan họa thủy trời sinh xinh đẹp quyến rũ khí chất cao quý người gặp người thích hoa thấy hoa ghen thanh lệ thoát tục trên đời chỉ có một.” Nói xong, đôi mắt híp lại như tơ.

(Chính xác, đoạn này tác giả không thêm một dấu chấm, dấu phẩy nào cả.)

Đám linh cẩu vội vàng lạy lục, phụ hoa theo: “A Lỗ Pháp là người xinh đẹp đến độ khuynh quốc khuynh thành chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa báu vật tựa hồng nhan họa thủy trời sinh xinh đẹp quyến rũ khí chất cao quý người gặp người thích hoa thấy hoa ghen thanh lệ thoát tục trên đời chỉ có một.”

Trong đó có một tên linh cẩu không am hiểu mấy câu này, không kịp đệm nhạc theo mọi người, cuối cùng bị ăn một đạp văng xa khiến máu phun như mưa, hôn mê bất tỉnh. Đám linh cẩu còn lạu run run, khóc nức nở.

“Được rồi, niệm tình các người không nói những lời trái lương tâm, người ta bỏ qua cho các người. Sau này các người nhớ phải tuyên truyền vẻ đẹp của người ta nha.”

“Hu hu hu hu, cảm ơn A Lỗ Pháp xinh đẹp tha mạng.” Lương tâm có thể mất, mắt cẩu có thể mù, giữ lại cái mạng nhỏ quan trọng hơn: “Chắc chắn chúng tiểu nhân sẽ tuyên truyền vẻ đẹp của ngài ở khắp nơi, hu hu hu.”

“Được rồi, các người nhớ đó, người ta là A Lỗ Pháp đến từ bộ lạc Tạp Sắt nha.”

“Hu hu hu, chúng tiểu nhân nhớ rồi, là A Lỗ Pháp của bộ lạc Tạp Sắt.”

Rất nhiều năm về sau, hình tượng A Lỗ Pháp của bộ lạc Tạp Sắt + Thú vương + kim thú trong truyền thuyết được xây dựng thiên biến vạn hóa, có người nói xinh đẹp, có người nói anh tuấn, có người nói quyến rũ, có người nói điềm đạm, nhưng có một từ không ai dám thốt lên… “Xấu.”

Đương nhiên đây là việc sau này, còn hiện tại, con đường đẩy mạnh việc tiêu thụ bản thân của đại vương nhà chúng ta vẫn rất gập ghềnh đầy sóng gió.

Lai Ngang vã mồ hôi: “Lai Y, hình như chúng ta vừa thấy cái gì kinh khủng lắm.”

“A Lỗ Pháp đẹp trai quá đi.” Lai Y bị tình yêu khiến cho mụ mị căn bản không để bất luận hạt cát nào tiến vào mắt, nàng si ngốc ôm tim, thầm hạ quyết tâm: “A Lỗ Pháp là của ta, sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào, đám giống đực khốn kiếp kia chết hết đi.”

Lai Ngang chảy mồ hôi như thác: “Này này, kẻ vừa được mỹ lệ hóa 10000% kia là ai thế? Còn nữa, vì sao sau lưng hắn lại phủ đầy ánh sáng của những viên rubi thế? Hứ, giống cái mà yêu vào thì lúc nào cũng tự lừa mình dối người.”

Cùng thời điểm đó, ba mươi tráng sĩ đã tới bộ lạc Phù Văn. Cách Lực Mỗ vừa báo tên A Lỗ Pháp đã có thể tập hợp toàn bộ mọi người trong bộ lạc này, tuy rằng không hy sinh người nào cũng dễ dàng thu nạp được bộ lạc mới, nhưng Cách Lực Mỗ chẳng thể nào cảm thấy may mắn, nhất là khi nghe xong tù trưởng kể chi tiết vụ từ hôn bi thảm kia, trái tim nhỏ bé của hắn run rẩy, tựa hồ có thể nhảy ra khỏi cổ họng bất luận lúc nào: “Bệnh tự kỷ của đại vương ngày càng nặng, hu hu hu, đỡ sao được.”

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cách Lực Mỗ lập tức hạ lệnh thu hành lý trong căn phòng màu phấn hồng bỏ không của A Lỗ Pháp.

Tử sĩ A khó hiểu: “Thị vệ trưởng Cách Lực Mỗ đại nhân, vì sao chúng ta phải thu thập mấy thứ đó?”

Tử sĩ B nhìn bộ quần áo hoa lệ kia cũng cảm thấy áp lực, nghĩ rằng thứ đồ chơi hoa lệ của giống cái này mà khoác lên người đại vương sẽ phát huy uy lực khủng bố cộng sức sát thương kinh hoàng tới mức nào, đôi mắt lập tức lên cơn đau.

Cách Lực Mỗ tức giận quát tháo: “Các ngươi đúng là đồ con lừa. Thử nghĩ xem, nếu chúng ta tay không tới gặp đại vương thì hậu quả ra sao hả?”

Ba mươi tráng sĩ nhất loạt run rẩy, cố gắng yên lặng dọn sạch căn phòng nhỏ bao chùm bởi màu hồng phấn.

Hu hu hu… Đại vương, người ta không muốn nổi tiếng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.