Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 2



Rời xa thú vương A Lỗ Pháp một chút mới khiến tinh thần về thể lực của mình được khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc… Điều này đã trở thành câu châm ngôn của tất cả giống đực trong bộ lạc Tạp Sắt.

Tất cả giống đực bộ lạc Tạp Sắt tập trung lại một chỗ, trừ việc khoe những con mồi mình bắt được, khoe khoang giống cái trong nhà mình, vân vân… chuyện quan trọng nhất là  khoe ra chiến tích anh hùng của mình khi thoát khỏi sự ưu ái của thú vương. Các loại tình tiết mạo hiểm, các loại mưu trí cao siêu, so với việc chạy thoát khỏi miệng một con thú hung mãnh còn vinh quang hơn nhiều. Nói đùa, đối phương là ai hả? Là thú Vương đó nha.

Giống đực, hắn là lòng tự trọng siêu cường của bộ lạc Tạp Sắt. Người đàn ông nổi tiếng khắp phía tây đại lục này ấy mà, muốn bọn họ đối xử với hắn như giống cái thì thà mang bọn họ ra làm thịt còn thoải mái hơn. Bởi vậy, tất cả giống đực trong bộ lạc Tạp Sắt đều cố gắng sống sót qua hoàn cảnh nguy khó ấy, cho dù đối phương là thú vương vĩ đại nhất, bọn họ cũng không muốn bị áp đảo. Muốn bọn họ áp đảo thú vương? Vậy thì càng không thể. Thú vương chính là niềm tự hào của bọn họ, có ai muốn áp đảo niềm tự hào của mình dưới thân chứ, huống chi bọn họ cũng không có lá gan làm chuyện đó.

Vì thế, các bạn giống đực luôn duy trì hình người ở những nơi hẻo lánh không có thú vương, một khi nhìn thấy hắn thì lập tức hóa thú, động tác ngày càng chuyên nghiệp, đến đứa trẻ ba tuổi cũng luyện được kỹ xảo chuyển hóa nhân thú cực nhanh. Chính vì lẽ đó: khi độ nhanh nhẹn của toàn dân trong bộ lạc tăng lên một Level hoàn toàn cao siêu, hứng thú đi dạo phố của A Lỗ Pháp rốt cuộc cũng biến mất.

Nhìn một đám lông lá đi trên đường, còn không bằng ngồi trong nhà tự mình YY.

Trốn trong ngôi nhà của thú vương, mỗi ngày A Lỗ Pháp đều vẫy vẫy vài ngón tay để giải quyết đám người tới khiêu chiến, ngẫu nhiên sẽ nhìn Cách Lực Mỗ mà khao khát, rảnh rỗi sẽ kêu Cách Nhĩ dạy mình may vá, đan hoa, may đồ mới. Cuộc sống có ăn, có mặc, có thứ để giải trí như vậy cũng coi như dễ chịu.

A Lỗ Pháp cúi đầu khâu mấy mũi, giương mắt nhìn anh bạn Cách Lực Mỗ chưa bao giờ dẹp được đống da gà trên người, lại tiếp tục cúi đầu khâu mấy mũi, tâm trạng không tốt. Cách Nhĩ ngồi bên cạnh cũng đồng cảm với ông anh nhà mình. Nhìn thú vương vừa hừ hừ mấy loại giai điệu kỳ quái vừa may vá, những tia ái mộ cuối cùng dành cho thú vương nhà mình của cô đã hoàn toàn biến mất. Cách Nhĩ ném cái quy củ “giống cái không được phép tham gia vào chiến sự” ra sau đầu, thay ông anh nhà mình hỏi ra tâm sự: “Đại vương, chẳng lẽ người không muốn nhân cơ hội đi tấn công bộ lạc Tư Lực hay sao? Mùa thu là thời cơ tốt nhất. Mùa đông không thích hợp với việc xuất chiến, đợi qua mùa đông, bộ lạc Tư Lực khôi phục sức mạnh thì phiền toái lắm nha.”

A Lỗ Pháp giơ cao cánh tay cường tráng đang kéo dài sợi chỉ, tiếp theo lại chậm rãi khâu một mũi, ánh mắt phong tình vạn chủng liếc bóng dáng đang cứng ngắc bên kia, từ tốn nói: “Trừ khi đại ca ngươi cưới ta.”

Cách Lực Mỗ run run không lên tiếng.

Khóe môi Cách Nhĩ thoáng co rút, cố gắng áp chế cảm giác muốn nôn mửa, hít sâu vài ngụm, rốt cuộc cũng khôi phục lại. Cô nàng còn đang thắc mắc tại sao ông anh của mình không nhắc tới việc tấn công bộ lạc Tư Lực, thì ra đã bị đe dọa.

“Đại vương, đại ca của ta cũng không phải thú nhân mạnh nhất bộ lạc Tạp Sắt chúng ta, tại sao người lại nhìn trúng hắn chứ?”

“Lâu ngày sinh tình.”

A Lỗ Pháp trả lời tùy tiện, Cách Lực Mỗ thiếu chút nữa cắt cổ tự tử, âm thầm suy nghĩ xem có nên xin được giáng cấp làm một tên lính quèn hay không.

Là giống cái nên tâm tư của Cách Nhĩ tinh tế hơn Cách Lực Mỗ rất nhiều, cô nàng lập tức nhận ra thái độ “có cũng được mà không có cũng chẳng sao” của đại vương đối với ông anh nhà mình, rõ ràng không phải thật tâm, chỉ là đùa giỡn.

Là vì Cách Lực Mỗ rất đáng ghét nên đại vương mới cố ý đùa cợt hắn sao?

“Lâu ngày sinh tình sao? Nếu gặp được giống đực khác tốt hơn thì đại vương vẫn sẽ thay lòng đổi dạ, đúng không?”

Nghe vậy, gương mặt cương nghị của A Lỗ Pháp thoáng ửng hồng, thẹn thùng liếc Cách Nhĩ một cái, hoàn toàn không phát hiện tiểu thư giống cái này đã dựng đứng lông tơ, hắn còn ngượng ngùng nũng nịu: “Cách Nhĩ, ngươi nói gì vậy chứ? Có điều… nếu ngươi giới thiệu cho người ta một chàng giống đực tốt hơn, vậy thì người ta cũng chẳng phải “không phải đại ca ngươi, ta không lấy chồng.”.”

“Đại Vương! Y Lai Nhĩ, Sâm Mỗ cùng Thái Thản của đội cận vệ đều quyến rũ hơn ta nha!” Toàn thân Cách Lực Mỗ xù lông thẳng đứng, ánh mắt bốc lên luồng sáng vàng rực, đem đám anh em tốt của mình đá vào đống lửa.

A Lỗ Pháp cố gắng nhớ tới hình ảnh mấy người kia, gật đầu rất nhiều, miệng phun ra những câu bình luận không được tốt cho lắm: “Y Lai Nhĩ đủ cường tráng, nhưng rất khờ, không đủ tà mị. Sâm Mỗ thì tinh ranh như quỷ vậy, không đủ chính khí. Thái Thản thì cái gì cũng tốt, chỉ là tuổi còn trẻ nên quá ngây thơ.”

Thật đúng là kén chọn….

Hắc tuyến trên đầu anh em hai người rất nhiều, tuy nhiên cũng hiểu ra một điều: mặc dù đại vương nhà họ luôn cơ khát theo dõi các bạn giống đực, kỳ thực cũng chẳng phải người đói quá ăn quàng, vẫn có tiêu chuẩn riêng.

“Ta đây… thật sự tốt như vậy sao?” Cách Lực Mỗ không áp chế được sự hiếu kỳ, muốn hỏi rõ lí do vị đại vương nhà mình liên tục bức hôn.

(Bức hôn: ép cưới)

“Tốt thì tốt, nhưng rất giống gà mái.” A Lỗ Pháp khoanh tay trước ngực, ánh mắt ghét bỏ cao thấp đánh giá Cách Lực Mỗ một phen: “Có đôi khi ta hoài nghi ngươi không giống ta chút nào cả, hơn nữa còn có tính tình như giống cái, lề mà lề mề.”

Tuy không biết gà mái là cái gì, cũng không biết lề mề là như thế nào, nhưng Cách Lực Mỗ bị câu “tính tình như giống cái” đả kích nặng nề, cơ hồ muốn lả xuống mặt đất. Tuy nhiên cũng may mắn, dù sao đại vương cũng không đặt nặng tâm tư lên mình, đúng là việc tốt trên đời mà.

Cách Nhĩ dùng ánh mắt đồng tình liếc ông anh nhà mình một cái, suy nghĩ nhanh chóng chuyển đổi, rốt cuộc cũng có cách: “Đại Vương à, người cũng đã nhìn hết toàn bộ giống đực trong bộ lạc Tạp Sắt của chúng ta rồi nha, chẳng có ai thích hợp cả, đúng không?”

“Đúng vậy, cho nên ta mới vừa ý Cách Lực Mỗ đó chứ.”

Cách Lực Mỗ lui đến góc hẻo lánh nào đó, liên tục vẽ vòng tròn nguyền rủa: “Cả đời này đại vương cũng không gả được cho ai…” sau gáy bị một cuộn chỉ đập trúng, hắn quay đầu, khó chịu rống lên: “Sao đại vương không tới bộ lạc khác mà xách cổ một tên giống đực trở về?” Dù sao tính tình trẻ con của người ta cũng xấu, Cách Lực Mỗ đành phải đem toàn bộ mầm mống tai họa đổ ra ngoài.

A Lỗ Pháp đang chuẩn bị thưởng cho Cách Lực Mỗ một dải phi châm, vừa nghe vậy thì đôi mắt đã sáng lên.

Cách Nhĩ không thể để lỡ cơ hội, lập tức góp lời: “Đại vương, đại ca ta nói đúng đó. Nếu bộ lạc của chúng ta không có ai hợp mắt, chắc bộ lạc khác sẽ có nha. Như vậy đi, thừa dịp này chúng ta sẽ tấn công bộ lạc Tư Lực, bọn họ nhất định sẽ phản kháng, đến lúc đó thì trên chiến trường đầy rẫy giống đực luôn, là cơ hội để đại vương chọn đối tượng nha.”

“Xí, nói đến cùng thì các người cũng dụ người ta xuất chiến thôi.” A Lỗ Pháp giễu một tiếng, nhưng nội tâm không ngừng lung lay. Ngẫm lại một chút, trên chiến trường sẽ có một đống mãnh nam vung tay chiến đấu, mồ hôi chảy ròng ròng trên người. Tưởng tượng tới những bạn giống đực lung hùm vai gấu, tưởng tượng tới những gương mặt anh tuấn mồ hôi nóng đầm đìa trên cơ thể, quả thực khiến trái tim người ta rung rinh.

“Đại vương không thể nói như vậy được. Cái này người ta gọi là một mũi tên trúng hai con chim.” Cách Nhĩ chưa bao giờ gian giảo như vậy cả, hiện tại lại trưng cái bộ dạng gian thương mà ghé sát bên tai đại vương nhà mình, nói nhỏ: “Tưởng tượng một chút, nếu đại vương đánh bại bộ lạc Tư Lực, củng cố địa vị của bộ lạc Tạp Sắt, hơn nữa, khi thất bại, nếu đại vương đòi bọn họ cấp cho mình một hai giống đực, chẳng lẽ bọn họ dám cự tuyệt? Không giống như ở bộ lạc Tạp Sắt chúng ta, vừa phải suy xét tới địa vị, vừa phải xem ý bọn họ có muốn hay không. Với mấy tên bại tướng kia ấy mà, muốn gì được nấy.”

A Lỗ Pháp nghe xong thì đôi mắt đã long lanh, ánh mắt tràn ngập tinh thần chiến đấu tựa như tia X-quang bắn về phương xa, dường như đã nhìn thấy cảnh một đám giống đực xếp hàng trước mắt để mình lựa chọn, trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm, miệng thốt ra những thanh âm ‘hắc hắc’ thật nhỏ.

Cách Lực Mỗ chỉ cảm thấy đột nhiên sau lưng lạnh toát, âm thầm cầu nguyện thay cho các bạn giống đực của bộ lạc Tư Lực… Phỏng chừng đám quân địch kia cũng không chịu nổi sự chà đạp của đại vương nhà mình đâu.

Cách Nhĩ che miệng cười, phóng tia nhìn đắc ý về phía Cách Lực Mỗ, nhỏ giọng thì thầm cùng anh cả: “Nếu lần này đánh bại bộ lạc Tư Lực, đại ca có thể chọn ra một nàng giống cái xinh đẹp để cưới, như vậy sẽ không lo đại vương muốn ra tay với mình nữa.”

“Cách Nhĩ ngoan, đại ca không biết cảm ơn muội ra sao nữa.” Cách Lực Mỗ lệ rơi đầy mặt: “Ca ca sẽ không bao giờ phản đối tình cảm của muội với Á Sắt nữa.”

Nghĩ tới người yêu, sắc mặt Cách Nhĩ biến hồng, ngọt ngào như mật.

Anh em nhà này đang hưng phấn, không phát hiện đại vương nhà mình đang lục tung mọi thứ lên.

A Lỗ Pháp tha ra một tấm vải màu hồng, lập tức mở ra, ướm lên người, xuân tình nhộn nhạo, vẻ mặt hạnh phúc, ngượng ngùng hỏi: “Các người xem, ta mặc bộ này tới chiến trường có được không?”

Tấm lụa thêu hoa kia siêu cấp vượt chỉ tiêu, màu sắc quá hồng, các loại hình thù trang trí cùng hoa văn mỹ lệ đập vào mắt khiến anh em hai người không kịp phòng bị lập tức phun ra một trận như mấy dì đang ốm nghén, ôm ngực cả nửa ngày vẫn chưa thông khí, vẻ mặt vương đầy tơ máu nhìn thẳng vị đại vương đang đắc ý, thẹn thùng trước mặt.

“Đại vương, người thắng…..”

Cách Nhĩ ngăn chặn khí huyết sôi trào, tận lực không nhìn vào bộ quần áo khiến người người đau mắt kia nữa, vì sự quang vinh của bộ lạc, cô nàng lại tiếp tục uốn ba tấc lưỡi khen ngợi: “Đại vương, mặc bộ quần áo… xinh đẹp như vậy vào chiến trường, nếu làm hỏng thì đáng tiếc biết bao. Đại vương vẫn nên chờ sau khi chiến thắng, chọn được một tên giống đực hoàn hảo, sau đó mới mặc vào cho người trong mộng của mình thưởng thức nha.”

Dứt lời, Cách Nhĩ đưa khuỷu tay huých huých ông anh đã hóa đá bên cạnh mình.

Cách Lực Mỗ miễn cưỡng tỉnh lại, phụ họa: “Đúng vậy, tư thế mỹ lệ của đại vương mà thể hiện trên chiến trường thì quá lãng phí, vẫn nên đợi sau khi chiến thắng rồi mặc trong lễ mừng công đi.” Hy vọng lúc đó mọi người không hộc máu nhiều quá. Tuy nhiên, dù sao như vậy cũng tốt hơn là vừa bước chân vào chiến trường, nhìn thấy cảnh này liền phun sạch máu mà hy sinh.

“Như vậy à, cũng đúng, bộ quần áo này ta làm cũng chẳng dễ dàng gì.” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng A Lỗ Pháp vẫn luyến tiếc bộ quần áo xinh đẹp kia, vui sướng cất vào tủ, không phát hiện ánh mắt nóng bỏng phía sau, hận không thể thiêu cháy tủ quần áo kia thành tro bụi.

A Lỗ Pháp xoay người, giơ cánh tay, hào khí dâng cao vạn trượng: “Chuẩn bị xuất chiến! Đánh bại bộ lạc Tư Lực, cướp sạch giống đực của bọn họ!”

Đại vương, câu cuối cùng của người nên giảm bớt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.